Ông Chủ Là Cực Phẩm

Chương 23 : Dẫm lên vết xe đổ

Khi bữa tối sắp kết thúc thì Lục Lộ gọi điện thoại tới. Thấy Lăng Thái hình như có việc cần phải giải quyết, Nguy Đồng vội tỏ ý có thể tự về nhà. Anh không nói gì, nhưng sau đó vẫn đưa cô về đến khu phố cũ gần nhà. Thứ hai đi làm, vì chiếc Bentley vẫn còn đang bảo dưỡng, nên Nguy Đồng đến thẳng công ty luôn. Trước buổi họp, cô đang đi trên hành lang thì nhìn thấy Lăng Lạc An cũng đang tiến về phía phòng họp. Cô không muôn vào đó chuốc bực mình, nên đưa hồ sơ mà Lục Lộ giao cho cô cho một vị giám đốc bộ phận khác cũng chuẩn bị vào họp. Sau đó lập tức trở về tầng thứ ba mươi, cô co người ngồi trên sô-pha chơi game trên điện thoại, ngay cả ánh mắt khó hiểu của Lăng Thái nhìn cô khi anh trở về từ cuộc họp, cô cũng chẳng buồn bận tâm. Kết quả là sau bữa tối ngày hôm đó, Lăng Thái quả thật đã đưa cô tới rạp chiếu phim, còn mua cho cô một xuất bắp rang bơ cỡ lớn và cả một ly kem Haagen-Dazs nữa. Khi xem phim xong cũng không còn sớm, nhưng con đường trong trung tâm thành phố vẫn khá tấp nập người qua lại, chủ yếu là các cặp tình nhân. Anh nhìn ngó xung quanh, bỗng dừng lại, quay đầu đợi cô bước tới, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy tay cô. Cô vội rụt tay lại, khó chịu nhìn anh, "Lăng tổng, xin hỏi anh đang làm gì vậy?" Dưới ánh đèn đường heo hắt, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thật dịu dàng, khóe môi khẽ động tựa mây, "Không phải các cô gái trẻ bây giờ đều thích như vậy sao?" Những câu nói có chút đột ngột, nhưng được phát ra từ miệng anh lại tự nhiên đến lạ. Đôi mắt sâu thăm thẳm càng trở nên mê hoặc giữa màn đêm, "Thật ra tôi cũng không hiểu tâm tư của các cô gái trẻ bây giờ, em thích gì thì cứ nói thẳng với tôi, muốn đi đâu cũng nói với tôi."… Nguy Đồng nhìn Lăng Thái một hồi lâu. Anh giúp cô giải quyết êm xuôi vụ đụng xe, cô rất cảm kích, anh không châm biếm giễu cợt chuyện cô bị Lăng Lạc An đá, cô rất cảm ơn, ngay cả chuyện anh muốn cô phải suy nghĩ xem nên chịu trách nhiệm với anh thế nào, cô cũng đang nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng những hành động của anh bây giờ, thì gọi là gì? Người đàn ông này thật sự càng ngày càng khiến cô cảm thấy khó hiểu. Gió đêm nhè nhẹ, Nguy Đồng buông xõa mái tóc đang cột cao, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng. Cô nhìn anh cười tinh nghịch, "Có đúng thật là... tôi muốn đi đâu cũng được không?" Hai mươi phút sau, hai người đã có mặt tại một quán bar sôi động trên mặt đường lớn. Quán bar trang hoàng vô cùng lộng lẫy, tiếng nhạc mở lớn đến đinh tai nhức óc. Sau khi vào trong, Nguy Đồng quan sát sắc mặt Lăng Thái, nhưng không thấy sự khó chịu như cô vẫn mong đợi. Cô kéo anh ngồi xuống ghế trước quày bar, vẫy tay về phía phục vụ, gọi hai ly rượu Rum. "Cạn ly!" Cô biết anh không thích uống rượu, nên mới cảm thấy vô cùng thích chí. Anh thoáng nhìn cô, nhẹ nhàng uống cạn ly rượu. Cô lại gọi thêm bốn ly rượu nữa, xếp thành một hàng ngang trên bàn. Thật ra không phải cô thật sự muốn thi uống rượu với Lăng Thái, chẳng qua là cô biết anh thích sự yên tĩnh, nên mới cố ý muốn chọc anh tức giận. Dù gì thì trinh tiết lẫn tiền bạc cô đều nợ anh, chẳng còn gì để mất, cùng lắm là anh điên lên đuổi việc cô, thế là xong. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, sức chịu đựng của anh tốt hơn cô tưởng rất nhiều, qua ba vòng ượu, cô vừa chóng mặt lại buồn vệ sinh, liền đập bàn lao thẳng về hướng toilet. Khi trở ra thì thấy cầu thang chật kín người, cô bèn rẽ sang một hướng hành lang khác. Hai bên phía hành lang này đều là các phòng kín, thường thì những người vào phòng kín đều đi thành từng nhóm hoặc hai người. Một nhóm người thì là đến quậy, còn hai người đến để "tâm sự". Khi tới gần cầu thang, bỗng cô nhìn thấy từ đằng xa, bóng dáng một đôi nam nữ đang tiến lại gần. Cô gái ăn mặc mát mẻ như một con bạch tuộc dính chặt lấy chàng trai, thoạt nhìn cũng có vài phần nhan sắc. Chàng trai có gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt đào hoa, nụ cười đẹp như sương mai. Nguy Đồng sững người, thật là xui xẻo, lại là Lăng Lạc An. *** Nguy Đồng từng nói với Lăng Lạc An, cứ gặp lần nào là đánh lần đó, nhưng anh thật may mắn, chỗ cô đứng khuất trong bóng tối, trước khi anh nhìn thấy cô thì cánh cửa căn phòng kín kia đã khép lại. Nguy Đồng vốn đang cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng cô gái ẻo lả kia vô duyên vô cớ lại hỏi anh về người yêu cũ, và anh lại càng đáng chết hơn khi trả lời rằng: Chỉ là một cô gái bảo thủ, nhạt nhẽo, đã bỏ rồi! Cùng lúc cánh cửa căn phòng kia từ từ khép lại thì nắm đấm của Nguy Đồng cũng đang siết chặt, các khớp tay kêu răng rắc. Ngay lập tức, cô tiến về phía một người đàn ông, nở nụ cười thiên thần với đối phương, ngỏ ý muốn mượn điện thoại dùng một lát. Đối phương đã bị nụ cười của cô mê hoặc, lập tức rút điện thoại ra đưa cho cô. Cô đứng sang một bên, lấy điện thoại của mình tìm lại tin nhắn kia, nhanh như cắt dùng chiếc điện thoại vừa mượn được gửi tin nhắn đó đi. Mười lăm phút sau khi trở lại quầy bar, cô nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô gái biến thái kia mà cười tít cả mắt. Cô vỗ tay gọi một lúc sáu ly rượu, các ly rượu nối nhau xếp thành hàng dài trên bàn, cô lớn tiếng nói Lăng Thái đừng khách sáo, hôm nay cô mời. Trong lúc uống rượu, Nguy Đồng cười không ngớt, cứ như có chuyện đại hỉ gì đó vậy, nụ cười trong sáng đáng yêu, nhưng lại quyến rũ đến mê hoặc. Theo như cách nói của mười một sư huynh đệ Nguy gia, sư tỉ của họ thể chất đặc biệt hơn người, mỗi khi uống say không thể hiện trên mặt, nhưng nếu nhìn thấy cô có những biểu hiện như bây giờ, thì chắc chắn là đã quá chén rồi. Trước kia mỗi khi trong nhà xảy ra tình huống này, đều là đại sư huynh Nhược Thần đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Còn mười một sư huynh đệ khác, thì tự nhận công lực không đủ, không thể kháng cự nổi sức nóng của cô gái có thân hình bốc lửa, liên tục cởi quần áo và lao về phía mình... Đáng tiếc Lăng Thái không phải là Nhược Thần, càng không phải là mười một sư huynh đệ Nguy gia kia, chỉ với kinh nghiệm một đêm ngắn ngủi năm năm trước, không đủ để anh hoàn toàn nhận thức được, sự "dũng mãnh" của Nguy Đồng, khi cô uống say... (Thôi được, dù gì thì ngay cả nữ nhân vật chính cũng không nhận thức được điều đó...) Vì vậy khi anh lái xe đưa cô về nhà, hành động vừa kêu nóng vừa hồn nhiên cởi áo của cô khiến anh chết đứng. Anh mở cửa sổ xe, đầu tháng tư, đêm xuân gió lạnh, sợ cô bị cảm, nên chỉ một lát sau anh đã vội đóng cửa sổ lại. Kết quả là khi dừng xe chờ đèn đỏ, cô tiếp tục cởi đến chiếc áo thứ hai. Không thể không nói thêm rằng, cô chỉ mặc tất cả có ba chiếc áo. Chiếc thứ nhất là áo hoodie, thứ hai là áo hai dây bó sát, còn thứ ba chính là nội y. (Cởi đến chiếc thứ hai thì còn lại gì, các bạn biết rồi chứ?) Lăng Thái vội vàng bật chế độ lái tự động, cởi áo vest khoác lên người cô. Ánh đèn mờ ảo chiếu vào trong xe, càng ánh lên vẻ mượt mà của nước da như tráng mật, sự quyến rũ mê hoặc trong đôi mắt, và càng làm cho nụ cười của cô trở nên ngọt ngào không thể cưỡng lại. *** "Làm gì vậy?" Cô hét lớn, dõng dạc từng tiếng một, nhưng ánh mắt nhìn anh lại ngây ngô phảng phất nét đa tình, "Anh cho rằng tôi uống say rồi cởi đồ bừa bãi sao? Anh nhầm rồi, còn lâu tôi mới say, chút rượu đó không làm khó được tôi đâu." Nói xong, cô lật tung chiếc áo vest ra khỏi người, rồi nhoài về phía anh, tay cô bám lấy cổ anh, hôn tới tấp. Bây giờ Lăng Thái mới biết là cô đã uống say. Anh chau mày, đẩy cô ngồi lại ghế của mình, nhặt chiếc áo vest khoác lên người cô, rồi tiếp tục lái. Đoạn đường này Lăng Thái lái xe thật vất vả, Nguy Đồng dường như không cho anh nghỉ một chút nào. So với những người uống say rồi tìm trò phá phách, thì cô cũng được xem là yên tĩnh hơn nhiều, không gào, không hét, cô chỉ cười, nhưng cứ chốc chốc lại nhoài về phía anh, hai tay ôm choàng lấy cổ anh mà hôn điên cuồng. Rồi chốc chốc cô lại nói chuyện một cách rất rõ ràng, nhưng lời nói thì chỉ có thể là của người say, "Anh đẹp trai... Anh thật sự rất đẹp trai. Anh không vui sao?... Tôi thích anh nên mới hôn anh thôi, nếu là người khác, còn lâu tôi mới hôn... Thân hình tôi đẹp lắm đó, chỉ thiếu một chút nữa là đạt 90 - 60 - 90 rồi..." Nói đoạn, cô lại hất tung chiếc áo vest, tiếp tục nghịch chiếc áo lót cuối cùng còn sót lại trên cơ thể, có lẽ là dùng lực quá mạnh, nên một bên chiếc áo đã bị lệch hẳn ra ngoài. "Ngồi yên!" Sắc mặt Lăng Thái hoàn toàn biến đổi, đáy mắt anh là sự giận dữ, nhưng dường như có một sự tranh đấu đang diễn ra. Anh một lần nữa khoác lại chiếc áo lên người cô, một tay giữ cô ngồi yên trên ghế, một tay lái xe. Cô bị anh làm cho giật mình, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, đôi mắt to tròn nhìn anh, nhưng con mèo dễ thương lại lập tức biến hình, cô nhoài dậy ôm chặt lấy anh, đặt lên đôi Môi anh một nụ hôn mãnh liệt. Đôi môi mềm mại, thơm mát mơn trớn môi anh thật dễ chịu. Cô tiếp tục tiến sâu hơn, chiếc lưỡi tinh nghịch của cô một lần nữa thâm nhập vào trong miệng anh, rồi sau đó nụ hôn dần dần di chuyển xuống cổ anh. Tầm nhìn bất ngờ bị che khuất, chiếc xe lảo đảo mất phương hướng trong giây lát, anh vội vàng nhấn phanh, may mà đường đêm vắng xe qua lại, nên hai người mới không xảy ra tai nạn. Anh nắm chặt hai tay cô đẩy mạnh ra khỏi người mình, sắc mặt vô cùng khó coi. “Không được phản kháng, phải nghe lời!” Cô lập tức đưa chân lên, dường như ngồi hẳn trên người anh, đôi mắt còn đang nhắm nghiền nhưng nắm đấm về phía mặt anh thì vẫn vô cùng chính xác. Đến lúc đó, cho dù Lăng Thái có là người điềm tĩnh tới đâu, thì cũng phải sụp đổ… *** Tay Ngụy Đồng ôm trọn cổ anh, dùng sức đè xuống, tiếp tục hôn lia lịa. Ôm, hôn, cào, cấu… Ánh mắt Lăng Thái như mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mê. Màn “quyết đấu” giữa hai người xảy ta vô cùng ác liệt, cái chân không chịu yên phận của cô cứ giãy đạp lung tung, vô tình ấn vào nút nào đó, khiến chiếc ghế lái bỗng ngả hẳn về phía sau. Ngụy Đồng nhân đó đè hẳn lên người anh. Thân thể nóng rực của cô gái đang nằm trọn trên người, khiến Lăng Thái nhớ lại ký ức năm xưa, nếu cô biết được mình đang làm gì thì hay biết mấy, nhưng đằng này, ngoài ôm và hôn ra, cô không làm gì khác cả. Tới lần thứ n lạnh lùng ra lệnh cho cô gái bên cạnh không có tác dụng, thì sự lạnh lùng băng giá nơi đôi mắt sâu thẳm kia cuối cùng cũng dần tan biến, thay vào đó là sự nồng nàn, cháy bỏng. Nửa thân trên của cô gần như không còn gì che chắn, chiếc dây áo ngực trễ hờ trên vai, nhan sắc cô gái tuổi đôi mươi tràn trề sức sống mê hoặc trước mắt anh. Có lẽ là hôn mệt quá rồi, cô khẽ nghiêng đầu nghỉ ngơi, tự liếm môi mình trong vô thức, chính trong lúc đó, anh hôn trọn đôi môi cô. Lúc đầu anh hôn cô thật nhẹ nhàng, sau đó càng hôn càng đắm say, đôi môi anh càng lúc càng cuồng nhiệt, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng. Hôn và được hôn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, khi được hôn, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay đối phương, tiết tấu cũng do đối phương quyết định. Cô bị nụ hôn của anh siết chặt, cùng với nụ hôn ngày càng mãnh liệt, cơ thể anh cùng từ từ sát lại gần cô, ghế lái cũng từ từ được hạ xuống. Bên dưới cơ thể anh, làn da mềm mại của cô dần dần cảm nhận được cái lạnh của chiếc ghế da, dường như dưới lưng cô chạm phải vật gì cứng rất khó chịu, cô bực dọc nói không muốn ở lại đây. Anh ngồi dậy, nhìn cô say mê, anh chỉnh lại mái tóc cô, nụ cười thật dịu dàng, anh đỡ cô ngồi lại trên ghế, quay đầu xe đi thẳng về hướng Thanh Phong Vọng Sơn. Anh dùng chiếc áo vest quấn quanh người cô, bế cô lên nhà. Sau khi về tới nhà, sự hỗn độn trong lòng anh cũng đã bình tĩnh trở lại. Anh vốn định đưa sẽ cô vào phòng nghỉ ngơi, nhưng không ngờ, vừa đắp chăn cho cô thì anh lại bị tập kích… So với cô gái khác thì sức khỏa của cô thật đáng nể. Nhất thời giật mình khiến anh ngã nằm xuống giường, nhân cơ hội đó, cô lại nhoài lên người anh mà hôn lia lịa, còn liên tục cười không ngớt. Anh nằm đó, bàn tay anh giữ trên tấm lưng trần của cô, tuy nét mặt vẫn điềm tĩnh như không, nhưng chỉ có anh mới biết, hơi thở và nhịp tim của anh bị cô làm cho điên đảo. Trong ánh mắt sâu thẳm của Lăng Thái, một lần nữa diễn ra sự đấu tranh. Cô say, cô có thể không tự chủ được bản thân, nhưng anh thì khác. Một lần mất kiểm soát đã là quá đủ rồi, năm năm trước là vì anh uống khá nhiều, nhưng hôm nay thì hoàn toàn không. Nếu tiếp tục, người sai, người sai lại sẽ là anh. Tâm trí anh vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng cơ thể và trái tim anh thì không, chúng chỉ hoạt động theo những bản năng tự nhiên nhất của mình. “Ngụy Đồng…” tay anh đặt sau lưng cô, đỡ cô ngồi dậy, cô theo đà ngồi hẳn lên lòng anh, không biết từ khi nào mà đôi chân thon dài mềm mại kia đã kẹp chặt hai bên hông của anh, đung đưa quyến rũ anh. Hàng lông mày anh nhíu thật sâu, sự ảnh hưởng của cô đối với anh, vượt xa anh nghĩ rất nhiều. “Hả? Anh gọi tôi sao?” Ngụy Đồng ôm trọn lấy vai anh, nụ cười thật ngọt ngào, “Tôi tên là Ngụy Đồng, anh đẹp trai, anh thì sao?” “Lăng Thái.” Một nụ hôn nhẹ nhàng, lướt trên cổ cô như cơn gió mùa thu, nhưng lại mang theo hơi thở bỏng rát. “Lăng Thái?” Cô học theo, hôn thật nhẹ lên cổ anh, “Cái tên này rất quen!” “Đúng vậy, tôi là sếp của em.” Lại một nụ hôn nữa, đặt trên khuôn ngực mềm mại của cô. Cô lại học theo đúng như vậy, sau khi cởi bỏ chiếc áo còn vướng bận trên người anh, những nụ hôn vội vàng và mãnh liệt lướt trên ngực anh. Hơi thở anh cháy bỏng giữa màn đêm, bàn tay nơi eo cô càng siết chặt.