Ông Chủ Khó Tính
Chương 33
Chuyện là bạn Hiểu Lan Yên từ khi được Vương tổng thổ lộ tình cảm tới hay đã gần một tháng, cuộc sống vợ chồng dần dần đi vào "nề nếp", thậm chí Vương Hàn còn hết sức mạnh mẽ, gần như đêm nào cũng đem cô khẳng định chủ quyền. Thế nhưng vấn đề là Hiểu Lan Yên chẳng những không mạnh dạn thêm chút nào, mà thậm chí còn nhút nhát hơn cả ngày trước. Đáng nói là, lại còn rất hay tránh mặt hắn nữa, thử hỏi Vương Hàn làm sao lại không tức tối.
Buổi sáng ngủ dậy thì luôn là khoảng giường trống trơn, con nhóc bên cạnh đã biến mất không còn dấu vết. Hiểu Lan Yên cũng đâu có muốn vậy, cô phải dậy từ sáng sớm lấy cớ đi chạy bộ rồi tới trường luôn quả thực cũng vất vả chết đi được. Nhưng vì không còn cách nào khác, mỗi lần đối diện với Vương Hàn, cô cảm thấy như mình đang... mơ ấy! Chính vì sợ rằng giấc mơ này sẽ tan biến, nên đành chỉ biết tránh mặt hắn mà thôi.
Vương Hàn đương nhiên không hiểu được tâm tư của cô trong việc này. Lâu dài biến thành vô cùng bức bối, có một lần ngồi vào bàn ăn, cô đơn thưởng thức bữa sáng, liền đem chuyện này hỏi bác gái Trần:
- Bác Trần, bác có thấy dạo này vợ cháu rất kì lạ không? Cô ấy có vấn đề gì khó nói sao?
Bác Trần nghe xong chỉ tủm tỉm cười, nhẹ đáp:
- Tôi thấy cô chủ vẫn như vậy mà, cậu lo lắng điều gì?
Vương Hàn nhíu nhíu mi tâm:
- Rất hay tránh mặt cháu, cứ như là sợ bị ăn thịt.
Bác gái cố gắng nhịn cười, chẳng đúng hay sao, mỗi lần cậu chủ nhìn thấy Hiểu Lan Yên, thì ánh mắt cứ như là muốn mang con bé nuốt vào bụng vậy, tràn đầy mùi chiếm hữu. Nhưng vẫn là cung kính nhìn hắn trả lời:
- Đó là vì cậu không hiểu, đấy chỉ là cảm xúc chưa quen nên sợ hãi thôi.
- Chưa quen?
- Phải, vì cậu cầu hôn, cưới cô ấy quá nhanh, Hiểu Lan Yên lo âu cũng là chuyện thường tình thôi mà.
Vương Hàn "à" một tiếng khe khẽ, nét mặt rạng rỡ như đã hiểu ra vấn đề, nở nụ cười tà kị xấu xa. Gì mà chưa quen, không phải đêm nào cũng nằm dưới thân hắn rên rỉ hay sao, nếu hắn không thật lòng làm sao lại yêu chiều cô đến vậy? Xem ra cần phải "hà khắc" hơn, để con nhóc này hiểu chuyện một chút. Nghĩ đến ý định hắc ám của mình, trong lòng không thôi sảng khoái.
Kì thực Hiểu Lan Yên hiền lành nhút nhát, từ khi trở thành Vương phu nhân cũng không có đòi hỏi hay có hành động lời nói nào quá phận. Vẫn là một dạ hai vâng, ở nhà là đồ ngủ con nít hài hước, ra đường thì áo phông quần bò giản dị. Thật sự là chẳng có một chút gì thay đổi, thậm chí còn rất hay đối Vương Hàn gọi "cậu chủ". Vương Hàn mỗi lúc nhìn thấy cô, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, chỉ thấy toàn là vui vẻ yêu thương. Tuy nhiên, việc cô cứ liên tục gọi "cậu chủ" như vậy, thật sự khiến hắn rất khổ sở để tâm.
Tối đó Hiểu Lan Yên lên giường, định rằng sẽ ngủ trước, Vương Hàn hôm nay bận việc chưa xuất hiện, thậm chí còn không về nhà ăn trưa, giờ phút này có khi đã đói lả ra rồi. Vừa thương hắn vừa chẳng biết nên làm gì, thôi thì vẫn là nên nấu cái gì đó mang lên phòng, trường hợp lát hắn về còn có cái mà ăn.
Vừa bê được bát cháo lên phòng ngủ, đang loay hoay đặt xuống bàn sô fa, đột nhiên một vòng tay rộng lớn ấm áp, bất ngờ ôm chặt lấy eo cô. Hiểu Lan Yên giật mình suýt hét lên, lại bị Vương Hàn xoay cằm lại hôn tới tâm trí điên đảo. Hắn nghiêng đầu mơn trớn bờ vai cô, mái tóc tím thi thoảng lại cố ý dụi vào phần gáy nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao không ngủ trước?
Hiểu Lan Yên cả người run rẩy, tuy những hành động thế này Vương Hàn làm không phải lần đầu tiên, tuy vậy cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng cô càng ngượng nghịu, lại càng làm nổi lên thú tính của Vương Hàn. Hắn ra sức mút vành tai cô, hai tay không an phận mà luồn vào trong áo ngủ rộng thùng thình, ra sức sờ mó, nhào nặn bắt cô phải lên tiếng.
- Cậu... cậu chủ...
Vương Hàn nghe tiếng cô gọi nức nở thì thật vừa giận lại vừa yêu, vờ hờn dỗi đáp:
- Cậu chủ? Gần một tháng rồi, đè em không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn chỉ là cậu chủhay sao?
Hiểu Lan Yên nghe xong thực muốn rơi nước, vô sỉ, sao cậu chủ lại có thể vô sỉ đến thế chứ!!! Vương Hàn nhìn biểu cảm bối rối của cô, hài lòng xoay người cô lại, đưa tay qua eo đặt cô xuống giường. Áo sơ mi trắng vừa được thoát ra, thân hình kiện mĩ, khí thế áp đảo đã sừng sững hiện ra trước mặt, làm Hiểu Lan Yên đang đêm cũng muốn lóa cả hai mắt. Thôi xong, xem ra hôm nay cô không thể giả vờ ngủ như mọi khi rồi...
Nhưng trái với dự tính của Hiểu Lan Yên, Vương Hàn chỉ nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn, tiếp đó lại hít hà mùi hương nơi mái tóc đen thơm ngát của cô. Chỉ cần dịu dàng như vậy thôi thực sự cũng làm cô run tới phát điên lên được, Vương Hàn hôm nay lại sao thế?
- Yên Yên, vợ à...
Những lời ngọt ngào hơn cả đường mật, khe khẽ trôi vào vành tai mẫn cảm, Hiểu Lan Yên run lên, lại như bị thôi miên mà ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn.
- Gọi anh một tiếng ông xã đi...
Hức! Thật sự cô rất ngại mà. Cô cũng đâu muốn cứ suốt ngày gọi hắn là cậu chủ đâu, nhưng bởi lẽ ngoài ra, cô không còn đủ dũng khí để gọi hắn bằng những từ ngữ khác. Vương Hàn thấy được hèn nhát trong mắt cô, lại tiếp tục thủ thỉ:
- Đừng tránh mặt anh nữa, anh là chồng em, của mình em, cũng chỉ yêu em...
Hiểu Lan Yên nghe xong, vừa cảm động lại vừa trào dâng hạnh phúc. Hiện tại cô có thể xác nhận rồi, Vương Hàn thật lòng yêu cô, coi cô là vợ, chứ không phải một mình cô nằm mơ. Hai tay run run, Hiểu Lan Yên rụt rè ôm lấy cổ Vương Hàn, chân thành yêu thương hôn lên môi hắn. Nụ hôn nhanh và nhẹ như gió thoảng, nhưng lại rất thành công khơi lên dục vọng của hắn.
Vương Hàn trước hành động siêu cấp đáng yêu quyến rũ ấy làm sao còn có thể kiên nhẫn, rất nhanh nằm lên hôn lấy cần cổ trắng mịn, giọng khàn khàn khêu gợi:
- Yên Yên, gọi anh đi...
Hiểu Lan Yên nở nụ cười, hai tay ôm lấy cổ hắn càng thêm chặt, gương mặt trắng nõn khẽ rúc vào mái tóc đẹp tới lấp lánh của hắn cọ cọ, đôi môi thủ thỉ mấp máy:
- Hàn... ông xã...
Người ta nói: Lời nói ra không bao giờ có thể rút lại. Vậy đấy, giờ phút này Hiểu Lan Yên đã cảm thấy hối hận lắm rồi. Chỉ vì một tiếng "ông xã" thôi, mà Vương Hàn bình thường đã dũng mãnh, nay còn dai dẳng thêm mất phần, hại cô ngang với chết đi sống lại, thật vô vàn bi ai mà... Hắn làm việc còn chưa có ăn, vậy mà tại sao lại khỏe đến mức ấy chứ?
Thế nhưng cô không biết rằng, con sói già vốn đã ăn no, chỉ là cố gắng nán lại công ty thật muộn, để có thể lợi dụng sự lo lắng của cô mà thực hiện kế hoạch thôi!
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
149 chương
60 chương
52 chương