- Tôi... có cần phải biết tên anh không? - Không cần. Hiểu Lan Yên hỏi xong lập tức thấy mình ngu ngốc, cái gì mà cần hay không chứ. - A, không phải, ý tôi là, anh tên, gì... - Vương Hàn. Kiệm lời như vậy... Đến tên cô  cũng không thèm hỏi lại nữa. Mở miệng đối với hắn khó nhọc khổ sở đến thế à? Nghĩ nghĩ một lúc, Hiểu Lan Yên lại quyết định hắn ta không nói, thôi thì cô nói: - Tôi tên Hiểu Lan Yên, anh gọi là Yên Yên cũng được. Vương Hàn im lặng không đáp, bộ dạng chuyên chú lái xe. Hiểu  Lan Yên được đà lại tiếp tục: - Vậy sau này anh muốn tôi gọi anh là gì đây? Chủ nhân? Thiếu gia? Hay Vương tổng?.... Tiểu quỷ, nói lắm như vậy, thật đau đầu. Nhưng cái miệng bên cạnh, ngu ngốc không hiểu, vẫn cứ huyên thuyên đủ điều, trên trời dưới đất, vô tình quay sang lập tức bắt gặp một ánh mắt lạnh băng, nhìn trừng trừng vào mình như cảnh cáo. Cha mẹ ơi, người đâu mà đẹp như vậy? Đẹp động lòng người, đẹp không thể diễn tả, hắn đẹp còn hơn anh bán đậu phụ ngày xưa cô thầm mến vạn lần nha!! Lan Yên đơ như phỗng, bộ dạng ngờ nghệch, liền đưa tay tự tát vào mặt mình cho thanh tỉnh... Cô đang nghĩ lung tung cái gì vậy, cô theo hắn để trả nợ, không phải để mộng mơ vớ vẩn nha! Hiểu Lan Yên không dám nhìn Vương Hàn nữa, mà nhìn xuống chân, nhìn sang vô lăng. Cơ mà, xe gì mà lại đẹp vậy chứ! - Anh... làm sao anh... lúc đó... biết tôi trốn ở trong... - Cô cũng không gầy gò gì đâu. - Vương Hàn lười nhác mở miệng. Gì cơ? Đây là đang nói cô béo quá nên mới bị phát hiện sao? Cô cao còn chưa tới mét sáu, nặng còn chưa tới năm mươi, như vậy cũng coi là béo đi? Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Cái gì vậy? Sao lại đưa cô tới khách sạn? Chẳng phải từ đâu cô đã hỏi... Ôi thôi, ngu rồi, Lan Yên ơi là Lan Yên, ăn cái gì mà sao lại ngu dữ dội vậy? Lẽ ra cô phải sớm biết cái tên cao ngạo giàu có kia cũng chẳng tốt đẹp gì chứ. Rửa bát thuê cho khách sạn sao? Đời cô từ nay thảm rồi... - Không muốn vào? Hiểu Lan Yên giật nảy mình, lắp bắp: - Nhưng... sao anh... không nói rõ là tôi phải làm thuê ở khách sạn? - Khách sạn? - Thì đúng vậy còn gì! - Vậy xem ra nhà tôi có vinh dự đi. Nhà, nhà của anh ta? Hic, cô đúng là đứa quê mùa ngu ngốc, anh ta đi xe xịn như vậy, đương nhiên phải ở biệt thự rồi... Vậy mà chưa gì cô đã vội kết luận, thực là lạc hậu hết sức! Hiểu Lan Yên chưa rầu rĩ xong, từ xa đã thấy một bóng người bước tới: - Cậu chủ đã về. - Bác Trần, đây là giúp việc mới, phiền bác xếp phòng và công việc cho cô ta. A, ra là bác quản gia, hẳn là thâm niên kinh nghiệm đây mà, thảo nào nhìn thôi cũng thấy đã lớn tuổi rồi. - Tôi là Trần quản gia, xin hỏi tên cô là... - A, cháu tên Hiểu Lan Yên, sau này bác cứ kêu Yên Yên. Trần quản gia chỉ gật đầu, dẫn đường cho cô theo sau. Nhìn bộ dáng cô cúi gằm mà đi, chốc lại lấm lét nhìn lên, thấy người đằng trước mới yên tâm cúi xuống đi tiếp, Vương Hàn không khỏi thấy hài hước. Như vậy, là sợ lạc sao? - Yên Yên, giờ đã khuya, phòng cháu ở đây, sáng mai sẽ có người dạy cháu nội quy và việc cần làm. - Cảm ơn bác Trần, bác ngủ ngon. Ngủ ngon? Cô bé này xem ra còn quá trẻ con đi. Bác Trần không đáp, chỉ cười nhẹ liền rời đi. Bước vào phòng, cô vẫn còn chưa định thần, mọi chuyện diễn ra nhanh như là mơ. Mới hôm qua cô còn đang trốn chạy lũ đòi nợ, ăn không có, còn phải ngủ ngoài đường vì sợ chúng đến nhà, vậy mà giờ, cô vừa được ngồi xe xịn, được làm ở biệt thự sang trọng, lại được ở phòng to đẹp sạch sẽ thế này... Ngôi nhà cũ của cô, có lẽ ngày mai, bọn cho vay nặng lãi sẽ tới dỡ ra, hoặc đem bán, cô đã biết trước điều đó rồi. Nếu giờ cô trốn về, chắc chắn sẽ bị chúng bắt lại, bán vào lò mổ mất thôi... Nhưng chỉ là, mọi kỉ vật của cha mẹ, đều ở đó... Nghĩ tới đây, Lan Yên ngã xuống giường, nước mắt tuôn rơi, thiếp đi từ lúc nào không biết. --- - Yên Yên, dậy đi, đã muộn rồi. Lan Yên còn buồn ngủ, bỗng nghe tiếng như mẹ đang gọi mình, thân thương như ngày xưa, sáng sáng gọi cô dậy tới trường. Cô vội bật dậy, đầu óc còn choáng váng, mở cửa phòng, ôm chầm lấy bóng dáng người trước mắt, vừa khóc vừa nói: - Mẹ, mẹ về rồi, người ta đều nói dối, mẹ rõ ràng còn sống... Người kia vòng tay ôm lấy Lan Yên, vỗ nhẹ như đang dỗ dành: - Ngoan, đừng khóc... Câu nói rất thành công thanh tỉnh Lan Yên, không, không phải là mẹ... Cô lúc này mới gỡ vòng tay của mình đang ôm cứng người kia, dụi dụi mắt. Đứng trước cô là một người phụ nữ hiền từ phúc hậu, cũng đã không còn trẻ nữa. Vậy là cô nhầm rồi... Thì ra đó là vợ bác Trần. Cô lúc này mới nhớ lại chuyện hôm qua, cô đến đây làm thuê cho người ta, mẹ làm sao có thể xuất hiện chứ? Hơn nữa, mẹ cô, mẹ cô sớm đã... Hiểu Lan Yên thật không muốn nghĩ nữa, liền rối rít xin lỗi bác gái trước mặt, bay vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, rất nhanh trở ra, hai mắt vẫn còn đỏ. - Con mau thay quần áo, rồi xuống chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ. Hiểu Lan Yên vội vã thay ngay đồ người hầu, cùng bác gái Trần xuống dưới nhà... - Hàn, anh hôm nay nghỉ, vậy chúng ta cùng đi chơi, người ta dạo này nhớ anh quá. * End chap 3