- Là vì cô ta? Vương tiểu thư xinh đẹp kiều diễm, gương mặt trắng bệch, ánh mắt cố kìm nén đau khổ nhưng không thể, bộ dạng có điểm khó coi. - Vì cô ta mà anh đối xử với em như vậy? Vương Hàn vẫn như trước im lặng, ánh mắt cũng lười không nâng lên, lạnh lùng ngồi đọc báo. - Hàn, từ nhỏ anh chỉ có bênh vực chứ chưa từng dọa nạt em. Rốt cuộc cô ta là gì của anh? -... Là Người của anh. Chỉ vài từ ngắn gọn, nhưng dường như quá đủ để đánh dấu chủ quyền ai đó. Vương Thiên Nhi còn muốn nói, bao lời chửi rủa vẫn còn trong lòng, nhưng cô thông minh, đương nhiên hiểu lúc này không phải là lúc nóng giận, sẽ tự mình chuốc lấy đau khổ. - Hàn, em xin lỗi, là đêm qua em say quá, không còn biết gì... Lại trưng ra nụ cười thanh cao như ngọc, tiến lại gần vòng tay ôm Vương Hàn: - Anh đừng chỉ vì vậy mà giận Thiên Nhi của anh chứ! Khẽ liếc thấy tia nhu hòa trong mắt Vương Hàn, Vương Thiên Nhi trong lòng nhẹ nhõm và đắc ý vô cùng, làm gì còn ai trên đời này hiểu Vương Hàn bằng cô chứ! Vương Thiên Nhi bước ra ngoài, đứng dựa vào tường, ánh mắt căm thù không hề che giấu. Được, Hiểu Lan Yên, giờ cô thắng tôi, nhưng sau này mới biết, ai là người thua thảm hại. Bữa sáng hôm đó vẫn diễn ra bình thường, có điều Vương Hàn ăn nhiều hơn! Hiểu Lan Yên bỗng dưng thấy lòng vui vui kì lạ... Đang ăn, Vương Hàn nhận được một cuộc gọi bất ngờ, công ty hắn đã xảy ra chuyện lớn, cần hắn tới ngay để giải quyết. Hiểu Lan Yên nhìn bộ dạng hắn vội vã, thúc giục cô, liền nói: - Cậu chủ, tôi sẽ đi học bằng xe buýt, cậu đừng lo. Sau vài giây chần chừ, Vương Hàn cũng đồng ý, bỏ đi rất nhanh chỉ để lại cho cô hai từ: cẩn thận. Hiểu Lan Yên đeo balô, tung tăng ra bến xe buýt, lại chợt nhớ ra mình không biết đi chuyến nào. (-_-”) Đang loay hoay thì tiếng còi xe xa lạ vang lên từ phía sau, Hiểu Lan Yên giật mình quay lại. - Yên Yên? Sao giờ này còn đứng đây? - Anh Long! Em đang... chờ xe buýt... - Mau lên xe, anh đèo em đi! Hiểu Lan Yên ngây ngô cười cười, số cô quả là may mắn, trong lúc bế tắc lại gặp được cứu tinh. - Yên Yên! - Dạ? - Vương Hàn anh ta... đối với em... - Đối với em làm sao? - Có tốt hay không, hắn ta có làm gì... - Không có... sao anh lại hỏi kỳ lạ như vậy? - Không có gì, chỉ là, anh lo cho em, hắn ta không hề tầm thường, dính líu không biết bao nhiêu phụ nữ, em... Hiểu Lan Yên nghĩ nghĩ, Vương Hàn quả nhiên là cực kỳ trăng hoa, tận mắt cô đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần hắn đưa mỹ nữ về. Không hiểu sao cô bỗng thấy khó chịu, thoáng chốc nghĩ lại cảnh sáng nay nằm trong vòng tay hắn, khuôn mặt lại bất giác đỏ lên...Giờ học trôi qua, Hiểu Lan Yên đầu óc mơ hồ, cái dáng nhỏ bé không ngừng dậm dậm chân bên đường, Tịch Hình Long càng nhìn càng thấy đáng yêu, không nhịn được mà tới gần. - Yên Yên, sao còn đứng đây? Anh đưa em về nhé! Hiểu Lan Yên nghĩ nghĩ, cũng đã khá muộn, cô cũng đói nữa, nhưng... - Anh Long, anh về trước đi, em đợi cậu chủ. Cậu chủ từ trước luôn dặn cô sẽ tới đón, cô không thể về trước, nhỡ hắn tới không thấy cô, có thể sẽ lo lắng... Tịch Hình Long nghe cô nói như vậy, không khỏi có chút chạnh lòng, nhưng vẫn nhẹ vuốt tóc cô cười hiền: - Vậy được, cẩn thận, anh về trước. Hiểu Lan Yên cười tươi chào anh, nhìn thấy bóng dáng chiếc ô tô của anh đã đi khuất, liền ngồi lại một chỗ, tiếp tục đợi chờ... --- Vương Hàn giải quyết xong công việc đột xuất ở công ty, mệt mỏi rã rời, hắn cứ như vậy làm việc từ sáng tới chiều, không ăn không nghỉ. Vừa bước chân vào nhà liền nghe tiếng động trong bếp, biết chắc là Hiểu Lan Yên đang nấu nướng. Nhưng không phải, là bác Trần. - Cậu chủ đã về rồi. Nhìn cậu mệt mỏi quá, tôi lấy cậu ăn chút gì nhé! Vương Hàn khẽ gật đầu, hỏi thêm một câu: - Việc ở quê bác đã xong rồi à? - À phải, đã xong rồi. Bác Trần quay vào bếp, lát sau bưng ra một bát cháo nóng thơm lừng, lại ngập ngừng hỏi: - Cậu chủ, con bé Lan Yên đâu rồi ạ? Từ sáng tôi ra đã không thấy nó đâu, thực nhớ nó quá! Miệng nói vậy, nhưng trong lòng bác Trần lại có chút lo lắng, chẳng lẽ vì Vương tiểu thư kia, mà cậu chủ đã cho con bé thôi việc rồi? Nếu vậy thì tội nghiệp con bé quá... Nhưng thực chất, không chỉ bác Trần, mà cái con người cao ngạo kia cũng đang vô cùng lo lắng. Con nhóc kia giờ này còn chưa về? Quên cả mệt mỏi, Vương Hàn không nghĩ ngợi gì mà vụt đi lấy xe, thật ra hắn cũng thấy khó hiểu, tại sao mình lại phải gấp như vậy. Nhưng cứ thoáng nghĩ tới hình ảnh ngơ ngác của con nhóc kia, lòng hắn lại như có lửa, lập tức tăng ga, chỉ mong càng nhanh càng tốt... Lúc này đã là chiều muộn, bầu trời xám xịt lại càng tăm tối, mấy đám mây đen kéo tới bất ngờ... Mưa rơi xuống, đường phố sau một trận chạy mưa náo loạn lại tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn tiếng mưa nặng hạt rơi tí tách giữa tiết đầu đông, càng thêm lạnh giá... Cuối cùng cũng tới trường, Vương Hàn không quan tâm nên đỗ xe chỗ nào, cũng không cần ô, cứ một thân mà chạy đi tìm người. Trời mưa tối, đèn đường chưa lên lại càng khó nhìn. Vương Hàn cũng đã ướt kha khá rồi, cũng đã nhìn thấy cái dáng nho nhỏ, thấp thoáng ở góc mái hiên sân bóng cạnh trường. Nhìn con nhóc đã lùn lại còn run lên vì lạnh, hắn không thể cầm lòng mà phóng tới ôm cô thật chặt, miệng không ngừng trách mắng: - Em bị ngu à? Tại sao giờ này vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ không biết về trước hay sao? - Không phải... tôi sợ về trước, cậu chủ tới mà không thấy... chỉ sợ cậu lo lắng... Vương Hàn không thể kiên nhẫn, Hiểu Lan Yên chưa kịp nói hết câu, một làn môi lạnh băng và còn ẩm ướt bởi nước mưa đã bao trọn môi cô, điên cuồng mút lấy, lại còn nhay cắn làm cô vừa đau vừa khó thở. Cứ như vậy, trời mưa tầm tã, không gian đáng lẽ rất lạnh lại trở nên ấm áp lạ thường, nụ hôn vẫn không ngừng dây dưa, không thể chấm dứt... * End chap 18 Hí hí:) lỡn mạn nhỉ:)) Dạo này tớ thi cử nên mãi mới ra chap, các bạn đừng tức nhé vì tớ thề không drop đâu:*