Thì một người đàn ông bước vào nhà bỏ mũ xuống,và bưng giỏ trái cây xuống và chạy lại ôm Điền Điền “Trời ơi,Điền Điền đã lớn thế này rồi cơ à”,Doãn Mộc con trai thứ của Doãn Thi mà xoa đầu Điền Điền nhưng nhìn hai người đằng sau “Mẹ hai người đằng sau là ai vậy mẹ”. Doãn Thi nhìn sang đằng sau Điền Điền “Đây là chồng Điền Điền,còn kia là bạn của Điền Điền”,Doãn Mộc nhìn Hạo Nam một cách chăm chú “Mẹ nhìn thằng nhóc này khá giống anh rể,còn đôi mắt thì giống chị hai”. Doãn Diệm lần này mới để ý đến Hạo Nam“Anh ba nói đúng,nhìn thằng bé với Điền Điền khá giống y chang là sinh đôi vậy đó rất giống với chúng ta với chị hai”. Hạo Nam gượng cười rồi thôi trong lúc đó Điền Điền đã bày hành lý ra còn Trạch Kỳ thì phụ giúp cô,vừa dọn hành lý cô liền hỏi Doãn Diệm “Cậu ơi,con mèo nhỏ của con đâu rồi”. Doãn Diệm thì đang chặt dừa nói vọng ra “À,chút nữa nó về à”. Trạch Kỳ là người thành phố,nhưng rất khó hiểu những nghĩa của người miền Tây khi họ phát ngôn anh nhìn xung quanh ngôi nhà cũng mới được sửa sang lại,anh để ý chiếc mũ cối của bộ đội xem ra đây là của ông ngoại Điền Điền rồi. Ông ngoại của Điền Điền là bộ đội đi lính ở chiến trường,nhìn kĩ thì có khá nhiều huân chương được đóng khung kính cẩn thận,lúc này có một cô gái lại nhào tới ôm Điền Điền. “Chị về đây chơi,mà không báo em tiếng nào”“Mèo nhỏ của chị đi học về rồi đấy à”Bé gái cười tươi vui vẻ với Điền Điền nhưng mà nhìn ánh mắt khinh bỉ về hướng Trạch Kỳ “Chị người này là ai vậy,đừng nói là cha nuôi chị đó”,Trạch Kỳ xong lập tức muốn xử lý con bé này thật Điền Điền xoa đầu cô “Tường Vi,đây là Trạch Kỳ chồng của chị”. Tường Vi nhìn Trạch Kỳ cái rồi nói nhỏ với Điền Điền “Chồng chị sao già dữ vậy chị,em không tin”,Điền Điền phải dùng ký hiệu chỉ có cô và Tường Vi biết được mà thôi *Làm như chị muốn lắm,nên chấp nhận vậy đi*. Hai người đó nói cái gì,xem ra thật khó hiểu đúng là con gái nhưng Doãn Thi gọi anh và phòng của bà để nói chuyện riêng. “Kết qủa như thế nào rồi”“Con đã điều tra được vị bác sĩ đó rồi,hiện tại làm việc ở đây”“Chiều nay chúng ta sẽ đi đến đó”Hạo Nam cũng gặp Tường Vi mặc dù chỉ là một cô bé chỉ có 14 tuổi mà thôi nhưng mà nhìn Hạo Nam có vẻ hơi lúng túng,“Chị người này là ai vậy sao đẹp trai quá,giá như mà anh ấy không có bạn gái” Tường Vi nhìn cậu có hơi đỏ mặt. Điền Điền chỉ có cười thôi,xem ra Tường Vi mặc dù là em họ của cô nhưng mà có phần may mắn hơn nhiều một gia đình hoàn hảo. Nhưng mẹ của Tường Vi thì ít khi về nhà do làm việc ở xưởng có khi chỉ được được về nhà vài lần,đến chiều cô không biết Trạch Kỳ với bà ngoại thì đi đâu mất rồi còn Tường Vi ngồi học tiếng anh với Hạo Nam. Mỗi lần về quê chơi là một cảm giác thật yên bình,điều mà cô thích nhấy là về đây ngồi ngay cái chòi lá hóng mát thôi thực ra cái chòi lá này mỗi lần cô về đây là phải canh ruộng dưa hấu. Nhiều khi còn bị muỗi hôn khắp người,đêm thì ngắm sao với đom đóm cùng với Tường Vi rồi ăn khoai nướng,ngày thì hai chị em đều chạy nhà hàng xóm có nhiều xoài để hái trộm có khi xuống ruộng bắt ốc và cá. Một ký ức hoài niệm khi mà ở quê,khi mà còn ở thành phố cỡ tuổi của cô làm đi học hành đàng hoàng đến nơi đến chốn rồi tuổi 15-16 là tuổi chơi bời. Nhưng mà cô thì lại đi làm thêm ở nhà hàng rồi,do là cuộc sống hơi khó khăn chỉ có mẹ con cô thôi,còn bây giờ thì sao cô của bây giờ thì có Trạch Kỳ nuông chiều cô. Đối với cô thì không thể được đâu,càng ỷ vào người có thế có quyền thì càng không được,cùng lúc này Tường Vi đi cùng với Hạo Nam vào nhà chồi. “Chị,em có mang cái gì theo cho chị nè là bánh tráng trộn mà chị thích ăn đó”Tường Vi cười và mang bánh tráng trộn và mấy đôi đũa rồi mời Hạo Nam “Chị biết không,anh Hạo Nam hay thật chỉ em làm hết bài tiếng anh luôn cừ quá là cừ”,nhưng mà Tường Vi lại nhìn hai người có cái gì đó không đúng “Chị Điền,em nhìn anh Hạo Nam có đôi chút giống chị đó nếu mà chị cải trang thành anh ấy thì rất giống”. Điền Điền cũng cảm thấy như vậy nhưng mà cũng liếc nhìn Hạo Nam một cái,rồi nói nhỏ với Hạo Nam thì lập tức cậu đồng ý,một lát sau đó một bản sao của Hạo Nam lại xuất hiện lại khiến cho Tường Vi lại hết hồn một phen“Trời ơi,ai mới là Hạo Nam thực đây”Tường Vi nhìn trái nhìn phải,lại không biết ai là Hạo Nam bởi vì hai người khá giống nhau như đúc,rồi Điền Điền bật cười rồi bỏ tóc giả nam ra “Trời ơi,coi kìa đứa em của tôi lại nhát đến như vậy” Tương Vi nghe vậy mà tức “Chị lúc nào cũng chọc em hết trơn”. Mặc dù Tường Vi là cô bé tuổi 14 nhưng ý thức vẫn như trẻ con,cô chỉ tay vào trán cô bé “Coi kìa,em lúc nào cũng vậy hết đúng là mèo nhát” nhưng cô bé vẫn bướng “Ai mà nhát chứ,mỗi lần chị về còn không dám tắm sông nữa kìa chị còn không biết bơi nữa” nói xong cô bé vẫn lăn bụng cười. Điền Điền nổi nóng lên thì thọc lét vào người Tường Vi “Ai nói chị không biết bơi hả,chị biết bơi rồi đó nha”. “Thôi nào hai chị em,hai chị em hai người đừng giỡn nữa”“Bà ngoại/bà nội”.