Ông Chồng Lớn Tuổi
Chương 5 : Cục cưng anh vào đây......
Tay cậu bị kéo phủ lên thứ nóng cứng kia, tỉ mỉ xoa nắn từ đỉnh xuống dưới.
Người cậu bị đối phương đè lên trên ghế sô pha, thắt lưng bị bóp lấy, mông nâng lên, mở hai chân quấn lấy eo y.
Dụ Trừng vô cùng khẩn trương, động tác lên xuống trong tay trở nên gấp rút hơn.
Dương Tấn Hoài nhào nặn xoa nắn cặp mông vừa trắng vừa vểnh của cậu. Da thịt trắng nõn non mềm, bóp một cái liền để lại dấu hồng hồng. Dụ Trừng mẫn cảm đến nỗi mông bị sờ mấy cái, người đã mềm nhũn. Tuốt gậy cho người khác mà bản thân lại rên rỉ thành tiếng.
Dương Tấn Hoài mím miệng không nói, móc ra một tuýp dầu bôi trơn không biết lấy từ đâu ra. Dụ Trừng không kịp chú ý tuýp bôi trơn kia từ chỗ nào trồi lên, mông đã bị vỗ một phát thật kêu.
"Vểnh mông lên chút nữa để anh nhìn cho rõ coi."
"Ô..." Dụ Trừng bất ngờ bị đánh, đau đến nức nở thành tiếng. Cậu nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của đối phương liền bị dọa sợ cho nín nghẹn.
Dụ Trừng căng thẳng đến nỗi hô hấp dồn dập rối loạn. Cậu bám vào cổ Dương Tấn Hoài, không biết đối phương đang làm gì, chỉ có thể cảm giác mông mình bị tách ra, có ngón tay thoa đầy dầu trơn đưa vào, vuốt ve khe hở giữa hai cánh mông.
"Ừm..." Dụ Trừng nhịn không được, hừ một tiếng.
Ngón tay Dương Tấn Hoài còn chưa cắm vào trong hậu huyệt, chỉ là cọ quẹt tiền diễn đã khiến cho thân thể non nớt của cậu chịu không nổi.
Cổ y bị hơi thở nóng ấm của cậu liên tục phả vào, dần nóng lên. Dương Tấn Hoài thở hổn hển, cắn răng, ngón tay tiến càng gần đến hậu huyệt của cậu.
Dụ Trừng há miệng thở dốc, càng cố sức bấu víu lấy người đàn ông phía trên, dường như sợ bản thân chịu không nổi mà rớt xuống. Cậu cũng không biết việc này lại đem lại cảm giác vui thích như vậy. Mông cậu bị đè ra hết xoa rồi nắn, eo muốn nhũn ra, mặt sau cũng nhồn nhột khó chịu.
Phần thân dưới không kiềm được khẽ đong đưa hùa theo cử động ngón tay của đối phương.
"Hơ..." lúc ngón tay đầu tiên kia cắm vào trong cậu, Dụ Trừng thoáng cau mày.
Cậu cũng không thấy quá khó chịu, bôi trơn đầy đủ, đối phương cũng sờ nắn cậu đủ lâu.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu cơ thể có dị vật xâm nhập, Dụ Trừng vẫn cảm thấy có chút không thích ứng. Hai đùi đang mở rộng chợt căng thẳng, mông co rút, kẹp chặt ngón tay đã đi vào non nửa.
Ngón tay Dương Tấn Hoài thoáng dừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, y cúi đầu hỏi người đang cau mày mím môi phía dưới: "Em chịu được không?"
Dụ Trừng khẽ cảm thụ cơ thể bản thân, nhẹ gật đầu, mặt vẫn đỏ bừng, có vẻ choáng váng: "Được, được rồi...". Dương Tấn Hoài liền tiếp tục đẩy vào sâu hơn. Có điều động tác y không còn thong thả như trước nữa. Y vạch mông Dụ Trừng ra một chút, hậu huyệt của cậu vẫn đang kẹp thật chặt ngón tay của y, khiến y có muốn tiến vào thêm cũng khó.
"Thả lỏng một chút." Dương Tấn Hoài nói.
Ngực Dụ Trừng phập phồng lên xuống, cậu thở dốc không ngừng, tay chân ngược lại cứng ngắc, cậu luống cuống đáp lại: "Làm, làm sao thả lỏng..."
"Hít vào thở ra theo nhịp, đùi đừng kéo căng quá, mông cũng đừng thít lại." Y vừa nói, vừa dùng một tay vuốt ve lên xuống bắp đùi người trước mặt, chẳng buồn che giấu dục vọng vốn bị áp chế từ đầu nữa: "Em thả lỏng để anh tiến vào. Vào trong rồi, anh sẽ làm cho em bắn ra, khiến cho em cầu xin anh cho em nhiều hơn nữa... muốn không?"
Dụ Trừng bị lời nói của đối phương làm cho mặt đỏ tới mang tai, tim đập thình thịch. Cậu có thể cảm nhận được cử động ngắc ngứ của đối phương bên trong cơ thể mình, từng lớp từng lớp mài mòn sự phòng bị trong lòng cậu.
Dụ Trừng nhắm mắt, mũi hít lấy từng hơi nóng bỏng, cậu ôm lấy vai người đàn ông trước mặt, há miệng thở gấp. Ngón tay kia lại từng chút tiến sâu vào, y cúi đầu ngậm lấy môi cậu, đem phiến môi khẽ hở kia cùng nước bọt của của đối phương nuốt hết vào bụng.
Đến khi cơ thể có thể chứa được ba ngón tay, đôi mày đang cau của Dụ Trừng cũng dần thả lỏng. Hậu huyệt đã bị khuếch trương rất nhiều, dù cảm thấy hơi khó chịu vẫn không đến mức quá sức chịu đựng của cậu.
Có điều Dụ Trừng bị đối phương dùng tay cọ tới cọ lui đến độ mù mờ, ách, không phải dùng cái thứ kia đâm vào sẽ tốt hơn nhiều sao? Cậu vẫn chưa thấy làm như vậy thì thoải mái chỗ nào...
"Á... ư..." Cơ thể Dụ Trừng đột nhiên khẽ run rẩy, cậu ngước cổ lên, rên thành tiếng.
Dương Tấn Hoài cau mày, từng chút từng chút một tiếp tục đâm vào. Dụ Trừng như muốn nhảy nhổm, ôm cổ y, trong miệng rên rỉ không ngừng: "A... chỗ đó... ừm... hơ..."
"Thích sao?" Y ghé vào tai cậu hỏi.
Cảm giác tê dại truyền đến từ chỗ bị đâm kia lan khắp cơ thể Dụ Trừng, dư âm mãnh liệt khiến người cậu co quắp. Ánh mắt cậu toát vẻ mờ mịt, giọng run run, gật đầu: "Ừm...". Ý thức của Dụ Trừng bị khoái cảm làm cho mơ hồ, cậu liếm môi, ôm lấy người trước mặt cọ lên cọ xuống: "Còn muốn..."
"Bé ngoan, sẽ cho em ngay."
Dương Tấn Hoài nói xong ngược lại rút mấy ngón tay từ trong cơ thể cậu ra. Dụ Trừng theo bản năng co rút mông một cái cũng không kịp giữ lại, vẻ mặt hơi mất mát nhìn xuống dưới liền thấy cái thứ vừa nóng vừa cứng của đối phương đang để trước miệng huyệt của cậu.
Hơi thở Dụ Trừng thoáng gấp gáp, Dương Tấn Hoài trầm giọng hô một tiếng: "Cục cưng, anh vào đây."
"Ưm a..." Dụ Trừng từ từ mở to mắt, ngón tay bấu chặt vào bả vai người đàn ông trước mặt. Cậu có thể cảm nhận được cái thứ vừa to vừa nóng kia chen vào giữa những lớp tường thịt đang co rúc trong cơ thể cậu. Từng chút từng chút cường ngạnh xâm chiếm, không cho phép chống cự, Dụ Trừng cứ như vậy mà bị đối phương hoàn toàn chiếm hữu.
Trong nháy mắt, từ thân thể đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn cậu đều nảy sinh một loại ý nhiệm thần phục kì lạ đối với người đàn ông trước mắt.
A, cậu đã thuộc về anh rồi.
Ý nghĩ này lướt qua đầu Dụ Trừng, khiến cậu ôm Dương Tấn Hoài càng chặt thêm.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
98 chương
55 chương
11 chương