Ông Chồng Lớn Tuổi

Chương 36 : Không cho phép anh ... rời bỏ em... !

Cậu vẫn là yêu thích anh, khi cảm nhận được sự ôm ấp của anh. Ngẫm lại liền cảm thấy lòng chua xót lên, viền mắt không khỏi liền dâng lên nước mắt. "Em sao còn khóc, " thật không có biện pháp nào, thấp giọng mà không thể làm gì khác hơn: "Em là muốn anh đau lòng phải không?" Tuy rằng tức giận với cậu luôn cứ khóc, lại khóc thút thít đến nói không ra lời, cả người vừa kéo vừa kéo. Anh duỗi ra hai tay, nâng lên nhìn nước mắt nước mũi trên mặt cậu mặt. Đôi môi hôn lên mí mắt ướt át, đem giọt nước mắt mút đi lại có giọt khác rơi ra. Cậu khóc thực sự quá đáng thương, khóc đến trái tim anh như bị rút đi khí lực mà đau nhói. Anh trầm thấp mà buông tiếng thở dài, hôn lên trán của cậu nói: "Lâm Vị Hàn có người theo đuổi, dây dưa khiến hắn phiền lòng, vì muốn thoát khỏi tên kia, Lâm Vị Hàn kéo ta làm màn diễn tống tên kia đi." "Giữa anh và cậu ta cái gì cũng không có." Dụ Trừng không biết có nên tin tưởng hay không. Mà là anh chịu giải thích như vậy, so với cậu trong tưởng tượng thực sự tốt hơn quá nhiều, không đành lòng đi nghiệm chứng lời nói dối. Khiến người không nhịn được nghĩ muốn đi tin tưởng. Một phen giải thích cổng ký túc xá cũng đã đóng rất lâu, Dụ Trừng không thể quay về, anh ôm eo cậu, tay vuốt theo thắc lưng cậu, cùng với âm thanh sung sướng:" Cổng đã đóng, em về nhà với anh! ". Dụ Trừng lau nước mũi, cúi đầu, nho nhỏ mà ừ một tiếng. Thật giống như đứa bé Dụ Trừng được anh nắm tay dẫn về nhà. Mấy ngày trước mới đối anh không một lời nói, cũng sẽ không gặp lại nhau, mà ngày hôm nay lại ngoan ngoãn bị anh nắm tay về nhà. Anh thay giày vào nhà, nhưng cậu vẫn đứng trân ngay cửa, anh hỏi :" Sao vậy? ". Dụ Trừng lắc đầu một cái, vẽ mặt do dự. Anh tiến đến, ôm ngang người cậu đến ghế salong ngồi, lại cuối xuống cởi giày ra, lại trở lại nơi để giày lấy dép trong nhà mang đến cho cậu. Chỉnh cái động tác nước chảy mây trôi không chút kéo dài này, Dụ Trừng toàn bộ quá trình vẫn duy trì há to mồm, cùng ngơ ngác. Bác sĩ Dương săn sóc tỉ mỉ cho cậu lần đầu tiên cảm nhận được. Ngày thường anh lạnh lùng mà nghiêm túc, coi như thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn, nhưng đây thật sự là lần đầu. Anh thấy cậu phảng phất chấn kinh rất nghiêm trọng, cũng không nói cái gì, anh hiện tại nhận thấy nhiều ít giữa hai người tồn tại rất nhiều vấn đề. Vội vàng không biết rõ lẫn nhau mà kết hợp, tuổi tác cùng tính cách cũng đều là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, sau liền có nhiều lỗ hỏng giữa cả hai. Ngày qua ngày lỗ hỏng tích lũy càng lớn, tạo thành ngăn cách, nhìn thật giống không có vấn đề. Nhưng chỉ một việc nhỏ hiểm lầm như hôm nay sẽ làm lung lay mối quan hệ, dẫn đến mất cân bằng và đổ vỡ. Anh sai lầm ở chỗ không nói cho cậu biết bản thân anh đối cậu như thế nào. Cũng không suy nghĩ về tuổi tác hai người quá chênh lệch, dễ không hiểu ý đối phương. Anh cũng không chắc là cậu sẽ tin lời anh nói hay không. Ngay từ đầu anh phải nhận ra rằng cậu nhóc này lá gan vô cùng nhỏ, cũng như tâm tình vô cùng khép kính, cậu chỉ có nhẫn nhịn, cam chịu cùng rút lui. Không cần trách móc, van xin, hay tra hỏi, chỉ lấy im lặng làm vỏ bọc. Anh cũng thật phát rầu vì tính tình này của cậu không biết phân tốt xấu, tuỳ tiện nghe hai ba câu liền hào phóng nhường anh rồi bỏ trốn, anh không phải đồ vật, nhưng chung quy vẫn thấy đau lòng. Bên cạnh ghế sô pha hơi hãm xuống, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, Dụ Trừng không tự chủ được có chút khẩn trương, lưng đều có chút cứng. Sau đó anh vỗ vỗ bắp đùi của chính mình, lại đưa tay vòng lấy eo cậu, nói: "Ngồi lên đùi anh!". Cậu có chút thẹn thùng, vẫn là nghe lời tách ra chân, khóa ngồi đến trên đùi anh, chỉ là rũ mí mắt, không nhìn anh. Anh một tay nắm chặt eo cậu, một tay từ dưới lên trên vuốt ve lưng cậu. "Sau này không cho như vậy nữa, không nói không hỏi mà bỏ chạy." Vẫn còn có chút oán hận, anh không nhịn được cắn người vành tai mềm mại của cậu. Dụ Trừng đau đến hơi co rúm một chút:"Um! " Anh cắn đến có dấu răng liền thương xót hôn liếm chỗ cắn. "Công việc của anh tính chất rất phiền phức, có lúc sẽ làm em hiểu lầm." Thấy Dụ Trừng tựa hồ là muốn lắc đầu, đại khái là lại muốn nói chút đường hoàng, anh nắm cậu, đem mặt nâng lên cùng mình đối diện, "Em không cần nhẫn nhịn vì anh, em còn nhỏ tuổi, cái gì tuỳ hứng được thì cứ tuỳ hứng, anh không trách." Anh tổng là hi vọng cậu có thể ở trước mặt anh tự do tự tại, làm nũng vui cười chứ không phải một áo giáp đại nhân khoang dunv cùng thành thục, như vậy anh rất đau lòng. Từ nhỏ Dụ Trừng buộc bản thân mình phải ngoan ngoãn, tùy hứng sẽ không được người ta yêu thích, cho nên cậu liều mạng cố gắng để cho mình trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, như vậy cha mẹ có lẽ sẽ tới đón cậu về nhà, ít nhất cũng tới xem cậu một chút. Dần dần ngoan ngoãn nghe lời liền thành nhãn mác. Không có người nào nói qua cho cậu biết, ngươi còn nhỏ, còn có thể tùy hứng một ít, không có gì sợ cả. Dụ Trừng kinh ngạc nhìn anh, vành mắt lại có chút đỏ lên, nghẹn ngào: "Em không muốn bị anh chán ghét..." Anh hôn cậu, âm thanh mơ hồ mà ôn nhu: "Anh hi vọng em có thể tùy hứng, đối với anh yêu cầu nhiều hơn một chút." Dụ Trừng lại oa oa khóc lên, anh cũng hơi đau đầu, anh bây giờ nói gì làm gì đều làm cậu khóc. Thế nhưng tiếng khóc nghẹn, anh nghe rõ cậu nói :" Anh!... Không cho phép anh ... rời bỏ em... ! ".