Ông Chồng Lớn Tuổi

Chương 18 : Sinh nhật Thích Hoành

Chẳng mấy chốc cuối tuần đã đến. Hôm nay bác sĩ Dương có một ca giải phẫu, lúc anh rời nhà Dụ Trừng vẫn còn ngủ say sưa đến quên trời quên đất. Cậu loáng thoáng nghe thấy anh nói chuyện với mình, có điều câu nào cũng nghe tai này chạy qua tai kia, sau khi rời giường thì cái gì cũng không nhớ nữa. Tên bạn cùng bàn còn sớm mà đã gọi điện thoại thúc giục, khiến Dụ Trừng luống cuống tay chân, vội vàng ra cửa. Cậu đón xe đến địa chỉ tên kia nói, là một nhà hàng bề thế sang trọng, quả nhiên rất hợp với phong cách của Thích Hoành. Dụ Trừng báo tên xong liền có nhân viên vui tươi hòa nhã dẫn cậu vào một gian phòng bao riêng, bên trong đã tập trung không ít người. Có nhóm chơi mạt chược, nhóm khác chơi đánh bài, có một số người chỉ ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, náo nhiệt vô cùng, chỉ là Dụ Trừng hoàn toàn không quen biết một ai trong đám người này. Tên kia giục cậu đến vắt giò lên cổ mà bây giờ ngay cả cái bóng cũng chưa thấy, Dụ Trừng có cảm giác bị lừa sâu sắc, nhưng nói gì cũng đã muộn, không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt đi vào phòng. Thích Hoành đang đứng nói chuyện với người khác, nhìn thấy cậu liền đi tới: "Cậu tới rồi à, ngồi đi, chỗ nào cũng được. Muốn đánh bài không?" Dụ Trừng lắc đầu: "Tôi không biết đánh bài." Thích Hoành chớp mắt: "Hóa ra ở đây còn có một người khác không biết đánh bài." Dụ Trừng đang sững sờ, người mới nãy nói chuyện với Thích Hoành đã đi tới, nhã nhặn nói với cậu: "Thằng quỷ này đang nói tôi đấy. Chào cậu, tôi là Đặng Ân, bạn cùng phòng với Thích Hoành." Dụ Trừng vội trả lời: "Chào cậu, tôi là Dụ Trừng." Đặng Ân lộ vẻ sửng sốt, nhìn vào mắt cậu, biểu cảm dường như có chút mất tự nhiên, cười cười nói: "Hóa ra là Dụ Trừng, Thích Hoành hay nhắc tới cậu trước mặt tôi lắm." "Sao cơ?" Dụ Trừng mù tịt nhìn về phía Thích Hoành: Cậu nói gì về tôi vậy, tôi và cậu quen thân lắm sao? Thích Hoành ho khan một tiếng, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ, Đặng Ân liếc y một cái, nói: "Thì ra cậu cũng có lúc thấy xấu hổ." Dụ Trừng không nỡ nhìn đôi mày giật giật cùng khuôn mặt ngượng ngùng của Thích Hoành, cảm thấy Đặng Ân không hổ là bạn cùng phòng với Thích Hoành, trải qua một thời gian dài nên hiểu y rất rõ. Ngẩn người một hồi, cậu sực tỉnh, lấy trong cặp sách ra một thứ, đưa cho Thích Hoành: "À, hôm nay sinh nhật cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ." "Cậu có lòng rồi, còn tặng cả quà?" Thích Hoành cười nói, nhận lấy hỏi, "Tôi có thể mở quà ngay bây giờ không?" "Được chứ." Dụ Trừng nhỏ giọng, "Không phải thứ đắt tiền gì, chỉ mong cậu không thấy thất vọng." "Không đâu, thứ gì cậu tặng tôi đều thích hết." Lời của Thích Hoành khiến cậu nổi hết cả da gà lên, tên này ăn trúng cái gì rồi, hay là bị yêu quái nhập thân? Đặng Ân trầm mặc đứng một bên, nhìn Thích Hoành mở hộp quà, bên trong là một chiếc cà vạt. Dụ Trừng sờ mũi một cái, nói: "Không biết tặng cậu cái gì, suy đi nghĩ lại, cà vạt chắc là dễ dùng..." Nghĩ lại, cũng nhờ bác sĩ Dương nhắc nhở, nếu không thì với cái tính cách lằng nhằng của cậu, không biết còn rối rắm vụ quà tặng đến bao giờ nữa. "Cảm ơn, tôi thích lắm." Lại tới nữa, nói đàng hoàng là tốt rồi, có cần phải dùng giọng điệu dịu dàng như vậy không. Dụ Trừng cảm thấy rất mất tự nhiên, nhìn về phía Đặng Ân, phát hiện khuôn mặt đối phương vẫn đơ như gỗ, không nhịn được bội phục y vô cùng. Bạn cùng bàn của Dụ Trừng rốt cục cũng thong dong lượn tới, Dụ Trừng mượn cớ chuồn lẹ, hai người chụm lại chén đồ ăn vặt. Đến lúc dùng bữa tối, Thích Hoành quả thật không phụ lòng mong mỏi của cậu, trên bàn tiệc chuẩn bị rất nhiều hải sản, dù buổi chiều đã ăn vặt đến no, Dụ Trừng vẫn ăn thêm được rất nhiều, lại ních thêm một đống đồ uống, cảm giác đồ ăn như sắp trào ngược lên cổ họng, no sình bụng ra. Ăn xong lại đến quán karaoke ca hát, chơi trò chơi, Dụ Trừng bị phạt uống rất nhiều rượu, thật sự chịu không thấu đành vào nhà vệ sinh ói một hồi, lúc đi ra liền đụng phải Thích Hoành cũng đang vào nhà vệ sinh. Thích Hoành vốc nước rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn qua gương thấy cậu, hé miệng: "Ra là cậu." Dáng vẻ vô cùng cụt hứng, tựa hồ như một người hoàn toàn khác so với kẻ buồn nôn sến súa lúc chiều. Dụ Trừng có chút lo lắng: "...Cậu không sao chứ?" Thích Hoành không để ý tới cậu, Dụ Trừng cũng mất hứng, nhác thấy Đặng Ân vội vã đi tới, liền nói: "Bạn cùng phòng của cậu đến rồi kìa, tôi đi trước nhé." Đang định ra ngoài, cổ tay đột nhiên bị kéo lại, cả người Dụ Trừng cũng bị kéo theo, thắt lưng bị ôm chặt. Thích Hoành ghé sát vào người cậu, cảm giác được Dụ Trừng đang giãy dụa liền kề môi vào lỗ tai cậu, vội vàng nhỏ giọng nói: "Đừng cử động." Dụ Trừng tròn mắt nhìn Đặng Ân đứng như trời trồng, mắt trợn lên nhìn tư thế ôm ấp của bọn họ. Cậu chưa kịp mở miệng giải thích, Đặng Ân đã nhanh chóng cướp lời: "Tôi đến xem thử cậu có phải uống quá nhiều rồi không, nếu đã có người khác chăm sóc cậu, tôi đi trước vậy." Tốc độ rời đi còn nhanh hơn lúc tới, có cảm giác y đang chạy trối chết thì đúng hơn. Dụ Trừng từ đầu đến cuối đều trong trạng thái ngu người, đến tận khi Thích Hoành thả cậu, mím môi nhìn về phía bóng lưng Đặng Ân đã biến mất từ đời nào, cậu mới nhận ra mình vừa bị người khác kéo vào bắt diễn vai phối hợp. Thích Hoành cũng chuẩn bị đi ra, Dụ Trừng nhịn một lát rồi lại nhịn không được buột miệng hỏi y: "Cậu thích người ta sao lại không nói ra, đã vậy còn lừa người ta nữa?" "Cậu ta không thích tôi, tôi tại sao phải nói cho cậu ta biết." Chỉ là vẻ bất cần trên mặt Thích Đại thiếu gia không hiểu sao lại toát ra sự tự tôn kiên cường mà miễn cưỡng.