Ông Chồng Lớn Tuổi
Chương 15 : Rất thoải mái
Rửa mặt xong xuôi, thay quần áo, Dụ Trừng cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Cậu ra khỏi phòng liền thấy bác sĩ Dương một thân quần tây áo sơ mi, nhàn nhã ngồi vắt chéo chân trên ghế salon, một tay y gác lên tay vịn, tay kia lật tạp chí, dáng vẻ dường như không muốn đi làm.
"Trong bếp có sẵn cháo nóng với đồ ăn kèm đấy." Dương Tấn Hoài nói, đầu không ngẩng lên, chỉ đưa tay lật tiếp một trang tạp chí.
"...Dạ."
Giọng nói lạnh nhạt kia khiến Dụ Trừng cảm thấy hơi bối rối. Rõ ràng tối qua vừa làm chuyện ấy, vừa rồi trong phòng cũng... Vậy mà chỉ trong chớp mắt liền biến thành một người lạnh lùng khiến kẻ khác chùn bước.
A... thật không thể hiểu nổi người này.
Cậu vào nhà bếp, nhìn cháo rau trong nồi gốm cùng hai món ăn kèm thanh đạm màu sắc tươi mới, bèn lén lút quay đầu lại liếc liếc, thấy bác sĩ Dương không để ý liền cẩn thận gắp một miếng dưa chuột bỏ vào miệng.
Ý, ăn cũng được đấy chứ.
Dụ Trừng bưng cháo cùng đồ ăn ra khỏi bếp, nhìn người đàn ông đang chăm chú xem tạp chí mà hoàn toàn không chú ý đến cậu, lấy hết can đảm tiến lại gần: "Hơ, kỹ thuật nấu ăn của bác sĩ Dương tiến bộ nhanh thật đó, cháo với đồ ăn đều rất ngon."
Thật ra không chỉ nhanh, mà còn nhanh như tên lửa, từ số lượng cho đến chất lượng.
Ngón tay đang lật tạp chí của bác dĩ Dương chợt khựng lại, anh ngước đầu, Dụ Trừng vội vàng cười với y một cái.
Bác sĩ Dương vẻ mặt thản nhiên, nói: "Mua ở ngoài cả thôi."
"..."
Má ơi quê quá.
Dụ Trừng im lặng ăn cháo xong, đang dọn bát đũa thì anh lại bỏ tạp chí xuống, đứng lên.
Thời điểm Dương Tấn Hoài tiến về phía này, cậu đã cảm thấy có chút căng thẳng, bất giác nắm chặt đôi đũa trong tay. Lúc anh đến bên cạnh, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, Dụ Trừng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Có, có việc gì không ạ?"
"Đưa đây, anh rửa luôn cho."
Anh nói xong, Dụ Trừng mới phản ứng lại. Mặt nóng bừng, cậu gãi gãi hai lỗ tai đỏ lựng, ồ lên một tiếng nho nhỏ, đưa đồ trong tay qua cho anh.
Có tiếng nước truyền đến từ trong phòng bếp, Dụ Trừng muốn giúp một chút nhưng lại bị anh lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần đâu, em lên ghế salon nằm đi."
Dụ Trừng không biết y thuận miệng bảo cậu nằm hay là thật sự muốn cậu nằm xuống, nghĩ nghĩ một lát, leo lên ghế salon nằm úp sấp cho chắc ăn.
Ừm, cậu sợ bác sĩ Dương đến vậy đấy.
Nghĩ tới cảnh đêm qua cậu to gan lớn mật, hết làm nũng, ôm ấp đối phương không rời, rồi còn chủ động hôn môi nữa chứ...
Oa oa! Thật muốn đập đầu vô gối cho rồi đi.
Bác sĩ Dương từ nhà bếp đi ra, tay áo sơ mi xắn đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay thon thả nuột nà, tựa như một minh chứng cho thủ pháp cao siêu trên bàn mổ của anh.
Dụ Trừng đang chơi game vội vàng ngồi dậy, nói: "Làm phiền anh quá."
Anh mặt không biểu cảm ừ một tiếng, trong tay bưng một dĩa hoa quả đã gọt sẵn, đi tới đặt lên bàn trà rồi ngồi xuống cạnh Dụ Trừng.
"!"
Dụ Trừng cứng người, khoảng cách vài centimet giữa hai người khiến cho cậu lại bắt đầu khẩn trương.
"Bác sĩ Dương, hôm nay anh không đi làm ạ?"
"Được nghỉ." Y nhàn nhạt trả lời, cầm lấy một cái nĩa ăn hoa quả.
"Anh không được khỏe ạ?" Đang yên đang lành sao tự dưng lại nghỉ?
Dương Tấn Hoài liếc một cái liền thấy được vẻ mặt lo lắng của Dụ Trừng. Không biết có phải gặp ảo giác hay không, Dụ Trừng dường như thấy khóe miệng đối phương khẽ cong lên.
"Anh không sao," anh đánh giá Dụ Trừng, giọng nói đầy ẩn ý, "Nhưng còn em, có chỗ nào thấy không khỏe không?"
"Em...?" Dụ Trừng ngớ người, đến lúc nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của y, mặt đỏ lên, lắp bắp: "cũng, cũng khỏe ạ..."
"Cũng khỏe? Cũng khỏe là sao?"
"Thì, thì là cũng khỏe..." Sao cậu lại có cảm giác như bị bác sĩ nghiêm khắc chuẩn bệnh thế này... dù gì bác sĩ Dương cũng là bác sĩ, chắc là bệnh nghề nghiệp rồi...
Anh nhìn cậu, nói: "Em đối với cảm giác của mình lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, qua loa cho xong vậy sao?"
"..." Không lẽ anh muốn em nói trắng ra là eo mỏi như muốn gãy, mông rát dưa héo cúc tàn hay sao hả?!
Biết rõ Dụ Trừng bị mình làm cho mặt đỏ tới mang tai, thiếu điều chạy trối chết, Dương Tấn Hoài lại không định bỏ qua: "Anh với em bây giờ là bạn đời, trong chuyện ân ái, đôi bên phải cùng có quyền lợi và nghĩa vụ như nhau, cần sự phối hợp từ cả hai người. Em không nói rõ cảm giác của mình, anh không có cách nào nắm được tình hình. Em có biết, chuyện chăn gối giữa hai người đàn ông, bên tiếp nhận rất dễ bị thương. Anh cần xác định cảm thụ của em đối với việc này, sung sướng, thoải mái, bình thường, hoặc có thể là khó chịu."
"..." Chuyện này mà anh cũng có thể bình tĩnh nói ra, chẳng lẽ anh thật sự muốn nghiêm túc nghiên cứu thảo luận sao!
Dụ Trừng quả thật muốn khóc lắm rồi, cậu dùng ngữ điệu như mếu, suy sụp tả lại: "Em, em thấy cũng thoải, thoải mái... thích nhất là lúc bác sĩ Dương tiến vào, vừa nóng vừa căng... rất thỏa mãn ô..."
Dụ Trừng bị ép đến độ đầu óc trống rỗng, vừa run vừa xổ một lèo, rồi chợt nhận ra mình đang nói gì, không nhịn được càng xấu hổ, khóe mắt đỏ lên như muốn khóc.
Dương Tấn Hoài dường như cũng không ngờ cậu lại thành thực như vậy, trong phút chốc, khóe miệng rõ ràng nhếch lên.
"Thì ra Trừng Trừng thích đến như vậy sao?"
"Ưm..." Y càng bình tĩnh, Dụ Trừng càng chẳng biết giấu mặt vào đâu, nước mắt rưng rưng suýt trào ra.
Thắt lưng bỗng nhưng bị ôm lấy, kéo qua, lưng cậu liền dán sát vào lòng ngực anh.
"Anh cũng rất thích bên trong của Trừng Trừng, vừa chặt lại vừa nóng, rất thoải mái." Giọng nói đầy tình sắc vang lên sát bên tai khiến Dụ Trừng nức nở, cơ thể cậu run rẩy, anh đặt một nụ hôn ướt át lên gáy cậu, "Có muốn anh đi vào không, vừa nóng lại vừa căng, vào bên trong thân thể em."
"Ôi..." Dụ Trừng nói không thành tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào, lúc bị cởi quần lại không quên phối hợp nhấc mông lên.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của đối phương, Dụ Trừng càng nức nở không ngừng, nghe anh nói "Chỗ này rất mềm, rất nhiệt tình hút anh vào"
Càng thêm giận dữ xấu hổ, há mồm cạp một phát lên vai y: "Đừng nói nữa... mà... a..."
Ngón tay của Dương Tấn Hoài xâm nhập khiến cho cậu phát ra tiếng rên rỉ, thân thể cậu trải qua chuyện làm tình cũng bắt đầu thấy vui thích, mềm nhũn nóng bừng, mông đong đưa lên xuống.
"Thích không?"
Dụ Trừng chưa kịp trả lời, đối phương đã rút tay ra.
"Có muốn nữa không?" Dương Tấn Hoài dùng phân thân nóng rực thô to của y cọ xát kẽ mông Dụ Trừng, "Dùng thứ càng to, càng nóng này."
"...Có..." Dụ Trừng không thể chống cự, bị đối phương buộc nói ra lời thật lòng, chỉ có thể đem khuôn mặt lem nhem nước mắt vùi vào ngực anh.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
98 chương
55 chương
11 chương