Ồn Ào Nhỏ

Chương 12

Môi Hoa Nhất lành lạnh, nhưng hôn rất nóng bỏng, hắn giống như ngọn lửa lạ kỳ, từ từ đốt cháy thân thể của tôi. Môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, hắn chủ động leo lên miệng của tôi, hết sức câu dẫn, lăn lộn, trêu đùa, đụng chạm, mùi cồn của rượu trộn lẫn trong miệng, tàn sát bừa bãi, mê hoặc những tế bào thanh tĩnh và bỏ qua thế tục. Tay của hắn ở cổ của tôi, vỗ về chơi đùa, cũng không có tiếp tục đi xuống ------- cái hắn muốn không phải là O(∩_∩)O dục vọng. Hắn là một người đàn ông có kinh nghiệm, ngón tay mỗi một lần cũng có thể chạm được chỗ mẫn cảm của tôi, nhạy cảm thông qua động mạch truyền tới trái tim, dọc đường nhảy lên màu tím sẫm. Hắn khẽ cắn môi dưới của tôi, cách thức tán tỉnh làm cho cả khoang miệng của tôi tê dại, giống như lạc trên cao nguyên, hô hấp cũng thành khó khăn. Từ đầu đến cuối, tôi cũng không có động tác kháng cự, hưởng thụ rung động giữa nam và nữ, hai cỗ thân thể va chạm, giống như ở trên cao nguyên, thiếu dưỡng khí, khó thở. Chẳng qua, toàn bộ quá trình hai mắt đều nhắm chặt. Tôi đang suy nghĩ, rượu cồn đầu độc cùng xung quanh chuyển động, yêu hận sân si, mê luyến, điên cuồng vây bọc, tôi mất phương hướng, suy nghĩ bay đi tận phương nào. Mùi hương hoa hồng âm u lạnh lạnh, một nửa tầm mắt ở trong ánh mắt trời, một nửa trong bóng ma, làm cho người ta trầm mê trong hơi thở đàn ông. With this hand,I will lift your sorrows. Your cup will never empty, for I will be your wine. With this candle, I will light your way in darkness. With this ring, I ask you to be mine. Trong《 cương thi tân nương 》, Emily nói với Duy Khắc Đa , ta yêu ngươi, nhưng là ngươi cũng không thuộc về ta. Lúc đó, ta nhìn người đàn ông kia, khuôn mặt anh tuấn, ở trong lòng nói ra một câu khác – “anh cũng không thuộc về em, nhưng mà em lại yêu anh” Cho nên ở thời điểm kế tiếp, tôi đáp ứng lời cầu hôn của hắn Cho dù biết rõ ràng, trong lòng hắn là đang khắc sâu hình bóng của một người phụ nữ khác. Gả cho hắn, ý niệm bắt đầu nảy sinh từ một khắc chính mình biết là đã yêu người đàn ông kia, kiên định từ một khắc cùng người đàn ông đó xem mắt. Lúc xem mắt, tôi không cũng không biết trước tên họ của đối phương, chỉ thuận theo lệnh của cha mẹ. Ngày đó, trời mưa, đường bùn lầy, sau khi tan việc, tôi chạy tới quán ăn đã được hẹn trước, không muốn chân dính đầy bùn đất, tôi liền lui vào một góc, cúi người lau chùi, lúc ngẩng đầu lên, liếc cửa ra vào, thấy một người đàn ông đi vào, trời mưa xối xả, lại yên tĩnh, ưu nhã, tinh tế, lịch sự, quen thuộc đến mức, khiến thịt trên hai gò má tôi thình thịch thình thịch nhảy lên Một khắc kia, tôi biết, đời này trốn không thoát. Môi đột nhiên lạnh, xung quanh điệu nhạc truyền vào tai tôi ----Hoa Nhất vừa buông tôi ra. Mở mắt ra, tôi nhìn thấy, hắn nằm nghiên trên giường “Cô ở đây nhưng lại tơ tưởng đến một người khác” – hắn chỉ trích, mỉm cười chỉ trích “Bởi vì anh ở đây hôn vợ của người khác” – tôi cũng không xấu hổ hoặc là một cảm xúc khác “Hắn không chịu hôn cô, cho nên cô cho tôi hôn cô, nghĩ tôi thành hắn đúng không? Tư tưởng thật độc ác” – mặc dù ánh đèn vẫn mờ nhạt, nhưng Hoa Nhất cười, lại còn suy đoán nói. “Chủ động, cũng không phải là tôi” – Tôi nhìn hắn, cũng không có ý thức được ánh mắt mình rất lạnh lùng. “Muốn đem hắn từ trong lòng cô nhổ đi, phải cần thời gian bao lâu?” – Hoa Nhất hỏi “Chưa thử qua” – Tôi rất thành thật, từ lúc bắt đầu yêu, trong lòng tôi hắn chưa từng mất đi “Tôi muốn thử nhìn một chút” – Hoa Nhất vừa nói, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt giống kim châm, có thể hung ác ghim vào lòng người khác. Tôi không trả lời, cũng không kịp trả lời, vì ở đại sảnh lầu dưới truyền đến một hồi tiếng ồn ào huyên náo, tôi nghe thấy trong đó có tiếng la hét chói tai của Tần Lệ Nghe tiếng, lòng tôi giống như từ trong miệng nhảy ra, vội vàng đứng dậy, lại bởi vì hơi say mà không thể như ý nguyện, lần nữa ngã nhào lên trên giường. Vẫn là Hoa Nhất nâng tôi dậy, hai người nhanh chóng xuống lầu Thanh âm ẩu đả phát ra từ phía bên trong góc phải, lúc chúng tôi đi đến, mấy người mặc áo đen đã khống chế được tình hình, đi tới, vừa nhìn, thấy trên đầu Dương Dương đầy máu, còn Tần Lệ che cánh tay của mình nhíu nhíu mày. Tôi đi qua, cẩn thận xem xét, vừa nâng cánh tay của cô ấy, lòng bàn tay liền truyền đến cảm giác ẩm ướt ---- cách tay Tần Lệ bị dao đâm thủng một lỗ lớn, máu tươi ào ạt chảy ra, ống tay áo ướt đẫm Hoa Nhất hướng chủ quán đặc biệt dặn dò vài câu, vôi vàng giúp tôi đem hai người bị thương chạy đến bệnh viện. Đúng lúc, bệnh viện lớn kia là nơi Đường Tống đang nằm, giờ phút này cũng không cần để ý nhiều, trước tiên đem hai người giải quyết tốt rồi nói sau. Trên đường đi, nhận được một cuộc điện thoại, mẹ gọi tới, tôi rất kỳ lạ tại sao bà lại gọi điện cho tôi, trong ấn tượng, hai chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện qua điện thoại. Vừa gọi đến liền hỏi – “Tần Lệ đâu?” Sau đó mới biết, trong lúc đánh nhau, Tận Lệ đánh rơi điện thoại, mẹ chỉ có thể gọi điện thoại di động cho tôi hỏi thăm. Lừa gạt cũng không thể gạt được, tôi chỉ có thể nói ra sự thật, bên kia không đợi tôi nói xong liền cúp điện thoại Vội vàng chạy đi đăng ký phòng bệnh, đóng tiền viện phí, xong hết cũng đã qua một giờ. Trên đường Hoa Nhất nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt không biểu tình. Chờ thương thế hai người ổn định, hắn muốn chạy đi xử lý sự việc, hỏi tôi có thể một mình ở đây chăm sóc cho hai người được hay không. Chăm sóc em gái mình, cùng với người trong lòng của em gái, có cái gì ma không được, tôi nói hắn cứ an tâm mà đi xử lý. May mắn hai người cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng không biết Tần Lệ có bỏ tiền ra hối lộ bác sĩ hay không, cư nhiên đem hai người cho ở chung một phòng bệnh. Đang lúc chăm sóc hai người, cửa phòng lại có một bệnh nhân khác yên lặng đi vào ------Đường Tống “Anh sao lại biết?” – Tôi có chút hoảng hốt, cảm giác Đường Tống giống như con trai thứ 2 của Hồ Lô thần – nhị oa - Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong nhĩ kia. “Nghe hộ lý nói, nhìn thấy cô và Hoa Nhất cùng đỡ 2 người cả người toàn máu đi vào, tôi đoán có chuyện xảy ra, liền tới xem một chút” – nhị oa giải thích “Anh còn đang bị gãy xương, bác sĩ không cho anh xuống giường cử động” – Tôi nhắc nhở “Rốc cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Đường Tống hỏi “Hỏi Dương Dương đi" - tôi cũng muốn nghe một chút “Nhóm người kia mượn cơ hội xảy ra cãi vả, chưa nói mấy câu liền lấy dao chém về phía tôi, cũng may tôi có chuẩn bị, Đường Tống, chúng tôi là người bị hại” – bởi vì mất máu quá nhiều, tiểu tử Dương Dương kia mặt tái nhợt, trắng bệch, giọng nói cũng có chút suy yếu. “Những người đó cũng lấy dao chém về em sao?” – Tôi quay đầu hỏi Tần Lệ, đôi môi nhỏ trắng phếu, cũng khó trách, lượng máu mất kia, cũng đủ “đại di mụ” của tôi đến mười lần đi “Tần Lệ là thay tôi đỡ một dao” – Dương Dương giúp cô ấy trả lời, lúc nói chuyện, mắt hạ xuống. À, mỹ nữ cứu anh hùng, tôi sâu sắc nhìn Tần Lệ một cái – nếu nhát dao kia không có mắt, đâm vào trong ngực, đi đời nhà ma rồi, Dương Dương cho dù vì cô cả đời không cưới, đáng yêu không phải là cô sao. Tần Lệ hiểu được ánh mắt của tôi, cũng cúi đầu, cắn môi, không nói lời nào, một hồi lâu, lại ngầng đầu, nhìn tôi. Đôi mắt nhỏ kiên định liền biểu lộ một câu: “Chị, em đây là tự nguyện, nếu tình huống có quay ngược lại, em cũng sẽ giúp anh cấy cản, em không thể nhìn người mình yêu ngã xuống” Con gái Tần gia, thật là mỗi một đứa đều ngu. Tôi là trả giá bằng hôn nhân của mình, còn Tần Lệ dùng mạng của mình. Đang than thở, nhị oa Hồ Lô mở miệng: “Tiểu Khinh, chúng ta ra ngoài đi, để cho bọn họ nghỉ ngơi” Phụ nữ nghe chồng của mình nói lời này, là phụ nữ tốt phải nghe theo, tôi theo Đường Tống ra khỏi phòng bệnh, thật khéo, đúng lúc chạm mặt mẹ tôi đang vội vã chạy tới. “Mẹ…” – tôi chỉ kêu nửa tiếng, bởi vì bà không có phản ứng, giống như chẳng hề nhìn thấy tôi, vọt vào bên trong phòng bệnh xem Tần Lệ rồi. Tôi nhìn Đường Tống cười cười, có một chút ngượng ngùng. “Tần Lệ xem ra rất thích Dương Dương” - Đường Tống giả vờ không để ý, đổi chủ đề, để cho tôi khỏi lúng túng. “Nhìn dáng vẻ, không chỉ là thích” – Tôi lắc đầu một cái “Dương Dương là người tốt, Tần Lệ cũng là cô gái tốt, nếu như bọn họ có duyên với nhau, đó cũng là điều tốt” – Đường Tống nói. “Chuyện tình cảm, đáng sợ nhất là lúc nó phát triển mình không thể khống chế, đồng thời, đây cũng là thới khắc tươi đẹp nhất” – Tôi nói “Giờ phút này, nó có thể nở ra rực rỡ diễm lệ, một khắc sau, nó có thể khô héo vùi lấp trong bùn lầy” Đường Tống không nói gì, giống như đang trầm ngâm. Giữa chúng tôi xuất hiện một khắc trầm mặc, hình như giữa tôi và hắn, là lần đầu tiên nói về vấn đề tình cảm. “Tôi đi mua chút thức uống” - Đường Tống đánh vỡ trầm mặc. “Tôi đi cho” - tôi nói – “Anh nghỉ ngơi đi” “Đi vài bước, chắc cũng không có chuyện gì” - Đường Tống kiên trì. Tôi đưa mắt nhìn hắn rời đi, cười khổ, anh chàng này thường mua thức uống tôi không thích..., bởi vì hắn chưa từng hỏi tôi thích uống loại nào. Hắn cũng không phải trời sinh tính không săn sóc, chỉ là. . . . . . Không quan tâm mà thôi. Đang mơ mộng, chợt nghe thanh âm bén nhọn của giày cao gót đi tới, cuối cùng tôi phản ứng chậm, "Pằng" một tiếng, bị xáng một bạt tai nặng nề, má phải tê dại , lỗ tai ong ong. Kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đang giận dữ, bà kích động đang nói cái gì, thế nhưng bạt tai quá nặng, bên tai tất cả đều là tiếng ong ong, không nghe rõ. Qua một hồi lâu, thính lực mới từ từ khôi phục, tôi sờ sờ gương mặt, bắt đầu đau. “Tôi biết ngay cô có dụng ý, muốn hại chết tiểu Lệ! Nó và cô đi ra ngoài một mình cùng nhau là có chuyện! Khi còn bé thiếu chút nữa làm cho nó đi lạc, lần này lại thiếu chút nữa bị người khác chém chết! Tuổi còn trẻ, cư nhiên lại ác độc như vậy, tôi lúc đầu thật không nên đem cô sinh ra!" - Vốn là giận đến mức tận cùng, thế nhưng mẹ giảm đi rất nhiều, bà nhìn ta, mắt giống như bốc lửa. “Mẹ, mẹ làm gì đấy ! Sao mẹ có thể đánh chị?!” - Ngay sau đó là tiếng thét chói tai của Tần Lệ, cô ấy xông lại ngăn ở giữa tôi và mẹ, lớn tiếng nói – “Là tự con gây chuyện, không có liên quan đến chị?” “Nó không phải chị con, nó là khắc tinh!” - Những lời này giống như là từ trong cổ họng chạy ra. “Tần Lệ, chị về trước đây, ngày mai trở lại thăm em” - Chợt tôi thấy thật mệt mỏi, không muốn cùng bọn họ nói chuyện, tôi xoay người bước nhanh rời đi. Vốn nghĩ rằng mình có thể chống đỡ về đến nhà, lại không ngờ tự đánh giá mình quá cao, ở trong vườn hoa khu nội trú, tôi liền chịu không nổi, sức lực cả người giống như bị rút hết, đặt mông ngồi lên băng ghế, toàn thân khẽ run lên. Mệt mỏi, xưa nay chưa từng mệt mỏi.