Ôm tôi nhé cô gái bé nhỏ

Chương 47 : Hạnh phúc nhỏ bé

Chẳng mấy chốc, những sợi mì bốc khói nghi ngút trong nồi đã chín. Lam Ngọc Anh tắt bếp, giật mình nhìn lại đã thấy Hoàng Trường Minh đứng ở đó. “Ơ, anh Hoàng!” Không nghĩ ra chuyện gì để nói, cô đành hỏi anh ta: “Anh có đói không? Tôi nấu nhiều lắm, nếu anh muốn thì cùng ăn nhé! " “Được!” Hoàng Trường Minh đĩ nhiên chỉ chờ có thể thôi. Nói xong, chính anh cũng có chút kinh ngạc. Dường như từ khi mẹ mất, đã nhiều năm Hoàng Trường Minh không có thói quen ăn sáng, thường buổi sáng của anh chỉ bắt đầu với một ly cà phê đen không đường, vị đẳng từ cổ họng truyền đến dạ dày xem chừng cũng sảng khoái. Hoàng Trường Minh kéo ghế và ngồi xuống bàn ăn, trước mặt là một tô mì bốc khói nghi ngút. "Em có hay tự nấu đồ ăn không?" Anh nhưởng mày hỏi, xem thử cô có kinh nghiệm như thế nào. “À, có chứ!” Lam Ngọc Anh cũng vừa ngồi xuống đối diện anh, khế gật đầu và giải thích thành thật: "Bà thường nói với tôi rằng những thứ bán bên ngoài đều rất đắt tiền và cũng không hợp vệ sinh, tốt hơn hết là nên tự nấu tất cả. Vừa đúng khẩu vị lại không phải lo lắng về ngộ độc thực phẩm. Hoàng Trường Minh liếc nhìn chiếc tạp dề còn chưa kịp cởi ra trên người Lam Ngọc Anh, ánh mất chợt lóe lên, "Xã hội bây giờ đã không có nhiều phụ nữ biết nấu ăn nữa." Nghe đến đây, Lam Ngọc Anh chỉ cười trừ. Đó là bởi vì thân phận và địa vị của cô thấp kém, không phải là người nổi tiếng hay một tiểu thư danh gia vọng tộc như Lam Ngọc Thiện. Một người nghèo hèn và thấp cổ bé họng như cô, tất nhiên phải hiểu được những nguyên tắc của tầng lớp bình dân. Những chuyện nhỏ nhặt như nấu ăn, nếu cô không tự làm thì chỉ có chết đói, ai sẽ hầu hạ có chứ? Nghĩ đến đây, Lam Ngọc Anh lặng lẽ nhìn xuống bát của mình, cầm đũa lên rồi nói: "Tôi không biết anh cũng muốn ăn. Nên chỉ làm một quả trứng và chia cho anh một núa!" Sau khi khui trứng, phần nhân trứng vàng đều lộ ra. Phần lớn hơn được đưa cho Hoàng Trường Minh, anh theo thói quen cắn đầu đũa Thấy Trường Minh nhìn mình chăm chăm và nhất thời không nhúc nhích đũa, Lam Ngọc Anh hiểu lầm rằng anh ta đang khó chịu, vội vàng thanh minh: "Đũa này là đũa mới, vừa rồi tôi không có dùng!" “Vậy là nó không có nước miếng của em à?" Hoàng Trường Minh chậm rãi nói.. Nghe câu này, Lam Ngọc Anh suýt chút nữa đã sặc nước, Khi đảo đũa vào tô mi sủi cảo được hai lần, mùi thơm càng dâng trào, Hoàng Trường Minh nhấc đũa lên, bình tĩnh đưa vào miệng. Khi anh vừa nuốt nó, Lam Ngọc Anh ở đối diện dường như không kiềm chế được, lo lắng như một học sinh tiểu học đang chờ giáo viên chủ nhiệm duyệt bài tập: "Thế nào rồi, mùi vị ổn chứ?" "Ừm... Hoàng Trường Minh gật đâu. Nghe vậy, Lam Ngọc Anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Ăn xong bát mì, Hoàng Trường Minh lại gõ lên một bên bát, "Còn nữa không?" "Không..." Lam Ngọc Anh sững sở, lúc này mới nhận ra anh ta đang ám chỉ cái gì, liền nhìn lại phòng bếp, "Chỉ còn có chút nước súp... "Đưa tất cả cho tôi." "Um...." Lam Ngọc Anh đứng dậy với chiếc bát trống rỗng của mình và đổ hết súp trong nồi ra. Sau khi cầm lấy bát súp, Hoàng Trường Minh bỏ đũa sang một bên, sau đó nhấc bát lên và uống cạn đến khi đặt lại chiếc bát xuống bàn thì đã không còn một giọt nào trong đó. Không hiểu sao khi nhìn cảnh này, Lam Ngọc Anh lại thâm vui sướng trong lòng. Màn đêm đang đến gần bên ngoài cửa sổ, và các tòa nhà văn phòng trong thành phố lấp lánh giống như những chiếc hộp pha lê. Sau khi đi theo Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh đột nhiên cảm thấy thời gian không còn trôi chậm chạp nữa. Trước đây, nếu công ty tăng ca, cô sẽ rất lo lắng, sợ quản lý tại quán rượu sẽ phát hiện ra cô tới muộn và trừ tiền công. Lúc này cũng đã gần tám giờ, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều đã thu dọn đồ đạc và rời đi. Khi Lam Ngọc Anh bước ra khỏi thang máy. Một nam đồng nghiệp ngôi cạnh bàn cô trên văn phòng bỗng bắt chuyện: “Ngọc Anh, em sống gần đây à?" "Vâng!" Lam Ngọc Anh gật đầu. “Vậy thì hay quá!" Nam đồng nghiệp mim cười và lấy chìa khóa xe ra "Tôi cũng đang cần đến nhà người thân để giao một thứ, cũng ở gần đây, tiện đường tôi có thể đưa cô về Người đồng nghiệp này rất nhiệt tình nên Lam Ngọc Anh cũng không nỡ từ chối. Cô liền ngôi lên sau xe anh ta. Lúc này, đường phố không quả ùn tắc, xe chạy rất êm, chỉ thỉnh thoảng dừng lại khi gặp đèn đỏ. Trong xe có radio, nam đồng nghiệp cũng chủ động bắt chuyện, "Ngọc Anh, anh cảm thấy bên ngoài công ty không dễ nói vài câu với em! Mỗi lần tan sở, em đều là người đi trước. Anh nghe nói em phải đi làm thêm vào buổi tối phải không? "À, bây giờ thì tôi chưa đến giờ làm ở đó....." Lam Ngọc Anh cười trừ. “Ừm, em là con gái, đừng tự ép bản thân phải mệt mỏi!" Đồng nghiệp nam gật đầu, liếc cô một cái rồi thản nhiên hỏi: “Ngọc Anh, em có bạn trai chưa? "Chưa!" Lam Ngọc Anh khẽ lắc đâu. Nhưng lời cô vừa nói lại rất mẫu thuẫn với sự thật, vì trong lòng cô đã có một người.... Nói đến đây, Lam Ngọc Anh hơi cụp mắt xuống, nên cô cũng không thể thấy được niềm vui trong mắt nam đồng nghiệp, anh ta nói: "Nếu vậy thì... Có tiếng chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên. Lam Ngọc Anh liền cắt lời anh đồng nghiệp, "Chờ một chút, tôi nghe điện thoại trước đã! Thấy trên màn hình điện thoại hiện ba chữ "Hoàng Trường Minh", cô hồi hộp bắt máy. "Em đang ở đâu thế" Vừa thấy Lam Ngọc Anh bắt máy, Hoàng Trường Minh đã vội vã đặt câu hỏi. Lam Ngọc Anh giật mình, "Tôi ư? Tôi.... đang ở trong xe... “Xe của ai??!" Hoàng Trường Minh càng hỏi với giọng lớn hơn. "....." Lam Ngọc Anh hơi cau mày, chuyện này rất khó giải thích, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Một đồng nghiệp nam, anh ấy cần gửi một thứ gì đó đến nhà một người họ hàng sống gần nhà tôi, nhân tiện cho tôi quá giang một chút." Đường dây tạm dừng trong hai giây, rồi hai từ phát ra: "Xuống xe ngay!" “Hả?" Lam Ngọc Anh ngạc nhiên. Có tiếng còi xe vang lên, cô ngạc nhiên nhìn vào gương chiếu hậu bên phải, lập tức trông thấy một chiếc Bentley màu đen đang đi theo, đèn xe không ngừng chớp nhảy về phía cô. Lam Ngọc Anh đã từng ngồi trong chiếc xe này và biết rõ ai ở bên trong. Đặt chiếc điện thoại di động vừa cúp xuống, Lam Ngọc Anh đành phải nói với nam đồng nghiệp bên cạnh: "Xin lỗi, tôi đột nhiên có chuyện, anh có thể dừng xe bên đường được không?!" Nam đồng nghiệp dù rất khó hiểu nhưng vẫn cho xe dừng lại. Lam Ngọc Anh rối rít cảm ơn rồi mở cửa xe đi xuống. "Ngọc Anh chờ đã, túi của em!" Lam Ngọc Anh chưa đi được hai bước thì nam đồng nghiệp đã đuổi kịp từ phía sau. Cô gõ đầu tự trách sự đãng trí của mình, rồi đưa tay ra đón lấy, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì đột nhiên có một chiếc xe khác chạy vụt qua bên cạnh cô, nhưng nam đồng nghiệp đã kịp thời đáp lại và đưa tay ra. “A, cảm ơn!” Lam Ngọc Anh nói. "Không có gì. Đồng nghiệp nam nhẹ nhàng cười. Lúc này chiếc Bentley màu đen phía sau đã dừng hẳn lại, tiếng còi liên tục vang lên inh ỏi. không cần phải đoán thì chúng ta đều đã biết ai là người đang ngôi bên trong chiếc xe đó. Lam Ngọc Anh không dám chậm trễ, vội vã nói lời tạm biệt với đồng nghiệp nam của mình, rồi chạy về phía chiếc Bentley. Phan Huy, người đang ngồi trên ghế phụ lái lúc này, đang bước xuống xe và giúp cô mở cửa sau. Hoàng Trường Minh ngồi ở phía sau trong bộ vest mới toanh và cặp chân dài xếp chồng lên nhau. Dường như bữa ăn với khách hàng của anh ta vừa kết thúc, cả vật đã bị tháo ra, áo sơ mi cởi hai cúc, lộ ra xương quai xanh hơi nhô lên, trong đôi mắt sâu thăm thẩm còn có dấu vết say rượu, men rượu quyện cả vào không khí trong xe... Lam Ngọc Anh chỉ nhẹ nhàng cúi xuống và ngồi vào trong, tự cài dây an toàn của mình. Cơ thể của Hoàng Trường Minh bỗng nhảy dựng lên, trong giọng nói trầm khàn vang lên một tia lửa điện khó chịu: "Vừa rồi hãn chạm vào tay nào?"