Hai ông cháu ngồi ở phòng khách, rất nhanh phòng bếp đã mang một khay trái cây tươi đã được cắt xong tới, có xoài và mít tươi, còn có quả dừa đã cầm sẵn ống hứt, hương trái cây quanh quẩn trong không khí, giống như không ở phương Bắc, mà là đang ở trên hòn đảo phía Nam. Lý Lan Hoa nằm lấy xiên trái cây, rất thích ăn xoài xanh bên trong. Lấy đến khăn giấy lau nước trái cây tràn ra ở khóe miệng, trong sân có tiếng động cơ ô tô vang lên, động tác trong tay cô không khỏi dừng lại, không biết vì sao, cho dù không nhìn xung quanh, nhưng cô cũng biết là anh Rất nhanh, có người làm vào thông báo một tiếng: “Con rể của ngài đã đến rồi” Tiếng bước chân trầm ổn, từ xa đến gần. Trong tầm mắt hơi rũ xuống, nhìn thấy đôi giày quân đội từ từ bước đến, giống như bước ở trên đầu quả tim cô. Lý Lan Hoa xiết chặt cái nĩa xiên trái cây nho nhỏ trong tay, hô hấp không tự giác trở nên chậm, trong lồng ngực quanh quấn thứ cảm xúc ngượng ngùng khó mà nói rõ. Cô nuốt nuốt nước miếng, thậm chí bởi vì quá ngượng ngùng không dám cùng anh bốn mắt nhìn nhau, nhưng dư quang trong mắt, vẫn luôn lén lút ngắm anh, nhìn thấy anh ngồi xuống ở phía đối diện, chìa khóa xe và hộp giấy cùng nhau đặt ở bàn trà Tâm mắt từ yết hầu nhô ra của anh, dừng ở trên hai cánh môi hơi mỏng của anh… Nhớ đến cái hôn dài triền miên đó lúc ở trong xe, trái tim Lý Lan Hoa cũng nóng lên. Cũng may anh ta không quên bản thân đang ở chỗ nào, ngồi thẳng lưng lên một chút, lông mi dài cao vút ngăn lại, che lấp tất cả cảm xúc dưới đáy mắt Sau khi ông cụ Hứa nhận lấy chiếc hộp mà Trần Văn Sáng đưa tới, miệng cười đến mức không khép lại được: “Thật khách sáo quá, còn tự tay mang về làm quà tặng nữa chứi” “Cũng chỉ là một chút thành ý” Trần Văn Sáng trâm giọng nói. “Bố nhận, vừa vặn có thể dính được một chút không khí vui mừng của buổi lễ!” Ông cụ Hứa mở hộp quà, tháo hộp kẹo mừng từ bên trong ra, sau khi đưa cho cháu gái một viên kẹo mới cười đáp: “Khiến cho con phải vất vả rồi, Văn Sáng, lại còn phải đi một chuyến mang đến tận đây” “Không có việc gì ạ” Trần Văn Sáng điềm đạm trả lời. Loại chuyện nhỏ nhặt này quả thực có thể gửi tài xế trong nhà mang đến, nhưng Trần Phong Kiên vẫn muốn để cho anh ta đích thân mang đến thì tốt hơn, dù sao hai nhà cũng là thâm giao. Lý Lan Hoa nhẹ nhàng nhai kẹo, hương vị béo ngậy lan tỏa trong miệng, ngọt thật đấy. Nhìn thấy động tác Trần Văn Sáng ở phía đối diện cầm chìa khóa xe lên, cô ấy không khỏi mở đầu lên tiếng, làm bộ đưa mắt nhìn ra bên ngoài: Ông nội, thời gian không còn sớm, cháu phải quay lại trường học đây!” “Ừm” Ông cụ Hứa mỉm cười gật đầu. Sau khi nhìn đến cặp mắt của cháu gái, ông ấy lập tức nhìn về phía con rế, bất thình lình nói: “Văn Sáng, bố có chút chuyện muốn nói với con, con theo bố qua phòng làm việc một chút”! Trần Văn Sáng gật đầu: “Dạ” Phòng làm việc ở trên tầng hai, đối diện với phòng ngủ. Trần Văn Sáng đi theo ông cụ Hứa vào, hai người chia ra ngồi xuống hai bên ghế gỗ đào trước cửa số. Ông cụ Hứa cười mở miệng: “Vân Sáng, có chuyện này, mẹ vợ con muốn đối lại vị trí chỗ chôn quần áo và di vật của Anh Nguyệt!” Năm đó, Hứa Anh Nguyệt qua đời trong một vụ tai nạn hàng không, vì máy bay rơi mà tử vong, cơ bản không thế tìm được thi thể nguyên vẹn, chỉ có thể dựng lên một ngôi mộ tượng trưng, chôn quần áo và di vật bên trong nghĩa trang. “Hôm trước, bên phía nghĩa trang có gọi điện tới, nhân viên công tác nói rõ trong lúc không cẩn thận đã vô ý làm mẻ một góc bia mộ. Sau khi mẹ vợ con biết được, từ lâu vẫn cứ nhắc mãi, phụ nữ tuổi càng lớn thì lại càng trở nên mê tín! Hết tìm thầy bói lại tìm tới thầy phong thủy, mỗi một lân đều lặp đi lặp lại, nói rắng vị trí không tốt, muốn đổi hướng mộ thành hướng Đông Nam! Bố tôn trọng ý kiến của con, muốn biết con có đồng ý hay không?” Nghe vậy, Trần Ván Sáng trầm giọng nói: “Con không có ý kiến” “Được, vậy là tốt tồi” Ông cụ Hứa mỉm cười gật đầu: “Trở về bố sẽ phân phó cho bọn họ đi làm!”