Khuôn mặt tươi trẻ đầy sức sống của cô gái trẻ dường như hiện ra trước mắt anh. Đôi mắt đen trắng sáng ngời như được lấp đầy bởi nước. Đặc biệt khi cô ấy cười, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ chợt hiện, xinh đẹp phảng phất như xoá tan hết mọi việc muộn phiền trên thế gian. Đặc biệt là khi cô ấy gọi anh là chú nhỏ, âm thanh kết thúc rất nhẹ nhàng. Như một chiếc lông vũ lướt qua mặt hồ để lại những gợn sóng lăn tắn. Nghĩ đến cái đêm hôm đó trong căn phòng nhỏ bắng kính của vòng đu quay, Trần Văn Sáng mở mắt ra liền thấy khuôn mặt xinh xắn đang cận kề, hơi thở thơm tho hòa quyện cùng hơi thở của anh. Lông ngực Trần Văn Sáng nhấp nhô lên xuống, đôi mắt u ám. Trần Phong Niên, người vừa kết thúc cuộc họp ở công ty, từ dưới lầu đi lên thì nhìn thấy anh cả đang đứng trước phòng làm việc của bố Trần, tay cầm điện thoại di động đứng đó. Anh ấy cúi gầm mặt nhìn màn hình điện thoại đang reo nhưng không có ý bắt máy. Trần Phong Niên đến phía trước anh hỏi một cách khó hiểu: ‘Anh trai, ai đang gọi anh vậy, sao anh không bắt máy?” Trần Văn Sáng không cần nhìn lên cũng biết đó là ai. Hiện tại chỉ có hai người anh em trong nhà, em út Trần Phong Sinh vẫn đang học ngành y ở nước ngoài Anh ấy lật lòng bàn tay cầm đặt chiếc điện thoại vào trong tay, nhẹ nhàng nói: “Không có ai c Trần Phong Niên có đôi mắt sắc bén, tay nâng chiếc kính nạm bạch kim lên: “Người mới gọi là cháu gái nhỏ à?” Em trai anh biết chuyện đó tự nhiên là do cái miệng lớn của Lê Minh Hùng. Một lần khi anh ta lái xe đến nhà họ Trần để gửi tài liệu cho anh, trong lúc nói chuyện phiểm đã nói ra chuyện này. “Ở một bên đợi đi” Trần Văn Sáng liếc sang. Trần Phong Niên nhướng mày: ‘Làm gì còn không cho người ta hỏi”! Không phải cô ấy chỉ là cháu gái nhỏ của anh thôi sao, có phải là bạn gái nhỏ của anh đâu!” Nhìn thấy lông mày của anh ấy đang nhíu lại và không muốn nói về chuyện này nữa, anh không thể không chuyến chủ đề khác nói: nh trai, bố tìm anh nói chuyện gì vậy?” “Chuyện trong quân đội” Trần Văn Sáng đáp. Dù gì thì đây cũng là anh trai ruột của anh. Trần Phong Niên ngay lập tức nhìn thấy giọng điệu của anh vừa rồi có chút hơi khác thường nên hỏi “Chỉ nói về chuyện trong quân đội thôi sao?” Trần Văn Sáng không trả lời, từ trong túi quần móc ra hộp thuốc lá, kẹp điếu thuốc ngậm lên miệng, châm lửa rồi phun ra một làn khói thuốc sương mù, trầm giọng hỏi: “Phong Niên, em có nghĩ chúng ta có thế làm bất cứ điều gì chúng ta muốn không?” Trần Phong Niên sửng sốt, sau đó tự giều cười: “Anh trai, từ ngày chúng ta được sinh ra cho đến giờ, chẳng phải đều không rõ ràng câu hỏi này sao?” Trần Văn Sáng đột nhiên hít một ngụm khói, sương mù màu trắng dâng lên bao quanh, không nhìn rõ khuôn mặt anh. Bên kia, Lý Lan Hoa không gọi điện thoại được, cản chặt môi. Tiếng nhạc trong phòng riêng KTV từ đầu đến cuối đều không có ngừng lại, Ngô Tĩnh vừa hát xong một bài liền chạy tới kéo cô. “Lan Hoa, mau ngồi đây đi, mau hát đi chứ! Cậu muốn hát bài gì vậy? Tớ sẽ chọn cho cậu!” Trước đó bọn họ đã hẹn nhau tổ chức sinh nhật cho Tạ Á Nam. Vào thời điểm bầu trời chạng vạng sắp tối, các cô gái đều thay đồng phục học sinh. Do đã có kinh nghiệm đi bar từ trước nên không dám mạo hiểm, bọn họ thay quần jean và áo phông bình thường rồi rời khỏi trường. Tiếp đó bọn họ tìm một cái quán ăn nhỏ vào ăn cơm rồi mới qua chỗ KTV đang nổi tiếng này. Khi bọn họ đến phòng riêng của KTV, người phục vụ mang đĩa hoa quả đến, ba người bạn cùng phòng như mấy con ngựa hoang chạy đến chọn một loạt bài hát, bánh sinh nhật được đặt ở chính giữa bàn. Mặc dù đêm nay là ngày ăn mừng sinh nhật nhưng Lý Lan Hoa có vẻ hơi lơ đãng “Cậu hát trước đi, hôm nay giọng tớ hơi khó chịu, tớ sẽ hát sau!” Cô giả vờ khó chịu xua tay.