Lý Lan Hoa cầm bút, lề mề, hì hục của buối mới viết xuống hai công thức, còn lại trên giấy nháp đều là bôi bôi vế vẽ. Thật ra những cái đề này dù không nghe anh ta giảng thì cô vẫn có thể tự mình giải ra. Chỉ là Nếu cô nói mình làm được, như vậy anh ta nhất định sẽ cảm thấy mình không cần thiết phải học phụ đạo nữa, nghĩ tới đây, khóe mắt của cô lập tức liếc qua nhìn chỗ anh ta, không nhịn được mà nhìn tới mất hồn lần nữa. Thời gian từng phút trôi qua, sắc trời bên ngoài đều đã tối hẳn xuống Trong bầu trời đêm, trăng cũng đã lên cao, giống như một cô gái nhỏ xấu hộ lộ mặt mình ra nên lập tức trốn vào sau tâng mây. Lý Lan Hoa ì ạch bỏ bút xuống, nhỏ giọng kêu: “Chú nhỏ, cháu làm xong hết đề rồi!” Điếu thuốc trong tay Trần Văn Sáng cũng vô thanh vô thức mà vơi đi một nửa, rơi vào trong gạt tàn thuốc, bụi bẩn cả một đống, mà ngũ quan của anh cũng vì khói thuốc lượn lờ mà nhìn mơ hồ không rõ. Lý Lan Hoa không nhịn được hỏi tiếp: “Chú nhỏ, hôm nay có phải tâm trạng chú không tốt phải không? Vì sao vậy?” Động tác bóp khói thuốc của Trần Văn Sáng hơi dừng lại. Anh ta đã tòng quân nhiều năm, lâu năm dưới sự quản lý của quân sự mà từ nhỏ tính cách đã luyện ra tương đối lạnh nhạt, vẫn luôn không quen thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài cho người ta thấy, thế nhưng anh ta lại không nghĩ tới vậy mà cô ấy có thể cảm giác ra được. “Không có gì cả” Anh ta hờ hững trả lời lại Thấy cô cứ nhìn chắm chẵm chính mình hoài, ngay cả chính anh ta cũng không nghĩ tới, nên anh ta đã nói ra suy nghĩ của mình cho cô ấy nghe: “Hôm nay là ngày giỗ của một chiến hữu, nửa năm trước có làm nhiệm vụ cùng nhau, nhưng anh ấy bất hạnh hy sinh nên tôi đi qua xem anh ấy thôi” Lý Lan Hoa giật mình, trách không được lúc ấy anh ta lại đến trễ thế. “Chú nhỏ, tâm trạng không tốt thì cháu dạy chú một cách này nè!” Thấy đôi mắt của cô ấy sáng lên, Trần Văn Sáng nói: “Cách gì?” Lý Lan Hoa nháy mắt một cái, vô cùng rộng lượng mà chia sẻ: ‘Mua một đống mì ăn liền, trở về bóp nó ra nha! Đảm bảo bóp xong thì tâm trạng của chú sẽ tốt lên rất nhiều, còn lại thì cứ đem nấu lên ăn là được, không sợ lãng phí nữa! Chiêu này thật sự có tác dụng đấy, người bình thường thì cháu sẽ không nói đâu”! Trần Văn Sáng nghe vậy thì bật cười, cảm thấy đây là cách mà chỉ: đứa nhỏ mới lớn mới có thể nghĩ ra Anh ta đặt gạt tàn thuốc lên bệ cửa sổ, đi trở về bên cạnh cô ấy rồi ngồi xuống: “Chú tới kiểm tra đề cháu làm xem sao” Trần Văn Sáng kiểm tra một lượt các đề mà mình đưa cho cô ấy, đưa những chỗ sai đánh dấu lại, sau đó lại giảng cách làm cho cô một chút, cái đầu nhỏ của Lý Lan Hoa từng chút từng chút tiếp thu. Nhìn đồng hồ trên cổ tay của anh ta, Lý Lan Hoa làm bộ ngáp một cái, đáy mắt giấu kín sự chờ mong nho nhỏ: “‘Bưồn ngủ quá đi! Lúc này có lẽ ký túc xá phải đóng cổng rồi, chú nhỏ, nếu không cháu ở đây ngủ lại một đêm nha?” Trần Văn Sáng nghe vậy thì suy nghĩ một lúc nói: “Còn mười lãm phút nữa, tôi lái xe nhanh một chút thì vẫn tới kịp. ” Thời gian này không có kẹt xe, khoảng cách tới trường học của cô ấy không xa, tốc độ của xe chỉ cần tăng lên một chứt là có thể tới kịp được, mà ngày mai cô còn có buổi học vào buổi trưa. Lý Lan Hoa mếu máo. Trần Văn Sáng không chú ý tới, lập tức giúp đỡ cô thu dọn cho xong đồ dùng học tập và sách giáo khoa trên bàn. Sau khi trì hoãn một chút thì anh ta đứng lên trước, cầm chia khóa đi ra khỏi phòng ngủ, thấy cô ấy còn lề mề ngồi trên ghế không nhúc nhích thì anh nhịn không được cau mày nói: “Tại sao còn chưa đi nữa?” Lý Lan Hoa tức giận la lên: “Đi Đi Đi liền!” như chớp, bên trong ánh lên sự tỉnh nghịch.