Ôm tôi nhé cô gái bé nhỏ
Chương 1903
“Đi bộ cẩn thận một chút” Sau khi Trần Văn Sáng chắc chắn cô đã đứng vững thì buông lỏng tay ra.
Cô gái trước mặt đang mặc chiếc áo lông cổ lọ màu trắng cánh dơi, phía dưới là chiếc quần bò dài đến mắt cá chân nhỏ, trên chân là đôi giày nhỏ đang thịnh hành hiện nay, rõ ràng là lối ăn mặc thanh xuân đơn thuần.
Cô cùng với những người tham dự mặc trang phục lộng lẫy ở đây hoàn toàn khác biệt, ở trong đám người cũng trở nên đặc biệt bắt mắt, cho nên từ lúc cô bước vào cửa thì anh ta đã phát hiện ra đầu tiên.
“Vâng.
.
” Lý Lan Hoa gật đầu.
Như thấy được mắt cô vừa lóe lên, Trần Văn Sáng hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không ạ!” Lý Lan Hoa lắc đầu, ánh mắt lay động.
“Có lời thì nói!” Trần Văn Sáng cau mày.
Rốt cuộc là phương diện kia không được thật sao?
Hay là thật sự thích đàn ông?
Hừm hừm.
.
Phải nói thế nào bây giờ đây!
Trong lòng Lý Lan Hoa trực tiếp kêu khổ, cô vô tình liếm môi một cái, tầm mắt né tránh nhìn ống quần cửa anh, sau đó nhìn vào đôi giày da quy củ, nhất thời thốt lên: “Chẳng qua cháu cảm thấy, chú đi giày lính khá đẹp trai.
.
”
Mặc dù chỉ là lấy tạm đề tài cho có lệ nhưng đây cũng là lời trong lòng của cô.
Giống như lần đầu tiên gặp phải ở trong quán rượu, lúc anh đi đôi giày lính đặc biệt đàn ông, trên người cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ đến mức chỉ một ánh mất tuỳ tiện nhìn cũng có thể làm lòng người run rẩy.
“Giày linh?” Trần Văn Sáng nhướng mày.
Lý Lan Hoa thấy đề tài được đổi, nịnh bợ liên tục gật đầu: “Vâng, đẹp trai đến nỗi làm người khác không thể bình tĩnh được!”
Trần Văn Sáng rũ mi xuống, tâm mắt anh rơi vào đôi giày da đen bóng trên chân, khoé môi không dễ phát hiện nhếch lên.
Ông quản gia đi từ trong biệt thự ra tới trước mặt cô: “Cô Lan Hoa, ông cụ bảo cô đi vào đấy!”
“Tôi biết rồi!” Lý Lan Hoa gấp gáp đáp lại.
Buổi tiệc mừng thọ kéo dài đến tám giờ hơn, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang màu đen.
Hứa Anh Luân bận rộn tiên từng khách quý đi ra ngoài, ông cụ Hứa tiếp chuyện một đêm cũng đã mệt mỏi, thấy khách dần rời đi, Trân Văn Sáng cũng cầm chìa khoá xe đến nói lời tạm biệt với ông.
Ông cụ Hứa mim cười gật đầu, cũng không quên dặn dò con rể chuyển lời cảm ơn đến quà tặng của nhà thông gia.
Tài xế của gia đình đi đưa tiên khách nên lúc này còn chưa về được, ông liếc nhìn cháu gái bên cạnh mình, không khỏi gọi con rể lại nói: “Văn Sáng, phiền con thuận đường đưa Lan Hoa về giúp ông!”
“Vâng” Trần Văn Sáng gật đầu.
Xe jeep màu xanh quân đội rời khỏi nhà họ Hứa.
Hai tay Lý Lan Hoa nắm chặt dây đai an toàn, không có tâm trạng ngắm nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa xe, đuôi mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn trộm người bên cạnh.
Không thích phụ nữ, thích đàn ông…
Nghĩ đến lời những người làm nói, Lý Lan Hoa nhỏ giọng không ngừng đánh giá anh.
Từ đường nét góc cạnh của khuôn mặt trở xuống, đến yết hầu ở cổ họng, đến bờ vai vững chắc bên trong lớp âu phục, chưa kể đến đôi chân dài thẳng tấp ngay cả khi ngồi Khuôn mặt đẹp trai xuất chúng như vậy, vóc người to lớn cường tráng như vậy, hầu như toàn thân trên dưới đều tản ra hơi thở mãnh liệt kích thích người đối diện, tính cách trầm tính lại thận trọng, quả thực không có cách nào liên hệ anh và gay là một được.
Nhưng xã hội hiện nay đang thịnh hành trào lưu đam mỹ, mỗi người đều có một sở thích riêng biệt, đây không phải điều mà người ngoài có quyền đánh giá và quyết định.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
57 chương
188 chương
18 chương