“Dây an toàn!” Trần Văn Sáng nhắc nhở cô ấy. “AI” Lý Lan Hoa xấu hổ, vội vàng thắt dây an toàn. Dọc theo đường đi, chiếc xe Jeep này vẫn đi băng băng trên đường, lúc tiến vào làn đường xe chạy trong thành phố, sau khi thấy được tín hiệu đèn đỏ thì tốc độ xe dần giảm lại ở phía giao lộ, phía trước có lần lượt người đi đường đi ngang qua. Trong xe vô cùng yên tĩnh, âm nhạc và quảng cáo cũng không có mở, Trần ‘Văn Sáng vung vấy cái bật lửa, đốt lên một điếu thuốc. Lý Lan Hoa làm xong công tác chuẩn bị, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng, trước tiên cô ấy thử hỏi một chút: “Chúnhỏ, chuyện ở quán bar… chú…chú có nói với ông nội không?” “Không cót” Giong điệu của Trần Văn Sáng vang lên, nhưng cũng vô cùng nhạt nhòa. Chỉ cần biết anh ta không cáo trạng thì Lý Lan Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật ra cô ấy cũng đoán được, thái độ vừa rồi của ông nội, nếu biết những lời nói của cô ấy ở quán bar thì nhất định sẽ dạy bảo cô ấy một phen. Ánh mắt rơi vào trên bàn tay phải phía trên tay lái, cùng lúc xe vượt qua khúc cua thì băng dán cá nhân phía lòng bàn tay lập tức hiện rõ. Lý Lan Hoa cẩn thận như cố nịnh bợ nói: ‘Chú nhỏ, vết thương trên tay Chú không sao đấy chứ?” Trần Văn Sáng phun ra một ngụm khói mờ nói. “Liệu rằng vết thương có để lại sẹo trên mặt không?” Lý Lan Hoa yếu ớt hỏi Mặc dù gương mặt kia vô cùng nghiêm túc, nhưng chính xác là hoàn toàn xuất chúng, đẹp trai ngời ngời khiến mọi người càng thêm ghen ty, nên nếu thật sự có để lại vết sẹo thì đúng là cô quá tội lỗi rồi Trần Văn Sáng vấn tích chữ như vàng nói: ‘Không đâu!” “Chú nhỏ, cháu xin lỗi!” Lý Lan Hoa bắt đầu ngoan ngoãn nhận sai: “Đêm hôm đó ở quán bar, cháu biết mình đã nhận sai người rồi, coi chú thành quỷ háo sắc nên đã ngộ thương chú! Lúc ấy, cháu thật sự vì quá sốt ruột muốn cứu người, chứ không phải cháu cố ý, hơn nữa cháu cũng không nghĩ tới hai chúng ta có tầng quan hệ thân thích như này!” “Cháu nói những lời khó nghe kia, chú tuyệt đối đừng để ý nhat” “Một quân nhân ưu tú như chú, chỉ lo phục vụ quốc gia, tuyệt đối sẽ không chấp nhặt với cháu ha! Chú vừa đẹp trai, phóng khoáng như vậy, phong độ hơn người như vậy! Nên tuyệt đối sẽ không để ý mà so đo với hạng con cháu như cháu đúng không?” Ninh bợ một trận, không hề cố ky mà bôi xấu mình nhưng nhìn qua anh ta lại hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện gì, Lý Lan Hoa cần môi, lập tức nhéo đùi mình một cái. Cảm giác đau đớn ập tới, bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô ấy lập tức dâng lên một màn sương mù mỏng, nước mắt lưng tròng: “Chú nhỏ! Cháu thật sự biết sai rồi! Bạn bè chúng cháu đều còn nhỏ tuổi, ở một nơi như vậy sẽ rất sợ gặp phải người xấu, bây giờ nhớ lại mà cháu vẫn còn sợ lắm đây! Chỉ là cháu quá lo lắng cho bạn mình nên mới ngộ thương chú, cháu sai rồi, cháu không phải cố ý đâu…” Cô ấy hít hít mũi một hơi, tiếng nói cuối cùng còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào. Trần Văn Sáng dường như không ngờ cô ấy sẽ bật khóc như vậy, bình thường đối mặt với toàn binh lính, nên nhất thời không biết xứ lý như thế nào, hơi cau mày, giọng điệu nặng nề nói: “Được rồi!” Trong lòng Lý Lan Hoa vui mừng không thôi, lập tức hớn hở nói: “Chú nhỏ, chú thật là tốt!” Nhìn cô gái nhỏ giây trước đảm lệ, giây sau lại tràn ra một má lúm đồng tiền, dưới con ngươi đen nhánh của Trần Văn Sáng lập tức co rụt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác bị lừa đảo thật sâu. Chỉ là trên gương mặt nhỏ nhần trắng nõn kia, đôi môi phấn hồng hơi nhếch lên, hai cái lúm đồng tiền hiện lên nhàn nhạt, nhất là cặp mắt kia, bên trong như: chứa đầy ánh sáng của trăng và sao, chính vì vậy mà anh ta không tự chủ được hơi ngẩn ngơ. Việc này có thể được bỏ qua, thần kinh Lý Lan Hoa cũng được thả lỏng không ít, cười ha ha nói: “Chú nhỏ, chúng ta coi như không đánh không quen biết nhau ha!”