Nghĩ đến đây, lửa giận không nguôi của Trương Tiểu Du lại bùng cháy. Cô ngồi dậy phồng má đang định vào phòng tắm tắm rửa thật tốt. Hiện tại cô không muốn nghĩ đến tên cầm thú khốn nạn kia. Chắc chắn ngoài việc cơ thể được thư giãn sau khi tắm thì tâm trạng cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Trương Tiểu Du mở chăn bông và vào trong. Ngày hôm qua trước mặt anh ấy cô đáp là anh nói đúng, cô muốn quay lại tìm đám cưới thật ra do cô tức giận quá nên cố tình nói vậy thôi. Cô đi tàu cả đêm rồi đổi máy bay. Cô hạ cánh lúc 1h chiều và về khách sạn, đóng rèm kín mít tồi đi dự lễ đính hôn của em họ. Quả thực cô rất mệt khi nằm xuống. Khi cô đang ngủ vào nửa đêm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Trương Tiểu Du sững sờ mở mắt ra mới nhận ra đó là phòng của chính mình. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ màn đêm mờ mịt, đồng hồ báo thức điện tử cho biết đã một giờ sáng. Cô cau mày cuối cùng cũng đứng dậy ra khỏi giường dưới tiếng gõ cửa dai dẳng bên ngoài. Áo choàng tắm quấn chặt lấy cơ thể, cô khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài rồi chậm rãi đi về phía cửa. Cô nhìn ra ngoài và không thấy ai. “Ai?” Trương Tiểu Du hét lên nhưng không ai đáp lại. Sau một hồi mím miệng cô ngập ngừng chạm vào khóa cửa và ngập ngừng mở tấm cửa. Quả nhiên đúng như cô dự đoán, khuôn mặt tuấn tú của Trần Phong Sinh chứ không phải là ai khác đứng ngoài cửa, người gió bụi dường như đã theo anh từ Đồng Văn ngược xuôi. Chu Thị Linh là cô gái chết tiệt. Lại phản bội cô. Khóe miệng Trương Tiểu Du giật giật hai cái sau đó nhếch miệng cười hỏi: “Anh làm gì ở đây” Trần Phong Sinh một cánh tay đặt ở trên khung cửa, trong đôi mắt đào hoa lãng mạn cùng nhu hòa chảy ra tia máu đỏ mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng đến đôi mắt sáng ngời bên trong: “Em không phải trở về tìm anh ta kết hôn sao? Như thế nào?Em đến sống trong khách sạn một mình? “ Trương Tiểu Du bị anh vả mặt có chút tức giận. Đặc biệt là khi anh ấy nhướng mày cao và có một vẻ ngoài rồ ràng nghĩ cô sẽ cảm thấy khó xử như thế nào. Trương Tiểu Du lập tức cố gắng đóng cửa lại sau khi trừng mắt nhìn anh tốt nhất là véo khuôn mặt đẹp trai của anh. Nhưng đã quá muộn Trần Phong Sinh đã tiến vào một chân trước khi cô di chuyển sau đó bóng dáng cao thẳng kia mới chen vào. Thấy vậy, Trương Tiếu Du quay đầu bước vào phòng Đôi chân dài của Trần Phong Sinh cuối cùng cũng đã phát huy hết lợi thế mà chúng nên có, thành công túm lấy cô đang đi ở phía trước, siết chặt vai cô, chặn ánh đèn lớn trên đầu và đưa cô vào trong cái bóng của chính mình. Khi sự việc cửa đông xảy ra ngày hôm qua, cô. đã rời đi quá đột ngột. Trần Phong Sinh thực sự sợ hãi, hoảng sợ nhất là khi cô nói quay lại tìm Dịch Kỳ Nhiên để kết hôn, chuyện mà anh lo lắng nhất cuối cùng cũng sắp xảy ra rồi, mọi suy nghĩ đều tan biến khi nhìn cô lên xe rời đi Anh đi một đôi dép lê , đứng một mình như một chú chó đáng thương ở dưới nhà. Trần Phong Sinh lên lầu, đi giày, lấy chứng minh thư và ví tiền, lái xe đến sân bay trong đêm nhưng cô lại lỡ chuyến bay, chuyến bay bị hoãn hơn sáu tiếng khiến anh lúc này mới xuất hiện trước mặt cô. May có em họ Chu Thị Linh mật báo, anh biết cô ấy không phải quay lại tìm Dịch Kỳ Nhiên để kết hôn, mà chỉ đến tham gia lễ đính hôn của anh họ. Trần Phong Sinh thật sự trong lòng rất sợ hãi cho rằng mình sẽ lại mất đi cô một lần nữa. “Cá Vàng nhỏ, thực xin lỗi anh biết mình quá ích kỷ, không nên cố ý che giấu bệnh tình của mình!” Trần Phong Sinh thuận thế từ trên vai cầm bàn tay nhỏ bé của cô: “Anh rất sợ hãi, sợ hãi. em sẽ rời bỏ anh sau khi biết sự thật… Khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lạc long lẫn thất bại. Mặc dù biết có thể cố ý giả bộ cao hứng, nhưng trong mắt Trương Tiểu Du vẫn cảm thấy tuyệt vọng. Trương Tiểu Du tức giận đến suýt chỉ vào mũi anh chửi rủa: “Anh có chắc anh là cầm thú chứ không phải đồ ngốc?” “Em đoán là anh bị nhiễm AIDS, em đã hủy hôn lẽ và đến Đồng Văn tìm anh, nhưng dù em có đồng tình với anh đến đâu, dù em có thương hại thế nào đi chăng nữa, anh vẫn như vậy để cho em tự do.” Trương Tiểu Du trợn to hai mắt, không nói nên lời, vừa bực vừa hận anh giải thích, “Còn có chiếc nhãn kim cương sau khi biết tình trạng của anh, một lòng muốn đi tìm anh cho nên tối hôm đó em thu dọn hành lý đi Đồng Văn quên trả lại cho Kỳ Nhiên! “ “Bây giờ anh biết rồi!” Trần Phong Sinh mấp máy môi mỏng. Nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng sáng trong đôi mắt đào hoa của anh, dường như còn đẹp hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm bên ngoài mặc kệ cô nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, càng ngứa răng. “Em có thể mắng anh!”