Ôm tôi nhé cô gái bé nhỏ
Chương 137 : Tôi Muốn Lợi Dụng Lúc Người Ta Gặp Khó Khăn
"Tôi không có.
" Cô bối rối lắc đâu.
"Vừa nãy chính là em câu dẫn tôi đấy?" Đôi mắt nguy hiểm Hoàng Trường Minhhíp lại.
"Không có mà.
.
.
" Lam Ngọc
Anhthật sự là cực kỳ oan uổng, hết lần này tới lần khác say rượu đều khiến cho cô ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.
Hoàng Trường Minhđè tay cô không buông, lòng bàn tay bao bọc xuống, không biết anh làm sao làm được, nút thắt một đường của áo sơ - mi cũng giống như làm ảo thuật được mở ra, lúc này lồng ngực rắn chắc hoàn toàn bại lộ tại trước mắt CÔ.
Lam Ngọc Anhbị hình ảnh đó kích thích, càng thêm chóng mặt, lúc đang muốn xem lướt qua, đột nhiên anh cúi người ở bên tại cô kêu một tiếng.
"Anh,Anh.
"
Cô không khỏi giật mình.
Hai chữ này không hề báo hiệu chui vào trong lỗ tai cô, như là có một lồng chim nho nhỏ đang quét qua đầu quả tim.
Chưa từng có người gọi cô như vậy.
Người thân thiết cũng chỉ gọi cô hai tiếng Ngọc Anh, ngay cả Nguyễn Phong cũng chỉ gọi cô là Ngọc Anh, đây là lần đầu tiên có người gọi tên cô như vậy, một chữ liên tiếp nhau như có một mùi vị triền miền.
Lam Ngọc Anh nuốt một ngụm, đang lúc sợ sệt thì cái cầm bị nâng lên nhẹ nhàng: "Anh, Anh, tôi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy.
".
.
.
Đột nhiên tim cô đập nhanh lên.
Những lời này đại biểu cho hàm nghĩa.
.
.
Lam Ngọc Anhgiương mắt, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà cặp mắt trầm lắng tĩnh mịch kia tỏa sáng ánh lửa, giống như là muốn nuốt cô vào trong bụng mới thỏa män.
Như là nhẫn nại đã lâu, Hoàng Trường Minhmuốn tìm cách biểu đạt vô cùng trắng trợn: “Tôi muốn em!"
Lam Ngọc Anh cảm thấy ba chữ kia nổ tung trong đầu.
Hoàng Trường Minhnhư là đang tập hít đất, dựa vào sức lực hai tay chống ở trên cô, khuỷu tay hơi cong hơi thở nóng và thở dốc lập tức tại lan trên lông mi của cô.
Tôi cho em thời gian mười giây suy nghĩ, nếu như em không từ chối, thì tôi sẽ coi như em đã đồng ý.
" “Mười, chín, tám
Anh bắt đầu đếm từng giây, lúc đến những giây sau cùng đột nhiên tốc độ nhanh lên không ngờ: “Ba hai một
Vốn dĩ đầu của Lam Ngọc Anh đang ngày càng choáng váng, sao có thể phản ứng kịp được, có hơi ngu ngơ nhìn anh, lập tức nhìn thấy môi mỏng của anh khẽ nhếch lên một đường cong.
Sau đó, bóng râm ập xuống.
Cô bị hôn.
Răng môi bị cạy mở, âm thanh Lam Ngọc Anhtừ chối chỉ còn lại có một tiếng ưm, ý thức càng ngày càng tới ranh giới mơ màng, có quần áo chợt lóe lên theo đường vòng cung ở trước mắt.
Đây rốt cuộc là người nào đang trêu đùa lưu manh.
.
Không biết Hoàng Trường Minhbiến ra cái ba con sói màu bạc ở đâu, anh dùng răng cắn ra.
Lúc cúi người xuống lần nữa, yết hầu nổi lên của anh trước mặt Ngọc Anhkhẽ động, tiếng nói trầm tĩnh bá đạo lại dụ dỗ lừa gạt vang lên bên tại cô: "Anh,Anh, cho anh!"
Lam Ngọc Anhhoàn toàn say mê.
Sáng ngày hôm sau, Lam Ngọc Anhbị chơi nên mở mắt ra.
Không cần bức màn chưa kéo lên, ánh sáng choi chang đã chiếu từ bên ngoài vào, cả phòng ngủ đềubừng sáng lên, bao gồm áo lông chỉ len và quần tây xếp chồng lên nhau trên sàn nhà, cùng với vô số giấy vệ sinh tròn.
Đau đầu kịch liệt, toàn thân bún rủn, giống như là bị người ta đánh một trận.
Lam Ngọc Anh bất ngờ ngôi dậy, bởi vì phát hiện hoàn cảnh mình đang ở không phải phòng riêng của mình.
Cảm thấy xung quanh tràn đầy sự mạnh mẽ bá đạo, nhưng mà cũng không được xem là lạ lẫm, cần thận nhìn quanh một vòng trái phải, đã có thể xác định là căn phòng đối diện của Hoàng Trường Minh, hình ảnh vượt quá giới hạn vào tối hôm qua theo đó mà đến
Giống như máy chiếu phim, phát lại trong đầu.
“Anh, Anh, tôi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy.
" “Tôi muốn em!
Đôi tay Lam Ngọc Anhđè chặt huyệt Thái Dương đang nổi lên cơn đau đớn, rượu không chỉ là độc dược thấm vào ruột mà còn là chìa khóa mở ra.
Tối hôm qua bị men rượu thúc đấy, không ngờ cô ỡm ờ lặn giường cùng Hoàng Trường Minh.
.
.
Trong phòng tắm có tiếng nước rào rào vang lên, hắn là Hoàng Trường Minhđang ở bên trong.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại trấn định hai giây, cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên, nhặt từng món từng món quần áo trên mặt đất lên mặc vào người mình, mặc kệ các nếp nhăn, cô cầm dây đeo túi lên, như một kẻ trộm hớp lưng lại như mèo trốn đi ra ngoài.
Vừa chạm vào tay cầm của cửa sau lưng lập tức truyền tới giọng nam trầm tĩnh, dường như còn có chút khàn khàn sau khi ham muốn: “Đây là sau khi em ăn lau khô sạch xong liền muốn chạy đi?"
Lam Ngọc Anhquay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hoàng Trường Minhđứng ở cửa phòng tắm, trong tay đang cầm cái khăn lông lau tóc, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
"À.
" Cô lúng túng nói quanh co.
"Đi vào tắm đi.
" Hoàng Trường Minhra hiệu ở sau lưng.
Lam Ngọc An liếm khỏe miệng, lắc đầu: "Không cần, tôi vẫn nên đi về nhà tắm.
.
.
"
Nói xong, cô liền giống như chạy trốn ra ngoài.
Mở cửa, chạy thục mạng đến đối diện, sau đó đóng cửa lại, xông vào trong phòng tắm
Lam Ngọc Anhnhanh chóng xối nước tắm rửa, tuy rằng có thể gọt rửa hết mùi Hoàng Trường Minhlưu lại, nhưng lại không biến mất ấn ký anh lưu lại được, trên thân chỉ cần là nơi có thể nhìn tới, thì đều có dấu vết màu đỏ tím.
Cô thay đổi một bộ quần áo rồi nhìn qua bản thân trong gương, ảo não vì tối qua không khống chế tự chủ được.
Trong lòng thể không bao giờ nữa đụng rượu nữa.
.
.
"Lam Ngọc Anh, tôi cũng có thể giống như lúc trước, dùng chút ít thủ đoạn tùy tiện bức ép cô tiếp tục ở cùng với tôi.
" "Chỉ là tôi không muốn làm như vậy thôi.
"
Hoàng Trường Minhđã từng nói nói ở bên tai, thật sự là anh không có làm như vậy, mà chỉ là dùng một cách khác cao siêu hơn, khiến cho cô cũng dần dần cởi bỏ lớp phòng thủ từ cơ thể đến trái tim, sau đó đắm chìm không bị khống chế.
.
.
Lam Ngọc Anh chậm rãi năm lại ngón tay.
"Cộc cộc!”
Tiếng đập cửa vang lên, cô lê me di qua.
Trước mặt, Hoàng Trường Minhđang đứng ở cửa đã thay đổi âu phục, tinh thần trên mặt còn sảng khoái hơn so với lúc sau khi thả trong phòng tắm của cô, trong tay xách một túi mua sắm của siêu thị: “Tôi vừa xuống lầu mua mì, có thể nấu ăn!" “Tôi không đói làm.
.
.
" Lam Ngọc Anhkhông cho anh tiến vào "Vậy em nấu cho tôi ăn đi.
" Hoàng Trường Minhcũng không ngại.
Lam Ngọc Anh không nhúc nhích đứng ở cửa ra vào, do dự trong chốc lát, khi thấy đôi mắt trầm lặng và tĩnh mịch của anh nhìn, cô vẫn là đạo hạnh không đủ, liền thất bại thua trận, nhận lấy túi mua sắm, yên lặng đi vào phòng bếp.
Một vài bọc mì sợi, nấu xong, vừa khéo có thể chia ra đến hai tổ lớn.
Tô của anh đây nhất, tô của cô thì có một nửa, phía trên có riêng trứng chân nước sôi nhìn rất đẹp.
Ngồi đối mặt nhau, trộn lên mì sợi nóng hổi, Lam Ngọc Anhim lặng đưa vào trong miệng ăn.
Chỉ là cho dù cô cúi đầu, ảnh mắt sáng quắc đối diện chăm chú nhìn tới đây cũng không thể nào xem nhẹ.
Lam Ngọc Anhcan môi ngắng đầu, không có bất ngờ khi đụng phải cặp mắt trầm lắng tĩnh mịch, cô chịu không nổi nhìn ra chỗ khác nói: "Hoàng Trường Minh, anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không.
.
.
"Thẹn thùng?" Hoàng Trường Minhthấp giọng cười ra tiếng.
Gò má của cô giống như tối hôm qua, nhiễm lên màu đỏ như son trên làn da trắng, giống như hoa đào lúc nở có màu sắc đẹp nhất.
Hoàng Trường Minhchọn một chiếc đũa gấp sợi mì, chậm rãi nhấm nháp sau đó nuốt xuống, trong mắt lóe ra tia ranh mãnh, cố ý cong môi nói: "Không ngờ tối hôm qua em lại rất nhiệt tình nha, kêu tới xương cốt tôi đây cũng xốp giòn.
" “Anh có thể không cần phải nói đâu.
.
.
" Mặt Lam Ngọc Anhcàng đỏ thêm.
Lông mi run rẩy nhìn hai mắt anh, trong lòng quyết định.
Mặc kệ, chết thì chết đi
Cô năm chiếc đũa, bất cứ giá nào rồi, cần môi nhỏ giọng nói với tốc độ nhanh nói: "Ừm, buổi tối hôm qua chúng ta chỉ là tình một đêm.
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
89 chương
65 chương
47 chương
34 chương
51 chương
24 chương