Ôm tôi nhé cô gái bé nhỏ

Chương 132 : Chẳng Lẽ Là Cô Bẩn

Buổi tối đi ăn ở một nhà hàng thịt nướng, xem ra là một nhà hàng lâu đời, rất đông khách. Nguyễn Phongđã đặt chỗ trước, sau khi tới nơi, bọn họ đi thẳng vào căn phòng đã đặt, trong đó có một cái bàn hình chữ nhật, ở giữa bàn một phần trũng xuống, sau khi đổ than lửa vào lò, rất nhanh liền nóng lên. Khi nhân viên phục vụ vừa mang đồ ăn lên, di động cô vang lên. Lam Ngọc Anh lấy ra nhìn thoáng qua, nhưng không nghe máy ngay, mà từ trên chỗ ngồi đứng lên, “Ôi, em đi nghe điện thoại trước!” Nguyễn Phong cười gật đầu, lực chú ý của cậu nhóc đã bị tảng thịt bò lớn hấp dẫn. là …. . . . Alô?" Ra khỏi phòng riêng, Lam Ngọc Anh mới nghe máy. Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Hoàng Trường Minh, "Em còn chưa về à?" Có việc gì sao?” Lam Ngọc Anhhỏi lại. “Không có việc gì. ” Hoàng Trường Minhnhàn nhạt trả lời, dừng lại một chút, rồi hỏi thêm một câu, "Ở chung với Nguyễn Phong?" "Um. . . . . . " "O. " Im lặng một lúc lâu, Lam Ngọc Anh nhíu mày hỏi, “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy. …. . . . . Quả nhiên, vừa mới nói xong câu này, bên kia đã giành tắt máy trước. Lam Ngọc Anh quay lại phòng riêng, cậu nhóc đã vội không chờ nổi lấy rau xà lách kẹp thịt ăn, nhét như là con sóc: “Cô Ngọc Anh, nhanh lên đây. …. . . . . ừm ừm, rất ngon!” Tảng thịt lớn được ướp kỹ càng, nướng hai mặt hơi xém, lại dùng kéo cắt thành miếng nhỏ, lò nướng toả ra mùi hương thơm ngon. Lam Ngọc Anh chỉ nhì thôi đã cảm thấy đói rồi, cô cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng. Còn chưa kịp chấm gia vị đưa vào trong miệng ăn, di động lại vang lên, cô lấy ra lần nữa, trên màn hình vẫn hiển thị tên Hoàng Trường Minh. Lam Ngọc Anh cắn môi, lúc này nghe luôn ở trên bàn, hạ thấp giọng hỏi, “Anh có chuyện gì?” "Không có việc gì. ” Hoàng Trường Minhtrả lời giống như vừa rồi, “Hỏi một chút xem khi nào thì em về nhà. “Không biết. . . Lam Ngọc Anhnhìn chằm chằm vào đĩa thịt bò, nuốt nước miếng, "Không nói chuyện với anh nữa, tôi đang ăn cơm!” Lần này sau khi tắt máy, cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Hoàng Trường Minhcòn gọi điện thoại tới nữa, cô sẽ thẳng thừng từ chối hoặc là để tắt tiếng. Nhưng mà điện thoại không nhận được cuộc gọi nữa, mà nhận được tin nhắn. Hoàng Trường Minh: "Khi nào thì định về nhà?” Hoàng Trường Minh: “Đã 7 giờ rưỡi rồi, còn không về nhà?” Hoàng Trường Minh: "Mặt trời đã xuống núi, con gái một mình ở bên ngoài không an toàn đâu. " Cứ mỗi mười phút, di động lại rung một lần. Đều là tin nhắn, cũng đều là đến từ một người, không sợ làm phiền người khác. Lam Ngọc Anhnhìn di động chất đầy tin nhắn chưa đọc, không biết anh trở nên có kiên nhẫn như vậy từ khi nào! Nguyễn Phong ngồi ở đối diện, nhìn thấy cô nhíu mày nhìn di động, quan tâm dò hỏi, “Ngọc Anh, làm sao vậy, có tin nhắn ác ý quấy rầy à?” “Không phải. . . . " Lam Ngọc Anhlắc đầu, có lẽ là chưa đến nỗi cấu thành ác ý quấy rầy, cô dừng lại một chút, “Chỉ là một người hàng xóm. Cô cũng không nói dối, bây giờ Hoàng Trường Minhthật sự là hàng xóm của cô…. . . . . . Khi đang nói, lại nhận được một tin nhắn, vẫn là Hoàng Trường Minh, nội dung không khác là mấy. Lam Ngọc Anhbắt đầu thấy đau đầu. Cơm nước xong từ trong cửa hàng thịt nướng đi ra, sau khi lên xe, cô chịu đủ dày vò nắm chặt di động, “Anh Nguyễn Phong, hôm nay em có chút không thoải mái lắm, hôm nào lại cùng Châu Châu đến bờ sông thả đèn hoa đăng nhé!” “Chỗ nào không thoải mái, có phải bị cảm hay không?” Nguyễn Phong lập tức hỏi. Anh không những không tỏ vẻ gì không vui vì lỡ hẹn với cô, trái lại còn lo lắng cho thân thể của cô. Lam Ngọc Anh chột dạ lắc đầu, "Không sao, về nhà uống hai viên thuốc cảm là được rồi. . . “Được, anh đưa em về trước, nghỉ ngơi sớm một chút. ” Nguyễn Phong không nghi ngờ, gật đầu với cô. Dọc theo đường đi, Nguyễn Phong đều quan tâm hỏi han cô, khi đi ngang qua tiệm thuốc, còn suýt chút nữa dừng xe. Xe Jeep chạy đến khu dân cư cũ kỹ, Lam Ngọc Anhtháo dây an toàn, sờ sờ đầu nấm từ phía sau vươn tới, “Thật sự xin lỗi, Châu Châu, nói cùng nhau đến bờ sông thả đèn hoa đăng. ……. . . . "Không sao ạ, cô Ngọc Anh, cô phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy nhé!” Cậu nhóc lắc đầu, nét mặt nghiêm túc. Thấy thế, Lam Ngọc Anhcàng cảm thấy áy náy hơn. Nhìn theo xe Jeep rời đi, cô xoay người đi vào toà nhà. Đi thẳng lên trên lầu, vừa mới lấy chìa khoá ra, quả nhiên cửa phòng đối diện lén lút mở ra. “Đã về rồi?” Hai tay Hoàng Trường Minh cảm trong Lam Ngọc Anh cảm thấy tâm trạng vừa mới tốt hơn túi. lại bắt đầu sắp bùng nổ, cắn răng hỏi anh, “Hoàng Trường Minh, rốt cuộc anh có chuyện gì?” “Không phải nói sau khi tôi khỏi bệnh thì sẽ nấu mì cho tôi sao?” Mặc quần áo ngủ, và ánh sáng trong nhà, làm thoạt nhìn qua gương mặt Hoàng Trường Minhtrong rất hờ hững lười nhác. “. . . ” Lam Ngọc Anh nắmtúi xách, cắn rằng, nói “Chỉ vì cái này?” Một bát mì, không thể để hôm khác sao? “Ừm, tôi vẫn luôn đợi. ” Hoàng Trường Minhnghiêm túc gật đầu. Lam Ngọc Anhhít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng nói với bản thân mình phải bình tĩnh. Cô ném chìa khoá trong tay vào trong túi xách, “. . Bây giờ tôi nấu cho anh!” Vào cửa Lam Ngọc Anh liền đi thẳng về phía phòng bếp, mì sợi lần trước anh mua còn dư lại nửa bỏ, trứng gà và hành thái cũng có. Cô rửa sạch tay, vừa bật lửa, vừa không nhịn được nhỏ giọng nói thầm, “Đúng là không thể hiểu nỗi, sao cứ phải muốn ăn mì sợi chứ. . . “Bởi vì muốn ăn dưới em. ” Không biết từ khi nào Hoàng Trường Minhđã dựa nghiêng ở trên khung cửa trong phòng bếp, trả lời câu này. Lam Ngọc Anhnhìn anh một cái, thu mắt lại tiếp tục nấu mì. Đầu cúi xuống thấp, sau đó mặt có chút đỏ, Lời nói tựa như không có ý xấu, chẳng lẽ là cô Ngày hôm sau được nghỉ. Lam Ngọc Anhdậy sớm, đun một nồi nước, sau đó ngồi xe bus đi tìm bạn tốt Trương Tiểu Du. Từ sau khi cô ấy dọn ra ngoài, vẫn chưa có cơ hội đi thăm một chút. Tới nơi, có bảo vệ gác cửa, đăng ký rồi mới được vào, Trương Tiểu Du mặc rất ít quần áo đứng ở cửa chờ, nhìn thấy cô, kéo thật mạnh cô vào thang máy. Lam Ngọc Anhđi loanh quanh từng phòng một, lại đến cửa sổ sát đất nhìn nhìn ra bên ngoài, không thể không cảm thán, “Cá nhỏ, hoàn cảnh chỗ này của cậu thật sự không tệ! còn thoải mái hơn cả bức ảnh cậu chụp gửi cho tớ!” "Ha ha, đúng vậy!” Trương Tiểu Du như là hồ ly nhỏ được lợi. "Cá nhỏ, cậu còn nhớ chị gái đối diện kia không?” Sau khi Lam Ngọc Anhngồi xuống, không nhịn được kể lể nói ra, “Cả nhà chị ấy đều dọn đi rồi, căn hộ đã bị người ta mua, cậu đoán xem sau đó là ai chNgọc Anh đến?" “Hả? Ai vậy?” “Hoàng Trường Minh. . . . . . Trương Tiểu Du nghe xong, ánh mắt lóe sáng, "Phải không, vậy thì thật trùng hợp mà!” Phản ứng hoàn toàn khác với những gì Lam Ngọc Anh tưởng tượng, cho rằng ít nhất cô ấy sẽ nhảy nhót lung tung hóng hớt, không ngờ lại bình tĩnh như vậy. Buổi tối cùng nhau ăn cơm xong, Lam Ngọc Anhmới về nhà. Trong lúc đi lên cầu thang, bên tại cô còn có tiếng vọng lúc gần đi, Trương Tiểu Du dặn dò ở bên tại cô: “Ngọc Anh, cậu cẩn thận một chút! Không chừng là tổng giám đốc Hoàng thả dây dài câu cá lớn. . . . . Lam Ngọc Anhnhíu mày, rất hoang mang. Chẳng lẽ cô là con cá lớn kia? Không biết có phải vì tác dụng của những lời này hay không, sau khi về đến nhà, Lam Ngọc Anh thấy có chút lo lắng. Đặc biệt là bóng đêm yên tĩnh, khi tiếng đập cửa vang lên, toàn bộ xương sống sau lưng cô đều căng thẳng. “Cốc cốc cốc!” .