Ôm Tài Nữ Về
Chương 3
Thất vọng nhìn theo bóng dáng Diệp tứ tiểu thư thướt tha rời đi, Ôn Nhu cảm thán, thì thào tự nói “Lịch sử quả nhiên không thể tin được, cổ đại nhiều mỹ nữ quá đi thôi”.
“Diệp gia chúng ta nhiều mỹ nữ quá đi ?” Diệp Thế Đào đắc ý tươi cười.
“Rất nhiều.” Ôn Nhu quả thực muốn hoài nghi, có phải hay không phụ nữ cứ thay trang phục cổ nhân vào đều dịu dàng hết, hay là nói trang phục cổ nhân có thể làm nổi bật vẻ đẹp nữ tính của phụ nữ Phương Đông ?
”Muốn ta vẽ ngươi không ?
“Đương nhiên, nếu không ta đến cái lầu nhỏ Minh Nguyệt này ở để làm gì ?” Nàng dùng tốc độ nhanh nhất vác đến giấy và bút mực.
Haha, có chuẩn bị kĩ, là không né được đâu nha.
“Cần gì phải thẳng thắn như vậy, nếu nàng nói là bởi vì bị trái tim chân thành của ta làm cho cảm động mà đáp ứng ở lại thì có khi ta sẽ vui vẻ, vui vẻ thì sẽ vẽ có hồn hơn, mà nàng cũng có thể nhìn đến một bức tranh đẹp hơn nha !” Hắn bĩu môi, pha chút ai oán nhìn nàng.
“Nói lung tung nhiều quá, một câu thôi, ngươi có biết vẽ hay không hả ?”
Nhìn hắn cầm bút nửa ngày chưa vẽ, nàng bắt đầu hoài nghi hắn không biết vẽ tranh.
Phải biết rằng thế giới này có nhiều người trong ngoài không đồng nhất,có khi hắn chính là ví dụ điển hình cho câu nói bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa cũng nên.
“không.” Hắn cũng nói rõ ràng. mặt Ôn Nhu mây đen dầy đặc,“Không biết ?!”
Cắn răng nói, lời nói còn kèm theo hơi rét lạnh uy hiếp , làm cho người ta nghe xong cảm thấy giống như mình đang sống ở mùa đông.
“Không biết mà ngươi còn lãng phí thời gian, tinh lựcquý giá của ta ở lại cái lầu nhỏ Minh Nguyệt chết tiệt này ?” Núi lửa lại bùng nổ, hai tròng mắt long lên , trong nháy mắt làm cho khuôn mặt nàng vốn bình thường giờ trở nên hấp dẫn vô cùng.
Diệp Thế Đào khóe miệng cong lên, vừa lòng nhìn nàng vì nổi giận mà càng lộ ra dung nhan xinh đẹp , nàng phi thường thích hợp với biểu tình cáu giận nha .
Từ ở phía sau núi thưởng thức qua nàng sức hấp dẫn khi núi lửa bùng nổ xong, hắn liền hạ quyết tâm muốn ngày ngày chọc nàng tức giận. Mỗi khi nhìn đến nàng tức giận, tim hắn sẽ cực kì mừng rõ, cảm giác đặc biệt tràn đầy.
(anh này BT quá đi thôi ! )
“Ngươi còn cười được?” Rít gào. Quả thực khiến người khác giận sôi a!
“Muốn hay không uống một ngụm trà thông mũi mát họng ?” Hắn săn sóc dâng trà trong tay .
“Không cần, bỏ ra, ta không thói quen uống nước miếng của người khác, không vệ sinh.” Giáo dục về vệ sinh có nói, nước miếng sẽ truyền bệnh tật, ví dụ như cảm mạo , vi khuẩn , linh tinh.
“Ta chưa uống qua.” Mắt hắn hiện lên một chút hứng thú. phản ứng của nàng rất nhanh.
“Ngươi động qua, ta chê tay ngươi bẩn.”
“Sẽ không nha, tay của ta thực sạch sẽ .” Tay cẩn thận như hiến vật quý đưa đến trước mặt nàng , tay hắn tinh tế , dài, mềm như tay con gái, không biết đã giết chết trái tim bao cô gái rồi ?
Ôn Nhu khinh thường nhìn thoáng qua,“Vừa thấy chỉ biết ngươi mười ngón không dính mùa xuân thủy, là cái tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được, loại công tử chỉ biết phá của hết ăn lại nằm , có cái gì hay để đáng giá khoe ra ?”
Diệp Thế Đào nhếch miệng cười, thình lình bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ,“Tay nàng cũng thực trắng nõn mềm mại , nàng cũng chỉ biết ăn mà lười làm sao !”
Ta dựa vào!
Dám ăn trộm lời của nàng đến để đấu với nàng?
Ôn Nhu dùng sức rút tay về, cực lực đá đi cảm giác giống như điện giật.
Tay của Diệp lưu manh có tĩnh điện nha! (Xù : Sét tình yêu đánh kìa ! Nhu tỷ : đâu ? đâu ? ta có thấy đâu ? )
“Ta dùng đầu óc làm việc, không cần dùng tay”.
Ở hiện đại, nàng vẫn là một sinh viên chỉ biết học, ở nhà có cha mẹ , anh cả, có phải làm việc gì nặng bao giờ đâu, tay mềm là chuyện đương nhiên nha.
Chỉ là…Diệp lưu manh dám nhân cơ hội ăn đậu hủ (sàm sỡ), đúng là đồ vô lại.
Diệp Thế Đào ủy khuất bĩu môi,“Ta cũng dùng đầu óc a!”
Ha! Hắn yêu cực kỳ cái cách hành văn của nàng liền mạch lưu loát không chút nào gián đoạn , một chút cũng không có dáng vẻ kệch cỡm, bày ra cá tính phi thường chân thật , hắn quả nhiên nhặt được của quý hiếm (kho báu) rồi , thật sự là vui vẻ.
“Ngươi là óc heo, làm sao có thể so với ta ?”
“Óc heo cũng là óc nha.”
Hoàn toàn há hốc mồm, nàng có nghĩ ung đầu cũng không nghĩ ra hắn lại có thể trả lời như vậy, xem ra cái tên cổ đại này tư duy còn quái dị hơn cả nàng, nàng…chịu thua rồi (cam bái hạ phong = đầu hàng)
“Ha ha ha……” Ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh cười vang hỗn loạn , có thể thấy được quần chúng vui sướng đến cỡ nào.
Diệp Thế Đào cười cười nhún nhún vai, lấy người còn đang ngốc, giương giọng nói:“Diễn trò xong rồi, các ngươi mời trở về đi!” Mấy người rảnh hơi rỗi việc kia, không sợ hắn tống cổ hết đi sao .
“Diễn trò xong chưa ?” những từ này tiến vào cái đầu óc đần độn, Ôn Nhu mờ mịt suy nghĩ, ánh mắt ngưng tụ gió lốc (tức giận). Hắn dám biến nàng thành con khỉ để đùa giỡn?
“Diệp lưu manh –” Tiếng hét phẫn nộ cùng cái dẫm chân đau điếng, không chút lưu tình, quả thực hận không thể một cước đá hắn thành tàn phế luôn đi .
“Diệp lưu manh!” Vô số người kinh ngạc, vô số ý cười tập trung lại, cái lầu nhỏ Minh Nguyệt lại tràn ngập trong tiếng cười như nước.
“A a……” Diệp Thế Đào lại ôm chân hô đau đớn, chạy loạn trong phòng như đang đảo cái nồi chè đậu.
Mắt lạnh nhìn hành động đùa giỡn của hắn, Ôn Nhu cầm lấy bát trà bổ sung nước cho cơ thể.
Lãng phí nước bọt nửa ngày , lại không nên cơm cháo gì, buồn bực!
“Bát kia ta vừa uống qua .” Hắn ở giơ chân ra tiếng nhắc nhở.
“Phốc –” Nàng vừa uống đến miệng một miệng trà nhất thời phun ra, hơn nữa làm quần áo ướt sũng vạt áo.
“Diệp lưu manh, ngươi đáng đánh đòn! Vừa rồi ngươi nói này trà ngươi không uống qua .”
“Ta có nói qua sao?” Hắn hoang mang mà chống đỡ.
“Tuyệt đối có, ta lấy đầu ra thề.” Nàng nói được trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt), tuyệt đối không cho phép hắn lừa dối qua cửa (quá quan = qua cửa, qua loa, cho xong chuyện).
Diệp Thế Đào bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, cúi đầu nói:“Vậy coi như có đi!” Khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.
“Cái gì kêu coi như có ?” Ôn Nhu nhảy lên, thiếu chút nữa xúc động đưa tay ném cái bát trà vào cái mặt đáng đánh đòn của hắn ,“Rõ ràng có, làm gì nói như là ta buộc ngươi thừa nhận , như ngươi chưa làm .”
“Nhưng là ta rõ ràng nghĩ không ra là có nói qua a!”
Nàng thề, nàng nếu không ném đi qua, liền thực xin lỗi cha mẹ và đại ca đã nuôi dưỡng , yêu thương chính mình 21 năm.
Tự nhiên buồn ngủ, từ lúc nào ngủ cũng không biết, Ôn Nhu một chút ấn tượng cũng không có, giống như đột nhiên gian liền đi vào giấc mộng ngọt, sau đó vừa cảm giác đến hừng đông (sáng sớm).
“Tam thiếu gia, ngài có còn gì phân phó không ?” Tiếng nói mềm , tựa như mưa phùn bay tán loạn sông nước Giang Nam , làm cho trái tim Ôn Nhu cũng cảm thấy tốt.
“Đi xuống đi, không có việc gì đừng để cho ai đi lên quấy rầy.” Âm thanh sang sảng mơ hồ có một loại thản nhiên xa cách.
Người này nhất định là bề ngoài nhiệt tình, kỳ thật trái tim phòng bị người khác rất mạnh , nói cách khác chính là “tâm thần đa nhân cách”..
“Nô tỳ cáo lui.” tiếng nói mềm mại cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng biến mất.
Diệp Thế Đào đứng ở trước giường nhìn xuống khuôn mặt ngủ say tựa như trẻ con , đôi môi hồng nhuận lộ ra sự dụ hoặc không tiếng động , dụ dỗ người khác âu yếm.
Cố gắng rời ánh mắt ra khỏi đôi môi của Ôn Nhu môi , tầm mắt dừng ở cánh tay trái bị lộ ra của nàng, ống tay áo vì bị tư thế ngủ mà lộ tới khuỷu tay, lộ ra da thịt của nàng bóng loáng nhẵn nhụi , tay hắn giống có tự có ý kiến, muốn chạm vào phần da thịt bóng loáng, mềm mại như tơ , trong cơ thể dâng lên một cỗ nhiệt huyết, làm cho hắn thiếu chút nữa liền bổ nhào vào người đang ngủ không hề phòng bị kia, nếu không phải hắn cố kìm chế.
Ôn Nhu mơ màng mở hai mắt, nhất thời có kinh ngạc và quên mất nhiều thứ (xù : phản ứng khi mới ngủ dậy – máu lên não chậm, giống ta )
Những đồ cổ, phòng cổ, một người đàn ông cổ đại.
Nháy mắt nàng nhớ tới tất cả, nàng bây giờ đang ở cổ đại này , có một người đàn ông đứng ở trước giường nhìn mình , chính là người nàng muốn trốn được chân trời đi để không phải thấy mặt, Diệp lưu manh, hơn nữa tay hắn còn đặt ở……
“Ngươi làm cái gì?” Tốn hơi thừa lời.
“Giúp ngươi đem tay áo buông đến.” (chỉnh sửa quần áo nàng cho chỉnh tề) Diệp Thế Đào nói được mặt không đỏ giọng không run, tim không đập nhanh, nhìn trông rất thật, cho dù mong muốn của hắn thật ra là muốn cắt, xé sạch cái trang phục chướng mắt kia .( để nhìn đủ. Xù ngây thơ : nhìn cái gì ấy nhỉ ? :D )
“Diệp lưu manh, ngươi sẽ không có thể thể hiện chút phong độ nam nhân sao? Tốt xấu gì cũng để ý cảm thụ của ta một chút có được không? Ngươi như vậy đương nhiên đứng ở trước giường của một cái cô nương , sau đó công khai nhìn nàng, ngươi cho rằng nàng sẽ có cảm tưởng thế nào?” Nàng là rất muốn lấy bả đao, xả thịt hắn ném cho chó ăn .
Diệp Thế Đào có chút còn thật sự tự hỏi , sau đó giơ lên một đôi đẹp mặt mày kiếm, cúi xuống thân mình, nhẹ nhàng Ôn Nhu, lại có chút ái muội ( mờ ám) nói:“Bình thường tình huống như vậy xuất hiện, trên giường cô nương đều là một bộ xấu hổ cùng khiếp sợ , chợt kinh ngạc còn có biểu tình…vui sướng, nhưng lại sẽ nói ra một kiểu ngầm đồng ý trong im lặng .”
Hắc tuyến! (Mồ rôi chảy ròng ròng)
=_=||
“Người tự kỷ ta thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy ai vừa tự kỉ lại vừa biến thái như ngươi, quả là lần đầu tiên gặp mặt, thất kính, thất kính” Ngoài cười nhưng trong không cười hướng hắn ôm quyền, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
“Đâu có đâu có.” Hắn mặt không đổi sắc , đáp lễ, kéo áo ngồi cạnh bên giường, cố gắng áp chế ý tưởng xấu trong đầu, tay nắm chặt sườn , mặc cho móng tay đau đớn chính mình. ( anh này…nghẹn, haha, đáng đời, ai bảo đầu óc đen tối với Nhu tỉ)
“Diệp lưu manh, ngươi đáng đánh đòn a!” đôi mắt nàng như sắp phun ra lửa cơ hồ muốn đốt cháy mấy cái lỗ to trên mặt hắn.
Diệp Thế Đào đối với sự phẫn nộ và thét chói tai của nàng mắt điếc tai ngơ, tự cố nói cho xong,“Như vậy đi, để bày tỏ vẻ nàng cảm tạ sự thu lưu của ta, giúp ta một cái việc đi!”
Giúp hắn?
Thà đưa cho nàng một thanh đao, đâm cho chấm dứt luôn đi cho rồi.
“Không phải yêu cầu lớn lao gì, chỉ cần nàng đổi lại thành trang phục nữ thôi”. Hắn rất kiên nhẫn thuyết minh.
“Ngươi muốn ta đổi, ta liền đổi, kia chẳng phải là ta chẳng có chút nguyên tắc , chính kiến gì, hừ, không đổi.”
“Nếu nàng không đổi, nàng cũng biết, chính là người ta sẽ nghĩ rằng ta quả thật thích nam nhân (đàn ông), sau đó nàng sẽ bị trở thành người đắc tội với Diệp gia , bởi vì nàng dụ dỗ người đàn ông thanh thuần thiện lương, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, độc nhất vô nhị, khí chất cao quý, mạo tái Phan An, văn võ song toàn, người gặp người thích –chính là Tam thiếu gia của bọn họ .”
(Edit đến đây, không thể không thốt lên : Anh này, mức độ tự kỉ sánh cùng trời đất !)
Ta nhẫn, ta nhẫn.
Nếu nhẫn được thì đã không phải là Ôn Nhu của chúng ta rồi.
Ôn Nhu rít gào lên :”Ngươi mà tốt được như vậy, ta lấy đầu ta làm bóng cho ngươi đá luôn cho cong !” Chức chủ tịch của tập đoàn da mặt dày-không phải trao cho hắn thì trao cho ai đây ?
“Nàng xem, ta đều đem nữ trang chuẩn bị xong cho nàng rồi này, nàng thật sự muốn lãng phí một phen khổ tâm suy nghĩ của ta sao ? Hơn nữa, rõ ràng nàng là nữ nhân, cố tình muốn mặc nam trang làm cái gì ? Hay là nàng có bệnh gì khó nói ra ?”
Thiên lôi ơi, ông đi đâu rồi ? Làm ơn cho một tiếng sét đánh chết cái tên ruồi bọ này đi có được không ?
Ôn Nhu ôm đầu, ước gì mình té xỉu ở đây luôn đi cho xong !
“Mặt trời đã lên cao, nàng còn định ngủ tiếp hay sao ?”
Bên tai truyền đến hơi thở và âm thanh ấm áp, làm cho vành tai mẫn cảm của nàng nóng lên, lan tới cổ, đẩy hắn ra, nói “Tránh xa ra, làm gì đứng gần ta đến như vậy, nhỡ lây bệnh cho ta thì khốn.”
“Mặc nữ trang đi!” Thanh âm lại gần sát, hơn nữa tựa hồ càng gần, gần đến nàng có thể rõ ràng cảm giác được một đạo mềm mại đang ở đụng chạm mặt mình .
Như bị điện giật, nàng đứng phắt dậy, không ngờ đầu đụng vào cây cột ở đầu giường.
Đáng chết !
Giường cổ đại chính là phiền toái đến như vậy, nâng đầu là đụng vào.
Nàng phẫn nộ nhìn cái cột, xong đành cụp mắt (chả nhẽ lại đánh cái cột cho hả cơn giận ?)
“Cẩn thận một chút.” Diệp Thế Đào cố nén cười, nhưng là môi hắn cong lên tiết lộ suy nghĩ của hắn.
“Muốn cười liền cười đi, ta sẽ không tẩn ngươi, dù sao cũng đánh không lại.” Ôn Nhu liếc hắn một cái, xoa cái đầu đáng thương , nhảy xuống giường. “Quần áo đâu?”
Diệp Thế Đào lập tức trao một bộ quần áo, là bộ váy màu tím nhạt rất thanh lịch (tử y).
Bay bay, tà áo bay, vẻ mặt nàng băn khoăn.
Quần áo cổ đại thật phiền toái, trên 3 lớp, ngoài 3 lớp, giữa 2 lớp, mặc thế quái nào đây ?
“Không biết mặc sao, để ta giúp nàng!” Hắn thờ ơ nhìn một lúc liền hiểu ngay ra vấn đề mấu chốt.
Vẻ mặt nàng khinh thường:”Phiền ngươi tìm một nha hoàn đến, xin chú ý nam nữ phải có khác biệt (nam nữ thụ thụ bất tương thân) “.
Hắn trầm tư, sau đó bày tỏ sự nuối tiếc nói “Ngày mai là đại thọ của cha ta, cho nên người hầu Diệp phủ đều bận cả rồi, đều ước mình có thể phân làm 3 để làm hết việc, nàng nhẫn tâm lại thêm gánh nặng cho họ sao ?”
Ta, ta……
Ta không đành lòng tăng thêm bọn họ gánh nặng, vậy xứng đáng mạo hiểm bị lưu manh ăn đậu hủ, sàm sỡ , chẳng phải mệt lớn sao ?
Suy nghĩ một hồi, biểu tình trên mặt Ôn Nhu thay đổi thất thường, Diệp Thế Đào càng xem, càng cảm thấy ý cười càng tăng. Nàng quả nhiên là một cô gái thú vị !
“Được rồi, phiền toái mau một chút.” Rút kinh nghiệm xương máu, lấy quyết tâm tráng sĩ đoạn cổ tay[1] , nàng quyết định để hắn giúp mặc quần áo.
“Chúng ta đổi toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài được không ?” Hắn dùng ánh mắt vô hạn chờ mong nhìn quần áo của nàng.
Ôn Nhu trán đã nổi hết cả gân xanh (tức giận), liệng một ánh mắt sắc bén qua, lạnh lùng nói :”Không cần”.
Còn muốn từ trong ra ngoài ?
Hắn muốn bộc lộ cái tính háo sắc muốn nhìn hết thân thể nàng hay sao ?
Lại một lần nữa nàng khẳng định quyết định của chính mình muốn rời xa hắn là chính xác .
Khi tấm áo yếm che trước ngực nàng buộc xong, Diệp Thế Đào cực kì muốn dùng tay cảm thụ một chút đẫy đà kia, nhưng bị ánh mắt đòi mạng của nàng cảnh cáo, hắn bĩu môi buông tha cho, chỉ là…cực kì khéo léo lấy tay xẹt qua bộ ngực sữa, làm nàng giận mà không phát ra được.
Khi chếc quần bọc gọn thân hình nàng.
Tốt lắm, eo nhỏ, nắm vừa tay, thân thể hợp lòng người, hắn thật vừa lòng.
Lại giả vờ vô tình, xẹt qua ngực nàng một lần nữa.
“Diệp lưu manh, ngươi còn sỗ sàng như vậy , đừng trách ta không khách khí.” Ôn Nhu phát ra cảnh cáo.
Hắn thực cho rằng nàng là đứa ngốc sao ?
Sau khi buộc xong đai lưng, sửa sang hết thảy.
Ôn Nhu mệt mỏi, nghĩ rằng, sớm biết tên lưu manh này dùng tốc độ kém cả rùa bò như vậy, thà ta tự mò mẫm mà mặc còn nhanh hơn.
“Mặc .” Diệp Thế Đào thương cảm lắc đầu.
Đáng ra nên để nha hoàn lấy một bộ quần áo rườm rà khó mặc hơn đến, bộ dễ mặc như vậy, nhiều chỗ hắn còn chưa đụng đến đâu .
Hắn……
Hắn có cái loại biểu tình gì vậy ?
Mặc một cái áo mất cả nén nhang, một cái quần mất cả 3 thẻ nhang (hương_.
Thà lấy khối đậu hũ mà đập đầu vào, nàng chết còn hơn để cho hắn giúp mặc cái kiểu này !
Cầm lấy lược, đơn giản gọn gàng đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa.
“Thế là xong rồi ?” Hắn kinh ngạc ra tiếng.
“Ta chỉ biết chải như vậy, ngươi thấy vấn đề gì sao ?” Chống nạnh trừng hắn.
Hắn bỏ đi hai cánh tay chống nạnh của nàng, nói cực kì đứng đắn:”Ta vất vả biến nàng thành bộ dáng một cô gái nhà lành, con nhà gia giáo, hiểu chuyện, nàng đừng phá hủy nó.”
Màu tím cực thích hợp nàng, khiến da thịt nàngcàng thêm trắng nõn quả thực tựa như trời sinh, hơn nữa mặc nam trang không hiển hiện rõ, thay đổi nữ trang mới phát hiện, bộ ngực của nàng còn rất đẹp, cho dù dung mạo tạm được, dáng người cũng là tiền đột sau kiều (khụ khụ, nghĩa là ngực tấn công, mông phòng thủ =.=||) , phi thường làm cho người ta vừa lòng.
Hung hăng đá một phát vào chân hắn.
Đáng chết, dám nhìn thân thể ta mà lưu máu mũi sao !
(lưu máu mũi = khi thân thể có phản ứng, đầu óc có vấn đề đen tối mà chưa thể thực hiện, thì…bị đổ huyết ở mũi ! Quả báo, quả báo !)
Thét lớn một tiếng, Diệp Thế Đào thông minh về phía sau lui hai bước, chậm rãi lau đi máu mũi, nói:“Ta còn là định đề nghị nàng nhờ người giúp chải hộ nàng đầu đi.”
“Tuyệt, đối, không, nhờ ngươi giúp.” Ôn Nhu vận khí đan điền rống to.
Ôm lấy lỗ tai đã bị kinh hãi, hắn giơ lên một chút cười yếu ớt,“Tốt, ta cũng sợ chờ ta giúp nàngsơ hảo, liền đã đến tối mất rồi “
Hắn còn hiểu được, khóe miệng của nàng nhịn không được run rẩy,“Đi tìm người giúp ta, nếu không ta cứ như vậy đi ra ngoài.”
“Tốt, lập tức tìm.”
Hắn không bình thường ra khỏi phòng đi.
Không được, hắn đi tắm nước lạnh (!!!), có thể giúp nàng thay quần áo mà đã phun máu mũi, hắn tự nhận công lực nhẫn nại của mình nhẫn công đã cố gắng lắm rồi.
Hắn cần chạy nhanh đến như vậy sao?
Ôn Nhu mờ mịt nhìn hắn biến mất , giật mình sửng sốt hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại., đang chờ đợi một lúc sau, quyết định cứ như vậy để tóc đuôi ngựa mà đi ra ngoài. vừa đi ra, quả thực không cách nào hình dung , lúcnàng đi xuống cầu thang xong, lầu Minh Nguyệt phát sinh kia một sự hỗn loạn, nha hoàn lau mặt bằng giẻ lau nhà, người hầu nam quét làm vỡ cái bình hoa, một lão hầu làm rách bức tranh cổ trên tường…
Hoang mang cúi đầu đánh giá chính mình một cái.
Thực bình thường, có thể nói rất bình thường mà, mặc chỉnh tề, hoàn toàn không có da thịt lộ ra, để người ta nói mình đồi phong bại tục, nói thực ra nàng cũng rất sợ bị người khác vác đi cho heo ăn (tẩm trư lung ?).
Chân tuy rằng hơi to, nhưng cũng may váy đủ dài, không nhấc làn váy là sẽ không nhìn đến .
“Yêu nhân!”
Gay = nam lấy nick nữ, nam đóng giả nữ
Yêu nhân = nữ đóng giả nam, bạn nào chơi game online thì tự biết !(_._||))
Tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô.
Pha sợ hãi quát to, đan vào thành một mảnh âm thanh không dễ nghe.
Yêu nhân!
Ôn Nhu cười đến rách miệng, ôm bụng ngồi phịch ở bậc thang !
Không được, bọn họ thật sự rất khôi hài .
“Ngươi là nữ ?” Có người dũng cảm nhất , thật cẩn thận hỏi .
“Ta đương nhiên là nữ .” Ôn Nhu nghiêng đầu nhìn người kia .
Đây là nha hoàn có tiếng nói trong veo như nước, như trăng ở Giang Nam trong lúc ngủ mơ nghe được ?
Tiểu Nam vỗ vỗ ngực, đánh bạo lại bước trên phía trước từng bước,“Ta có thể sờ một chút sao?”
Ôn Nhu nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhếch môi, hào phóng giơ hai tay ra,“Có thể a!”
Cuối cùng, không thể để cho bọn họ đem chính mình làm quái vật đối đãi mãi được.
Tiểu Nam run run sờ thử vào bộ ngực, hai má thoáng chốc đỏ bừng, lập tức thực khẳng định tuyên bố,“Nàng đúng thật là một vị cô nương.”
Tiếng hoan hô đột nhiên vang lên, những người dưới lầu vui sướng khóc ầm lên.
(Tiếng lòng của mọi người : Oh yeah, thiếu gia nhà ta không phải gay, người thiếu gia thích là nữ nhân ! )
Ôn Nhu, trên mặt mơ hồ hiện lên hắc tuyến( mồ hôi lạnh ròng ròng).
Nàng đột nhiên phát hiện Diệp lưu manh hiển nhiên đã khiến những người ở cùng bị đồng hóa, biến thái giống hắn, ở có một lát mà đã thế này, chỗ này tuyệt đối không thể ở lâu, nàng không muốn bị điên giống họ đâu.
[1] Tráng sĩ đoạn cổ tay : Bị rắn cắn, biện pháp kiên quyết nhất là chặt chỗ có độc để ngăn chặn sự lan truyền độc đến toàn thân.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
92 chương
42 chương