Ôm mê nhĩ lão cha đi gặp cha

Chương 82 : Phiên ngoại

Mỗi ngày củi gạo dầu muối dấm chua, nói tẻ nhạt cũng không tẻ nhạt, mà nếu quả thật trút xuống tâm huyết, trái lại cảm thấy đặc biệt có ý tứ. Đàm Minh Triết quyết đoán ở nhà tự mình giáo dục Tiểu Duệ, còn đặc biệt lập thời khoá biểu -- theo thứ tự là kế hoạch tập thể hình, kế hoạch ăn cơm, kế hoạch dạy học, kế hoạch chăm sóc con, kế hoạch du lịch... Đầu tiên, vóc người của cậu phải nhanh chónh khôi phục, Đàm Minh Triết là người tự luyến như vậy, thực sự không thể khoan dung cậu có bụng mỡ. Tại thời điểm em bé được bốn tháng, Đàm Minh Triết tăng nhanh kế hoạch tập thể hình của mình, dự tính trong vòng ba tháng khôi phục vóc người tốt ngày xưa. Kế hoạch ăn cơm chính là bây giờ trong nhà tổng cộng bốn người, đứa nhỏ bú sữa mẹ là đủ rồi, thế nhưng Tiểu Duệ đang tuổi lớn, nhưng cậu lại muốn kết hợp tập thể hình, cho nên phải khống chế, còn Thẩm Đường Cửu, hắn bây giờ vội vàng chăm sóc em bé chăm sóc cậu, chăm sóc Tiểu Duệ, là người bận rộn nhất trong nhà, đương nhiên cũng phải bồi bổ cẩn thận. Đã như thế, Đàm Minh Triết không thể giảm bớt phân lượng món ăn, chỉ có thể tận lực lựa chọn đồ ăn và vận động hợp lý. Nếu nói, trước kia cậu mang thai không thể rèn luyện thể hình, sau khi em bé ra đời lại được dưỡng thân thể, cho nên cũng không thể tiến hành vận động. Sau khi thân thể khôi phục mới bắt đầu chuẩn bị. Cho nên, người cậu ngày càng lười biếng, thay đổi thói quen cũng đặc biệt khó.. Đàm Minh Triết tự chủ không bằng trước kia, ăn cơm cũng không chịu nổi mê hoặc, đặc biệt Thẩm Đường Cửu và Thẩm Duệ hai người đều cười khuyên cậu ăn nhiều một chút, phải mập nên một chút mới đẹp trai, Đàm Minh Triết bị một lớn một nhỏ hai người nịnh nọt liền không tự chủ được thuận theo ý của bọn họ ăn cơm nhiều hơn. Cho nên dẫn đến việc đã lâu cậu không khôi phục được vóc người tốt trước kia. Bây giờ thật vất vả mới có thể rèn luyện, đương nhiên trước tiên phải lập kế hoạch, mỗi ngày nên ăn cái gì, ở trên nhóm thực đơn đánh dấu, phối hợp nguyên liệu dinh dưỡng phải cân đối, còn phải khống chế số lượng. Dĩ nhiên, tuy rằng kế hoạch rất tốt, còn cuối cùng có thể kiên trì hay không, còn phải nghiệm chứng. Dù sao người làm cơm là Thẩm Đường Cửu, việc này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là -- Thẩm Đường Cửu làm cơm ăn rất ngon... Kế hoạch dạy học chính là nhằm vào kế hoạch dạy học Thẩm Duệ, thằng nhóc thúi không muốn đi học, còn muốn cả ngày chơi đùa với Lục Dương, Đàm Minh Triết cũng hiểu, để bé đến trường học tập kiến thức đối với bé mà nói chẳng khác nào người tài không có đất dụng võ, cho nên không bằng lập ra một phần kế hoạch học tập, để cho bé ở nhà học tập, cậu và Thẩm Đường Cửu đều có thể dạy bé, Lục Dương cũng có thể, đã như thế, vừa thỏa mãn tâm nguyện của thằng nhỏ thú, bọn họ cũng có thời gian ở bên cạnh Duệ Duệ. Kế hoạch chăm sóc con, đương nhiên là huấn luyện Thẩm Đường Cửu. Đàm Minh Triết chăm sóc Thẩm Duệ đã sớm rèn luyện, Thẩm Đường Cửu còn chưa có kinh nghiệm, phải huấn luyện một chút mới được.Kế hoạch du lịch... Cái này tạm thời gác lại, em bé còn quá nhỏ, không thể chơi đùa, chờ bé lớn lên một chút lại nói. “Ba ba, em trai muốn đi tiểu.” Thẩm Duệ chạy đến phòng sách, cùng Đàm Minh Triết lên án hành vi nhỏ của em trai. “Cha đâu? Nói cho cha con thay tã cho em là được.” “Cha đang nấu cơm, em trai vẫn luôn khóc.” Thẩm Duệ lôi kéo cánh tay Đàm Minh Triết túm ra bên ngoài, “Ba ba, đi thay tã cho em đi.” Đàm Minh Triết: “... Tại sao con không thay? Con cần phải làm cho em khóc mới cao hứng đúng không?” “Nó là đứa trẻ thích khóc nhè, mắc mớ gì đến con. Con không thay, nó thích quậy chẳng may không cẩn thận cọ con một thân đầy nước tiểu thì không tốt a.” Thẩm Duệ một mặt ghét bỏ. “... Được rồi, ba ba nghe lời cn là được.” Đàm Minh Triết chạy đến phòng trẻ con của bé, đây chính là căn phòng tạo hình totoro lúc trước, Đàm Minh Triết yên lặng thầm nghĩ, có phải là hoàn cảnh quá phấn hồng quá đáng yêu, cho nên em bé bị lây tính yếu ớt không? Em bé quả nhiên đang oa oa khóc lớn, cẳng chân đạp tới đạp lui. Đàm Minh Triết ôm bé dỗ một hồi, sau đó để Thẩm Duệ đi lấy bỉm mới, cậu vô cùng lưu loát thay đổi cho em bé. Trên lông mi của em bé còn mang theo giọt nước mắt, khóc thút tha thút thít, cuối cùng ngưng hẳn. Đàm Minh Triết ôm bé dỗ một vòng, sau đó đưa cho Thẩm Duệ: “Con ôm em đi.” Thẩm Duệ giơ tay lên, nhưng em bé lại quay đầu, không cho ôm. “...” Thẩm Duệ có chút không nói nên lời. Thường thường em trai thích nhất để cho bé ôm, sao ngày hôm nay lại khác thường như vậy? “Chê con mới vừa không thay bỉm cho em, nên em giận đó.” Đàm Minh Triết trêu đùa nói. “Hừ, con không thèm ôm nữa!” Thẩm Duệ thu cánh tay về giao nhau để ở trước ngực, khó chịu nói: “Toàn là nước miếng, bẩn chết rồi!” “... Đến, bải bối cọ anh của con một thân ngụm nước đi. Nhìn nó còn dám ghét bỏ chúng ta hay không!” Đàm Minh Triết ôm em bé cọ trên quần áo của Thẩm Duệ, Thẩm Duệ cười chạy đi, Đàm Minh Triết ôm em bé đuổi theo, một đường đuổi về nhà bếp. “Chạy chậm một chút, nhà bếp tuy lớn, nhưng phải cẩn thận, nếu bỏng thì làm sao bây giờ!” Thẩm Đường Cửu bị ba cha con nhà này làm cho kinh sợ, bận che ở trước bếp gas, rang dộng cánh tay, làm hình dáng bảo vệ để Thẩm Duệ trước tiên chạy tới, sau đó ngăn cản Đàm Minh Triết, thuận thế hôn một cái trên má cậu, “Làm cái gì đấy? Làm sao lại chạy đến nhà bếp.” Thẩm Đường Cửu lại đi hôn em bé một cái, em bé làm bộ dạng muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn. Thẩm Đường Cửu nhất thời có chút luống cuống tay chân. Vì hắn đang nấu cơm, trên tay còn dính nước, khả năng quần áo còn dính dầu mỡ, không tiện ôm em bé lắm. Em bé hừ hừ hai tiếng, giương tay nhỏ nhất định phải để hắn ôm, Thẩm Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là lau tay vào tạp dề, rồi đưa tay ra ôm lấy em bé.Đàm Minh Triết thay hắn làm công tác nấu món ăn: “Được rồi, ba cha con đi chơi một chút đi.” “Xào xong cái này là có thể ăn cơm.” Thẩm Đường Cửu dặn dò một tiếng, ôm em bé, Thẩm Duệ đi theo phía sau làm đuôi nhỏ, cùng về tới phòng khách. “Vừa nãy ba cha con nháo cái gì đây?” “Ba ba nhất định phải đem nước miếng của em trai cọ trên người con, cho nên con mới chạy.” Thẩm Duệ chạy đã mệt, trên gáy có chút mồ hôi, bé ngồi ở trên ghế sa lon, miệng mở lớn thở hổn hển một hồi, “Ai nha, mệt chết con.” “Có muốn để anh trai ôm con không?” Thẩm Đường Cửu nói với em bé trong lồng ngực, thằng bé mở mắt to thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Duệ bên kia. “Con không ôm nó, ôm không được.” Thẩm Duệ dựa vào ghế salông, ngồi co chân lên không dám động. Thẩm Đường Cửu đem em bé để tới trên người Thẩm Duệ, em bé nằm nhoài trước ngực anh trai, tay nhỏ sờ mặt Thẩm Duệ, miệng cũng gặm lên, cọ một mặt Thẩm Duệ đầy ngụm nước. Thẩm Đường Cửu cười vui vẻ, Thẩm Duệ thì lại quay đầu tránh né, nhưng vẫn không tránh thoát một mặt đầy nước miếng. Tay bé cũng không tự chủ được duỗi ra ôm lấy em trai, trong miệng lo lắng nói: “Cha, cha đỡ em a, con nếu ngồi không vững trượt chân sẽ làm ngã em mất... Ai nha, con không tiện ôm em...” Em bé nhếch miệng nở nụ cười, chơi đùa cùng anh trai. ... Thời gian trôi cực nhanh. Thời điểm em bé mềm oặt giống như con sâu nhỏ là lúc phải đặt nhiều tâm tư nhất, thế nhưng thời điểm bé biết ngồi biết đứng, có thể tốt hơn nhiều rồi. Thẩm Duệ càng thêm yêu thích cùng bé chơi đùa, trong nhà trải thảm trải sàn hoặc là trên giường thường thường thấy được một lớn một nhỏ hai anh em cùng nhau thi đấu, xem ai về đích nhanh nhất. Chiến lợi phẩm thường thường là đồ chơi. Thẩm Duệ rất hào phóng mà đem đồ chơi của mình lấy ra chia sẻ, đương nhiên, em bé nhận được lễ vật cũng không ít, riêng ông bà nội đã tặng một túi lớn. Huống chi còn có những người khác tặng. Em bé đối với đồ chơi ngược lại không có chấp niệm lớn, bé đơn thuần yêu thích ở trên thảm trải sàn bò tới bò lui, mỗi lần bò đều cười vui vẻ, đặc biệt là sau khi anh trai bại bởi bé, bé cười càng vui vẻ hơn. Tại thời điểm bé cúi đầu nước miếng rơi xuống, bé cũng không đoái hoài tới. Thẩm Duệ mỗi lần phải đeo cái khăn cho bé, hoặc là nhanh tay lẹ mắt lau đi ngụm nước miếng cho bé, sau đó hai anh em lại tiếp tục thi đấu. Thời gian em bé từ nhỏ đến lớn, cũng được chụp ảnh để lưu làm kỷ niệm, người một nhà thường thường đi chụp hình, em bé 100 ngày, em bé nửa tuổi, em bé tròn tuổi, sinh nhật Thẩm Duệ, nói chung bức ảnh gia đình đã treo đầy nhà. Thời điểm em bé bắt đầu học nói chuyện càng chơi vui hơn. Người trong nhà ai nói một câu, bé liền học theo. Nếu nói, trước hết em bé học được là gọi anh trai, bất quá phát âm không quá chuẩn, gọi anh trai lại gọi thành anh chai, sau đó tiến hóa thành chai chai, sau đó nữa mới đường hoàng ra dáng phát âm anh trai.Vì thế Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Minh Triết đều nở nụ cười trêu đùa Thẩm Duệ Ba ba danh xưng này em bé cũng học được rất nhanh, dù sao mỗi ngày nghe anh trai gọi ba ba, em bé cũng mưa dầm thấm đất hơn một năm, ngày nào đó bất thình lình liền nhìn Đàm Minh Triết gọi một tiếng giòn tan Ba ba. Ngày đó khiến Đàm Minh Triết vui vẻ không thôi Thẩm Đường Cửu ôm em bé để cho bé cũng gọi mình, nhị bảo nhớ tới anh trai gọi là cha, bé suy nghĩ hồi lâu, không phát ra được, liền quyết định không lên tiếng. Thẩm Đường Cửu để cho bé gọi cha lần nữa. Em bé liền quay đầu nhìn Đàm Minh Triết gọi ba ba. Thẩm Đường Cửu: “...” Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Đường Cửu buồn bực, khiến Đàm Minh Triết buồn cười không thôi... Thì ra em bé chấp nhận ba ba là Đàm Minh Triết, Thẩm Đường Cửu không phải ba ba. Bởi vì từ cha không dễ học, Thẩm Đường Cửu cũng không tiếp tục, mỗi ngày liền sửa lại, để Thẩm Duệ cũng gọi hắn là ba ba, đã như thế, em bé cũng gọi theo ba ba. Bé có chút thắc mắc, tại sao lại có hai ba ba? Bất quá anh trai gọi như vậy, bé cũng gọi như vậy đi! Dù sao gọi thời điểm gọi ba ba, hai người ba ba đều vui vẻ. Từ ngữ phong phú, lại thường thường nghe được đứa nhỏ nói ra từ ngữ lạ, khiến mọi người không khỏi buồn cười. Em bé lớn hơn một chút, được thu xếp tại phòng trẻ con ngủ một mình, bé có chút không vui, thời điểm có anh trai bên cạnh thì tốt, không có anh trai, cũng không có ba ba, bé thường thường lén lút chạy đến phòng ngủ của hai người cha. Ngày này Đàm Minh Triết đi siêu thị, Thẩm Đường Cửu tại phòng tập thể hình, Thẩm Duệ học tập một hồi, phát hiện không có đuôi nhỏ ở bên người làm ầm ĩ, liền chạy đi tìm em trai Bé đi thẳng đến phòng ngủ của ba ba, quả nhiên tìm được em trai. Em bé ngồi xổm ở bên cạnh tủ đầu giường, cúi đầu không biết đang làm gì, bởi vì bé đưa lưng về phía Thẩm Duệ, Thẩm Duệ chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng bé. “Em trai, em làm gì đấy?” Em bé nghe đến âm thanh, cười híp mắt xoay đầu lại, trong miệng còn ngậm một cái... Ạch... Bóng bay?! Hiển nhiên đồ vật kia không phải bóng bay. Đứa nhỏ chạy bên này ở trên giường lăn lộn chơi đùa, không cẩn thận mở ra tủ đầu giường, bé đang ở tuổi tò mò, đem đồ vật đều mang ra hết, sau đó mở bao cao su Thẩm Đường Cửu cất giấu trong góc tủ, chơi một hồi mới nhớ lại thời điểm đi khu thương mại nhìn thấy chị gái xinh đẹp tặng bóng bay, bé liền tự mình cầm cái này thổi lên. “Anh, anh cùng chơi với em, giúp em thổi~”Lượng hô hấp của em bé không đủ, thổi nửa ngày cũng chỉ thổi lên được một chút, nhìn thấy anh trai, lại như nhìn thấy cứu tinh. Thẩm Duệ tuy rằng rất thông minh, nhưng đến cùng tuổi còn nhỏ, lại không biết món đồ kia là cái gì, thoạt nhìn giống như bóng bay, cho nên liền cùng em trai chơi đùa, còn cầm lên, vứt lung tung trên thảm trải sàn. Đàm Minh Triết trở về nghe đến âm thanh vui cười phát ra từ phòng ngủ trước tiên ôm hai bình sữa bò đi vào, chuẩn bị cho hai bảo bối bổ sung dinh dưỡng, kết quả vừa nhìn đồ chơi của hai anh em, nhất thời xạm mặt lại... Bất quá cậu không thể lớn tiếng quát, cũng không thể lộ ra vẻ khốn quẫn, còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đem sữa bò chuẩn bị kỹ càng cho hai đứa con để trên bàn, sau đó mới đi phòng tập thể hình tìm Thẩm Đường Cửu. Đúng, phải cẩn thận nói chuyện một chút, một vài thứ đồ của hai người bọn họ không thể tùy tiện để lung tung. Hoặc là... Khoá tủ đầu giường lại. Thẩm Đường Cửu nhìn thấy đồ chơi của hai đứa con trai cũng có chút há hốc mồm, tiện đà nhịn cười, nhìn sang Đàm Minh Triết, ôm cậu nói nhỏ: “A Triết, em nói con lớn rồi, thời điểm biết đến đây là vật gì, có thể nhớ tới tình cảnh ngày hôm nay hay không?” “Không sao, bọn nó vui vẻ là được rồi.” Đàm Minh Triết cũng cười dựa vào lồng ngực của Thẩm Đường Cửu, hai người liếc mắt nhìn nhau, vô cùng tự nhiên hôn môi. “Con cũng phải hôn nhẹ --” Em bé nhìn thấy hai ba ba hôn nhẹ, liền không chơi bóng bay nữa, ném sang một bên chạy tới chỗ hai ba ba đang đứng. Thẩm Đường Cửu cúi người ôm lấy bé, nhẹ nhàng hôn bé một cái, cũng được nhị bảo mềm mại hôn tặng một cái. Sau đó là Đàm Minh Triết, cuối cùng Thẩm Duệ cũng tới đây, một nhà bốn người cười đến vô cùng ngọt ngào. TOÀN VĂN HOÀN Edit có lời muốn nói: Cuối cùng thì cũng đặt được chữ “toàn văn hoàn” rồi. Đây là bộ truyện thứ hai tôi edit, tuy rằng đã rút kinh nghiệm bộ truyện trước, nhưng có lẽ vẫn còn nhiều chỗ bị lỗi. Vì vậy nếu các bạn đọc hãy giúp tui chỉ lỗi ra nhé. Đăng bởi: admin