Ôm mê nhĩ lão cha đi gặp cha
Chương 3 : Vòng tay bạc.
Cửa vườn trẻ Hướng Dương.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy nhanh đến, sau đó dừng tại cửa, đuôi xe lùi về sau một cái xinh đẹp, đỗ vào chỗ đỗ xe.
Đàm Tiểu Duệ mặt không thay đổi mở cửa, nhảy xuống xe, sau đó đóng sầm cửa xe.
Tiếp đó, Đàm Minh Triết, mang kính râm, mặc cả người tây trang sắc trắng, từ chỗ điều khiển ra dáng mà xuống xe, cậu ưu nhã đi tới đứng bên cạnh con trai ruột, duỗi ra tay lớn, biểu thị muốn nắm tay bạn nhỏ vào trường.
Đàm Tiểu Duệ tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đưa tay nhỏ bỏ vào trong lòng bàn tay ba ba.
Đúng, thời điểm ba ba đáng tin không nhiều lắm, thừa dịp ba ba bình thường, hưởng thụ sự bình an nhiều một chút.
Một lớn một nhỏ, đều có tướng mạo chất lượng tốt, đi ở bên trong sân trường, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ giáo viên.
Đàm Minh Triết nhẹ nhàng huýt sáo, hiển nhiên rất hưởng thụ loại cảm giác được chú ý này.
“Chuyện là như thế a...” Giáo viên chủ nhiệm của Đàm Tiểu Duệ là cô giáo Tạ nghe Đàm Minh Triết nói, hiểu rõ gật gật đầu, “Đàm tiên sinh ngài nói cũng có đạo lý, học sinh Tiểu Duệ quả thật là rất thông minh, so với bạn nhỏ cùng lứa hiểu chuyện hơn rất nhiều, thời điểm kiểm tra trí thông minh cũng biểu thị Tiểu Duệ có IQ cao. Để cho bé học ở vườn trẻ quả thực là dùng người tài vào việc nhỏ. Tôi sẽ giúp ngài làm thủ tục thôi học.”
“Phiền phức cô giáo.” Đàm Minh Triết tranh thủ thời gian liếc con trai một cái, lộ ra một nụ cười biểu thị hài lòng chưa”, Đàm Tiểu Duệ cũng không keo kiệt, đáp lại Đàm Minh Triết nụ cười ngạo kiều đầy thoả mãn.
Cô giáo Tạ tiếc rẻ nhìn Đàm Tiểu Duệ một chút: “Ai, vườn trẻ chúng ta sẽ thiếu đi một cậu bé đẹp trai a.”
Đàm Tiểu Duệ không biết phải trả lời như thế nào, ngược lại Đàm Minh Triết vui cười hớn hở mà nở nụ cười nói: “Cô giáo thật sự rất tinh mắt.”
Nói xong còn hướng người ta giơ ngón tay cái lên, đưa tới một chuỗi tiếng cười thẳng thắn từ cô giáo Tạ.
Cô giáo Tạ đạp giày cao gót bảy cm rời phòng làm việc, đi lấy con dấu ở phòng hiệu trưởng.
Giải quyết xong thủ tục thôi học, Đàm Minh Triết mang theo Đàm Tiểu Duệ đi trường tiểu học làm thủ tục nhập học.
Cách vườn trẻ Hướng Dương không xa có một ngôi trường tiểu học, bồi dưỡng nhân tài tiểu học, coi như cũng có tiếng tăm.
Hiệu trưởng trường là thầy giáo Nhâm, trường học vẫn tiếp thu việc thiên tài nhi đồng tới trường học đi học, cho nên thủ tục nhập học cũng không rắc rối.
Ban đầu nói sẽ học năm thứ hai, nhưng sau khi làm xong kiểm tra, các thầy giáo nhất trí cho rằng từ năm thứ ba bắt đầu cũng không vấn đề gì, vì vậy Đàm Tiểu Duệ liền từ năm thứ ba bắt đầu đi học.
“Con trai, nếu có người dám bắt nạt con, con liền nói cho ba ba, ba ba sẽ giáo huấn nó.” Đàm Minh Triết lo lắng để đứa bé nhỏ xíu đi học năm thứ ba, rõ ràng Đàm Tiểu Duệ so với những bạn học khác thấp hơn một đoạn dài, nếu muốn khi dễ, thì dễ vô cùng! Vì vậy đầy cõi lòng cảm khái dặn dò một câu.Giáo viên chủ nhiệm năm thứ ba của Đàm Tiểu Duệ là thầy giáo Đào bất đắc dĩ liền lúng túng tiếp lời: “Đàm tiên sinh yên tâm, trường học của chúng tôi là trường văn minh, không có xuất hiện hiện tượng bạo lực học đường.”
“Như vậy là tốt nhất.” Đàm Minh Triết chi trả các loại phí dụng, chuyện đương nhiên mà hưởng thụ phúc lợi từ trường học.
Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên thầy giáo Đào kiến nghị buổi chiều Đàm Tiểu Duệ sẽ chính thức lên lớp học luôn.
Làm quen một chút hoàn cảnh, sau đó cùng các bạn học quen biết một chút cũng coi như không uổng công.
Đàm Minh Triết dò hỏi Đàm Tiểu Duệ, việc này cậu không quản, con trai có thể tự mình quyết định, bé đồng ý thì đi học luôn, bé không muốn thì ngày mai đi học cũng không sao.
“Thầy giáo ngày mai con đi học được không?”
“Cũng được.”
“Này, thằng nhóc thúi, con không phải muốn nhảy lớp sao? Làm sao buổi chiều lại không muốn hưởng thụ bầu không khí tiểu học luôn a?” Đàm Minh Triết nắm tay nhỏ của con trai một bên đi về phía bãi đậu xe, một bên không nhịn được hỏi bé.
“Ngày hôm nay quá mệt mỏi, con phải đi về ngủ.” Đàm Tiểu Duệ nghĩa chính ngôn từ nói.
“... Cũng được, vậy chúng ta trước tiên đi ăn cơm.” Đàm Minh Triết không muốn về nhà làm cơm, hơn nữa thủ nghệ của cậu rất bình thường, vì không muốn con trai ghét bỏ, cho nên quyết định ở bên ngoài cơm nước xong sẽ về nhà.
Có chút tùy ý đem đứa nhỏ ôm lên xe, Đàm Minh Triết nhìn khuôn mặt nhỏ hồng nhuận của con trai nở nụ cười: “Còn ngượng ngùng? Nói đi, buổi trưa ăn cái gì? Ngày hôm nay ba ba nghe lời con.”
Đàm Tiểu Duệ tuy rằng cũng mong mỏi được ba ba ôm, nhưng ba ba tùy tiện ôm bé như thế, thật không có cảm giác an toàn, một điểm thành ý đều không có...
“Con muốn ăn hamburger khoai tây chiên...” Trẻ con chính là như vậy, đối với những thứ đồ ăn nhanh này không có sức đề kháng, mặc dù là đứa nhỏ có IQ cao, Đàm Tiểu Duệ cũng khó tránh khỏi yêu thích những thứ này.
“... Đi!” Đàm Minh Triết không phản đối, một lời đáp ứng luôn.
Hết cách rồi, cậu cũng muốn ăn.
Ăn xong hamburger đùi gà khoai tây chiên uống hết nước trái cây, hai cha con liền trở về nhà.
Đàm Tiểu Duệ theo thường lệ đi ngủ trưa, trước lúc sắp ngủ lôi kéo Đàm Minh Triết không tha, để cho cậu cùng ngủ, miễn cho cậu chạy đông chạy tây, tỉnh dậy lại không tìm được người.
Đàm Minh Triết theo lời cùng bé đồng thời nằm trên giường, thế nhưng đợi đến khi đứa nhỏ hô hấp đều đặn, thời điểm Tiểu Duệ ngủ say gương mặt đỏ bừng, Đàm Minh Triết lén lút ngồi dậy, đem ngón tay nhỏ siết chặt tay mình nhẹ nhàng đẩy ra, rón ra rón rén bước xuống giường.
Đàm Minh Triết hôn một cái trên gương mặt trắng noãn của Đàm Tiểu Duệ, sau đó đi chân trần đến phòng làm việc -- cũng chính là căn phòng sáng sớm Đàm Tiểu Duệ đem quần áo cậu cất về.Đàm Minh Triết ở bên trong phòng làm việc mân mê một hồi, từ dung dịch, quần áo, máy móc... Nói chung đồ vật gì cần dùng, cậu đều chuẩn bị đầy đủ, cậu mặc quần áo vào giống như phi hành gia trong vũ trụ, đội mũ bảo hiểm, đối với thiết bị trong phòng làm việc mân mê hai giờ đồng hồ.
“Ầm” một tiếng, tiếng vang không lớn không nhỏ khiến Đàm Tiểu Duệ ngủ say bên trong phòng bị đánh thức, bé đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không, khuôn mặt nhỏ ngạc nhiên một hồi, từ trên giường leo xuống, chuẩn xác chạy đến cửa phòng làm việc của Đàm Minh Triết.
Mới vừa mở cửa, thì có một luồng khói trắng tràn ngập lại đây, Đàm Tiểu Duệ thuần thục nắm mũi, chân ngắn nhanh chóng lùi về sau vài bước, khói trắng từ cửa bay ra, trang bị tự động phun nước lập tức được mở ra, khiến Đàm Minh Triết mặt mày xám xịt bị nước xối ướt sũng.
Quần áo trên người Đàm Minh Triết bị nổ thành cái giẻ lau, từng cái từng cái rơi xuống dưới, nhìn bộ dạng cậu lúc này đi làm ăn mày cũng không cần hoá trang, mũ bảo hiểm cũng nghiêng sang một bên, trên mặt bên phải bị nhiễm một mảng màu xanh không biết là loại thuốc gì.
Đàm Tiểu Duệ sớm đã chạy tới trên ghế salông, bé đứng rất cao, trực tiếp đứng ở trên thành ghế sô pha, chờ đợi khói tản đi.
“Ai nha, tối hôm nay ba ba còn phải đi ra ngoài một chuyến.” Đàm Minh Triết lẩm bẩm, dứt khoát đem quần áo rách nát trên người mình lột xuống, đi thẳng đến buồng tắm.
Tắm xong đi ra, Đàm Minh Triết nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ đã từ trên thành ghế sô pha đi xuống, nhưng là không ngồi, mà là đứng ở trên ghế sô pha ôm cánh tay nhìn mình chằm chằm.
“Con trai, người máy dọn dẹp đâu rồi?”” Đàm Minh Triết sờ mũi một cái, có chút chột dạ mở miệng, “Nó không nhìn thấy căn phòng loạn như vậy sao? Làm sao còn chưa tới thu thập?”
“Lần trước ba ba xả nước chìm phòng khách, thời điểm đó nó đã bị hỏng rồi.”
“A! Có sao? Ba ba không phải đã sửa rồi à?” Đàm Minh Triết không quan tâm thay quần áo, thay xong lại đi tìm cái khăn hút nước ném xuống đất, hai chân đạp ở trên khăn, chà xát đem nước trong phòng làm việc lau sạch, trong miệng vẫn lẩm bẩm, “Ai, đồ vật thông minh cũng không dễ sử dụng bằng con người...”
“Vậy ba ba còn thích nghiên cứu những thứ đó!” Đàm Tiểu Duệ tức giận nói.
Đàm Minh Triết không lên tiếng, ngoan ngoãn đem tàn cục thu thập xong mới chậm rãi đến bên người Đàm Tiểu Duệ ngồi xuống, đưa tay ra muốn ôm bé, Đàm Tiểu Duệ không để ý tới cậu, bất quá người nào đó hao tổn khí lực lớn, cuối cùng Đàm Tiểu Duệ lại bị Đàm Minh Triết ôm vào trong ngực.
Đàm Tiểu Duệ trừng mắt nhìn Đàm Minh Triết: “Ba ba không có bị thương chứ?”
“Không có, không có.” Đàm Minh Triết vội vã mà mở miệng, sau đó giống như hiến vật quý lấy ra một món đồ, “Ầy, cái này cho con.”
Đàm Minh Triết giống như làm ảo thuật biến ra một cái vòng tay khéo léo đeo ở trên cổ tay Đàm Tiểu Duệ, cái vòng tay này cùng vòng tay bình thường thoạt nhìn không sai biệt lắm, được làm bằng bạc, vừa vặn có thể đeo vào cổ tay Đàm Tiểu Duệ, không lớn không nhỏ, vừa khớp.
Đàm Tiểu Duệ giơ tay lên tiến đến trước mắt xem xét vòng tay kỹ càng, sau đó mới hỏi: “Đây là cái gì?”
“Xem nơi này...” Đàm Minh Triết ra hiệu Đàm Tiểu Duệ xem bên trong vòng tay, ở nơi đó được đính đầy kim cương, nhưng bởi vì ở phía trong thoạt nhìn lại chẳng hề đáng chú ý.
“Có thích không?”
Đàm Tiểu Duệ rốt cuộc là trẻ con, rất yêu thích vòng tay tinh xảo đẹp mắt này, bất quá bé vẫn là nhìn ba ba đang dương dương đắc ý hừ một tiếng: “Cũng chỉ là nhìn đẹp thôi! Không có tác dụng gì cả?”
“Dĩ nhiên không phải.” Đàm Minh Triết không chút nào bị ảnh hưởng bởi ánh mắt khinh bỉ của con trai, vẫn như trước vui sướng hài lòng mà mở miệng, “Con nhìn thấy kim cương không? Mặt sau mỗi viên kim cương đều có một cái kim gây mê, hiệu quả gây mê cực cao, một cái kim châm có thể làm ngất một con voi lớn.
“... Cho nên?” Đàm Tiểu Duệ không biết rõ ba ba cho bé một cái vũ khí bí mật lợi hại như vậy là muốn làm gì, để cho bé đi gây mê bạn bè nhỏ ở trường học sao?
“Cho nên buổi tối lúc ba ba không ở nhà con cũng không cần sợ. Nếu có người xấu hoặc là tình huống gì đột phát, con cũng có thể tự vệ.” Đàm Minh Triết ngữ khí ôn hòa mà giải thích, thuận tiện vuốt lông con trai.
Đàm Tiểu Duệ hừ một tiếng: “Cho nên nói ba ba buổi tối không thể không đi ra ngoài?”
“Đúng a, ba ba con có cái nghiên cứu còn thiếu một thứ, tối hôm nay phải đi ra ngoài mượn dùng một chút.” Đàm Minh Triết chột dạ dời đi ánh mắt.
“Mượn rồi lấy luôn đúng không?” Đàm Tiểu Duệ nói tiếp.
“Không sai.” Đàm Minh Triết cười nặn nặn khuôn mặt nhỏ Đàm Tiểu Duệ, “Vẫn là con trai hiểu ba ba.”
Đàm Tiểu Duệ đẩy cậu ra, nhảy xuống ghế sô pha: “Vậy ba ba đi đi, con không quản ba ba!”
“Ai bảo bối.....” Đàm Minh Triết có chút bất đắc dĩ nhìn theo con trai về phòng ngủ.
Thật giống như tức giận nha, làm sao bây giờ đây?
Đàm Minh Triết ánh mắt bay tới máy vi tính bên trong phòng, nhất thời sáng dạ: “ Đi mua cho con trai ít đồ chơi vậy.”
Sau một canh giờ, Đàm Minh Triết ở trên mạng mua không ít đồ chơi trẻ con, nhất thời tâm trạng khoan khoái.
Đúng, lần này sẽ không sợ con trai giận nữa.
Mua xong đồ chơi, Đàm Minh Triết liền vui vẻ đi nhà bếp, chuẩn bị tự mình xuống bếp làm cho con trai bữa tiệc lớn.
Đương nhiên, bữa tiệc lớn cũng chỉ là một nồi mì trứng cà chua mà thôi.
Món ăn duy nhất mà người nào đó thành thục chính là mì trứng cà chua.
Hết chương 2.
Edit có lời muốn nói: Sắp có kịch hay xem rồi! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
96 chương
59 chương