Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 92
Tôi vọt vào phòng bếp, đơn giản vì nơi đó có thể thông qua cửa sổ để thấy được bên ngoài. Ba không thể ngăn tôi lại, tay tôi bám vào bệ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thế giới trắng xóa, nóc nhà, cây cối, mui xe. . . Tất cả đều là màu trắng, bông tuyết vẫn còn đang rơi xuống, gió thổi rất mạnh, hình như tôi có thể cảm nhận được cái rét lạnh ngoài trời. Tôi nhìn thấy bóng dáng màu đen kia nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, anh đứng ở nơi đó, cao lớn, bản lĩnh, không nhúc nhích, ở trong khung cảnh tuyết bay đầy trời có vẻ cực kỳ cô đơn.
Một lát về sau, anh xoay người đi tới bồn hoa bên cạnh, nhấc chân phải lên kẹp lấy một vật ở trên khóm hoa, cúi người, kẹp vào má, là điện thoại di động.
Sau vài giây, anh để điện thoại di động xuống, lại cúi đầu đứng ở ven đường.
Tôi khó có thể tin, nhìn tất cả mọi chuyện, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Anh…tại sao anh lại ở chỗ này?
Anh tới làm cái gì?
Tôi trở về phòng mặc thêm áo khoác lông rồi đi ra cửa nhưng bị ba kéo lại.
"Trần Kết! Không cho đi!"
"Con xuống xem một chút thôi, lập tức lên mà."
"Không cho đi!"
"Ba." Tôi rất suy yếu, nhưng vô cùng kiên định tin tưởng vào ánh mắt của chính mình: "Để cho con đi đi."
Một nhà bác Hai đều đứng lên, tôi nhìn bọn họ, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Trần Dạ.
Tay của ba vẫn giống như kềm sắt giữ chặt tay tôi như cũ, tôi nhìn chằm chằm Trần Dạ, vẻ mặt của nó phức tạp, đột nhiên vọt lên tóm lấy cánh tay của ba.
Sức lực của Trần Dạ đã rất lớn, lập tức ba bị nó ép phải buông lỏng tay, Trần Dạ lớn tiếng kêu lên: "Chị! Đi nhanh đi!"
Tôi lập tức xoay người chạy ra khỏi nhà.
Sau lưng truyền đến tiếng rống giận dữ của ba, còn có tiếng bạt tai, Trần Dạ rống to lên: "Ba! Để cho chị ấy đi đi! Để cho chị ấy đi đi!"
Ba! Tôi trong lòng nói thầm: thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Còn có Trần Dạ của chị, cám ơn em, thật sự cám ơn em.
Ngoài trời gió lạnh thấu xương, bông tuyết bay xuống, tôi ngẩng đầu nhìn trời, cảnh tượng này thật sự rất đẹp.
Chân đạp ở trên mặt tuyết, phát ra âm thanh lạo xạo, tôi từ từ đi về phía người kia.
Anh nghe thấy âm thanh, lập tức nghiêng đầu lại nhìn.
Một đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt sáng lên.
Trên tóc, trên vai của anh đều có tuyết, nhiệt độ thân thể đã không còn đủ để hòa tan những thứ tinh thể màu trắng này.
Gương mặt của anh tái nhợt, lỗ mũi cóng đến độ có chút hồng, lúc hô hấp trong miệng thở ra từng làn khói trắng.
Anh mặc áo khoác ngoài màu đen, tay áo trống không không có nhét vào trong túi, chỉ là lẳng lặng rũ xuống bên cạnh.
Cúi đầu nhìn chân anh, anh không có mang vớ, để chân trần mang một đôi giày đơn giản.
Nhìn thấy tôi dần dần đến gần, trên môi anh hiện ra nụ cười, có lẽ là bị cóng đã lâu nên nụ cười của anh hơi căng cứng, nhìn có chút là lạ.
Tôi kéo áo khoác, cau mày quan sát anh.
Đã ba ngày tôi chưa có gội đầu, tóc đầy dầu, rối tung được buộc hờ sau gáy, phía dưới còn mặc quần ngủ bông vải có in hình hoa hồng và đi dép trong nhà, tôi biết rõ sắc mặt của mình tệ đến mức nào, dáng vẻ cũng rất nhếch nhác nhưng mà Diệp Tư Viễn cũng không khá hơn chút nào.
Rốt cuộc cũng đi tới trước mặt anh, tôi nghiêng đầu hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Anh cười một cái: "Điện thoại di động của em đã tắt máy rất nhiều ngày rồi." Anh vừa mở miệng liền làm tôi giật nảy mình, giọng nói của anh khàn khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm.
“ Anh có biết nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu không? Âm 15 độ đó, đầu óc của anh bị hư rồi hả?"
Anh nhún vai một cái: "Anh có chuyện muốn nói với em nhưng không tìm được em."
"Nói chuyện gì?" Tôi rất kỳ quái, Diệp Tư Viễn còn có cái gì muốn nói với tôi sao? Những điều nên nói không phải anh đều đã nói rõ ràng rồi sao? Nếu là những chuyện nhảm nhí kia thì tôi không muốn nghe thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà tôi thật sự không ngờ sau khi nghe được những lời anh nói thì tôi hoàn toàn ngu luôn rồi.
Diệp Tư Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, nghiêm túc nói: "Tiểu Kết, anh sai lầm rồi. Em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội, để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa không?."
Tôi không giải thích được nhìn anh, ước chừng nhìn không chớp mắt khoảng 1 phút.
Sau đó tôi dùng sức vỗ vỗ mặt của mình, rất đau, không phải đang nằm mơ.
Tôi tin chắc bây giờ vẻ mặt của mình rất giống một người ngu ngốc, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, nói: "Anh điên à?"
Diệp Tư Viễn sững sờ, sau đó lắc đầu một cái: "Không có, anh rất nghiêm túc."
"Anh. ..Anh.. ." Tôi gãi gãi đầu, lại lắc lắc đầu: "Anh đừng đùa nữa."
"Tiểu Kết, anh vô cùng nghiêm túc."
"Em không tin." Tôi liếc mắt nhìn anh, thậm chí còn lui về phía sau một bước: "Là ai gọi anh tới đây?"
"Không ai gọi anh, là anh tự mình tới ."
"Không thể nào."
"Thật sự, một mình anh tới đây, anh không chắc chắn em có ở nhà hay không, chỉ là khi nhìn thấy phản ứng của chú thì anh liền biết rõ em đang ở đây."
"À? Anh đã đi lên nhà?"
"Ừ." Diệp Tư Viễngật đầu.
Nhất định là ba sẽ không để cho anh vào cửa, nhưng. . .Tôi cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, lần cuối cùng khi tôi nói chuyện với Diệp Tư Viễn là vào sáu ngày trước, ngày đó anh nói chuyện rất tuyệt tình, hoàn toàn chặt đứt toàn bộ hi vọng của tôi. Mặc dù tôi hiểu rõ trong lòng của anh vẫn có tôi như cũ nhưng anh tự che chắn cho mình bằng một tấm lưới gió thổi không lọt, hoàn tự vây khốn chính mình. Trong cái lưới kia, anh không tìm thấy lối ra mà tôi cũng không đi vào được, tôi biết rõ anh đau đớn, anh khốn hoặc, biết anh để ý rất nhiều chuyện, chính là những chuyện mà cả đời này anh đều không thể làm được, vì vậy anh mới quyết định kết thúc tất cả.
Giống như lúc chúng tôi bắt đầu là do anh quyết định thì lúc chúng tôi kết thúc cũng là do anh quyết định.
Ở trong tình yêu này, tôi vĩnh viễn là người truy đuổi, vĩnh viễn là người chờ đợi còn anh vĩnh viễn là người trốn tránh, vĩnh viễn là người quyết định mọi chuyện.
Anh tình nguyện đẩy tôi ra xa, một mình trốn ở góc phòng liếm láp vết thương, cất giữ hồi ức. Tôi hiểu rất rõ tính tình của anh, một khi anh đã quyết định làm chuyện gì thì hoàn toàn không có cơ hội để thương lượng lại, từ trước đến giờ Diệp Tư Viễn luôn là một người quật cường cố chấp, tình yêu của chúng tôi đã từng được xây dựng dựa trên sự tự tin của anh, khi kiêu ngạo của anh trở nên cẩn thận thì cho dù tình cảm có kiên cố đến mấy đi nữa cũng chịu không được một chút xíu khảo nghiệm cùng đả kích.
Cho nên khi nghe được Diệp Tư Viễn nói: " Em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội, để cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa không?." Tôi hoàn toàn trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cách có 6 ngày mà anh lại hoàn toàn thay đổi quyết định luôn kiên trì trong suốt năm năm, đồng thời cũng quyết định xé rách cái lưới kia, đứng ở trước mặt tôi.
Tôi nghĩ nhất định là có người đã khuyên anh, nếu chỉ dựa đầu óc bị lừa đá của anh thì tới tám trăm năm sau cũng sẽ không có chuyện hồi tâm chuyển ý được.
Rất kỳ quái, thế nhưng tôi lại không hưng phấn chút nào, không cảm động, không kích động, không mừng rỡ, chỉ cảm thấy kỳ quái, rất kỳ quái, cực kì kỳ quái, híp mắt nhìn Diệp Tư Viễn, tôi hỏi: "Anh đã đứng đây bao lâu rồi?"
"Không lâu, chỉ khoảng mấy giờ thôi."
"Mấy giờ?"
"6, 7 giờ."
"Anh không lạnh sao? Không mệt mỏi sao? Không đói bụng sao?"
"Không lạnh, không mệt, không đói bụng." Anh cười: “Anh chỉ muốn đến gặp em, chỉ cần có thể nhìn thấy em thì sao cũng được."
"Diệp Tư Viễn, anh còn nhớ những lời mà anh đã nói đêm hôm đó hay không?"
"Câu nào?"
" Rất nhiều, những chuyện mà anh luôn để ý."
"Nhớ."
"Anh vẫn không thể làm được như cũ, cả đời đều không thể làm được."
"Đúng, cả đời đều không thể làm được."
"Vậy bây giờ anh không để ý nữa hả?"
"Không, anh vẫn để ý. Nhưng mà anh lại quan tâm em hơn, Tiểu Kết, anh muốn bắt đầu lại với em, muốn ở bên cạnh em, không rời xa em, dù chỉ là một ngày, một giờ, một phút, một giây đồng hồ, cũng không muốn rời xa em."
Trên người tôi nổi lên một tầng da gà, lời nói sến sẩm như vậy mà anh cũng nói ra khỏi miệng được.
"Nhưng mà, Diệp Tư Viễn, anh vĩnh viễn không thể ôm em."
Anh cười: "Em có thể ôm anh mà, chỉ cần có thể được em ôm là tốt rồi."
"Anh không thể áp tay vào đôi má của em, hôn lên môi em."
"Cho dù không thể áp tay vào má em thì anh vẫn có thể hôn em như cũ."
"Anh không thể nắm tay em đi tản bộ ở trên đường."
"Em có thể ôm eo anh, dựa vai anh, chúng ta cùng nhau tản bộ."
"Anh không thể đánh cầu lông với em, khiêu vũ với em."
"Chúng ta có thể bơi chung với nhau, lên núi, chạy bộ, đánh cờ, xem chiếu bóng. . . Chúng ta có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện, nếu như em muốn khiêu vũ, anh có thể đi học, anh có thể nhảy điệu nhảy clacket."
"Khi chúng ta ra ngoài đi chơi, anh cũng không thể giúp em chụp hình."
"Tiểu Kết, em đã từng nói chỉ cần chúng ta cùng nhau đi đến những chỗ đó thì cho dù không chụp hình cũng không sao, em có thể chụp lại những cảnh đẹp kia, giữ lại về sau chúng ta cùng nhau từ từ xem, chỉ cần thấy được những bức hình kia thì chúng ta có thể nhớ lại là đã từng cùng nhau đi đến đó."
"Vậy thời điểm em khóc anh không thể giúp em lau nước mắt, lúc em ngã anh không thể bế em lên, đưa em đi bệnh viện."
"Anh sẽ không để cho em phải khóc, sẽ không để cho em bị ngã, bị thương, bị bệnh. Nếu như thật sự xảy ra thì anh có thể cõng em đến bệnh viện, anh có thể làm được."
Giọng nói của Diệp Tư Viễn cực kỳ kiên định, trong mắt lóe lên ánh sáng khao khát, mặt tôi vẫn không chút thay đổi như cũ: "Vậy nếu như có một ngày anh phá sản thì phải làm thế nào?"
"Em đang rủa anh." Anh nở nụ cười nhẹ nhàng: " Đúng là có thể xảy ra. Bây giờ anh vẫn đang còn phải vay ngân hàng , còn thiếu A Lí một khoản tiền chưa trả nhưng mà anh hứa với em, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì thì anh đều không rời xa em."
Tôi cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Trước kia anh cũng từng nói như vậy, sau đó không phải cũng bỏ đi sao."
"Cho nên anh biết mình sai lầm rồi, Tiểu Kết, anh phát hiện mình không thể không có em, xin em tha thứ cho anh, được không?"
Tôi nhìn anh, vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ: "Diệp Tư Viễn, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra à? Anh làm sao vậy? Bỗng chốc anh lại thay đổi, em...em không biết nên tin hay không nên tin anh đây."
Anh từ từ bước đến gần tôi, cho đến khi đứng ở ngay trước mặt tôi: "Tiểu Kết, đừng hoài nghi, anh thật sự đã trở lại."
"Anh. .."
Anh cúi người xuống, dùng đôi môi lạnh như băng áp lên môi tôi.
Tôi dùng sức đẩy anh: "Em bị cảm! Sẽ lây đó!"
"Không sao." Anh dịu dàng nói: "Hình như anh cũng bị cảm rồi."
Nói xong, anh lại hôn tôi một cái .
Tôi đứng chết lặng ở nơi đó, không có giơ tay lên ôm anh, cũng không có đáp lại anh, trong đầu là một đống bột nhão, hoàn toàn không thể tự suy nghĩ được.
Diệp Tư Viễn hôn một lát, rốt cuộc buông môi tôi ra, anh dùng trán mình chạm vào trán tôi, khàn giọng nói: "Em bị sốt."
"Ừ."
" Đã đi bệnh viện chưa?"
"Chưa."
"Anh đi với em."
"Không cần."
"Tiểu Kết.. ."
"Diệp Tư Viễn."
"Hả?"
"Em yêu anh, anh yêu em sao?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh yên lặng nhìn chăm chú vào tôi, tròng mắt đen nhánh sáng ngời, ánh mắt sâu thẳm tựa như biển.
Anh nói: "Anh yêu em. Tiểu Kết, anh yêu em."
"Anh xác định sao?"
“Anh xác định."
Cả người tôi run rẩy giống như bị điện giật, đột nhiên đưa tay ôm lấy anh, dùng hết sức lực toàn thân ôm anh.
Tôi ngẩng đầu, nhón chân lên, nụ hôn cực nóng của Diệp Tư Viễn lập tức rơi xuống dồn dập, chúng tôi ôm nhau ở trong tuyết, điên cuồng hôn môi, nước mắt tràn ra, tôi không biết nên diễn tả tâm tình lúc này của mình như thế nào, tôi vẫn không thể tin tất cả những gì vừa mới xảy ra nhưng tôi hiểu rất rõ bánh xe vận mạng đã xảy ra thay đổi, rốt cuộc thần linh trên trời đã nghe được tiếng lòng của tôi.
Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn của tôi, anh đã trở lại.
Đang lúc chúng tôi hôn nhau quên hết tất cả thì tiếng la hét của ba từ đàng xa truyền đến: "Nha đầu chết tiệt kia! Không muốn sống nữa hả!"
Tôi và Diệp Tư Viễn lưu luyến không rời, cuối cũng vẫn phải tách ra, cùng nhau nghiêng đầu nhìn lên phía trên lầu, bên cửa sổ phòng bếp nhà tôi có nhều cái đầu lớn nhỏ đang chen chúc, ba đứng ở chính giữa, nhìn về phía tôi quát to: " Trời đang đổ tuyết lớn như vậy, con còn đang bị sốt ! Mau trở lại ăn cơm cho ba!"
Diệp Tư Viễn nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, em nhanh lên đi, trời đã rất lạnh rồi, đừng để cho chú lo lắng."
Tôi nghĩ nghĩ, nhìn về phía cửa sổ phòng bếp kêu lên: "Ba! Diệp Tư Viễn cũng chưa ăn cơm trưa nữa! Anh ấy đói bụng!"
Diệp Tư Viễn lập tức đỏ mặt: "Anh không đói bụng."
Phòng bếp truyền đến một trận cười vang, ba trầm mặc chốc lát, nói lớn tiếng: "Gọi nó cùng lên đi ! Chỉ có kẻ ngu mới có thể đứng ở đó lâu như vậy!" Nói xong ba liền xoay người đi ra ngoài.
Trần Dạ đang đứng ở cửa sổ ngoắc tay với tôi: "Chị! Mau dẫn anh rể lên lên đây đi!"
Mặt tôi cũng đỏ lên, lôi kéo tay áo Diệp Tư Viễn: "Này, anh dám đi lên không?"
Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Dám."
"Không sợ ba em chặt đứt chân của anh hả?"
Diệp Tư Viễn nở nụ cười, nụ cười ấm áp, ánh mắt sáng ngời, má lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng ở hai bên má của anh:
“Anh không sợ."
Còn một chương cuối thôi. Ủng hộ nhiệt tình lên nào.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
246 chương
83 chương
17 chương
101 chương