Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 67
Cả một buổi tối trong đầu của tôi chỉ vang lên giọng hát dịu dàng của Diệp Tư Viễn nhưng tôi vẫn không có buồn ngủ, nghĩ tới hai tháng này tôi và anh phải xa cách hai nơi thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nghĩ đến sau 9 tháng tôi và anh gặp nhau không bao lâu thì chúng tôi sẽ phải chia lìa nhau hai năm lại nghĩ đến lời Diệp Tư Viễn đã nói: "Không người nào có thể địch nổi khảo nghiệm của thời gian và không gian" thì rái tim liền co rút lại.
Trần Kết, tôi tự hỏi mình, mi tin Diệp Tư Viễn sao? ... Tôi tin.
Vậy mi tin tưởng chính mình sao? …Dĩ nhiên là tôi tin.
Vậy thì mi đang lo lắng cái gì đây?...Chính là tôi đang lo lắng ba sẽ không đồng ý chuyện của chúng tôi.
Nếu như ông vẫn không đồng ý thì mi sẽ làm sao? ...Tôi sẽ cố gắng để cho ông đồng ý, cố gắng, tiếp tục cố gắng.
Rất tốt, Trần Kết, kiên cường lên một chút đi! Không có gì là không qua vượt qua được.
Đúng! Không sai. Tôi cười lên trong bóng tối , nhìn mặt trời dần dần mọc ngoài cửa sổ làm cho tôi hiểu rằng tôi cùng Diệp Tư Viễn còn một đoạn đường rất dài cần phải đi.
Tôi cùng ba lại bắt đầu chiến tranh lạnh, tuy hai người ngồi ở trong phòng rất nhỏ nhưng không mở miệng, ông muốn nói gì đều nhờ Trần Dạ chuyển lời đến tôi, nhiều lần tôi muốn nói với ông vài câu nhưng nhìn vẻ mặt tức giận trầm trầm của ông tôi liền không mở miệng được.
Dì xinh đẹp hả hê nhìn chúng tôi vẫn không quên châm chọc tôi mấy câu, tôi ở nhà cảm thấy buồn bực liền đi tìm công việc làm thêm ở một cửa hàng quần áo, mỗi ngày đều đi sớm về trễ để tránh xung đột với ba.
Tôi vẫn cùng Diệp Tư Viễn điện thoại nhắn tin mãi cho đến một ngày tháng 7 tôi gửi cho anh mấy cái tin nhắn thì anh đều không có nhắn lại. Tôi cảm thấy kì quái liền trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh nhận nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng. Tôi càng thấy kì lạ, hỏi anh bị làm sao vậy thì anh nói anh có chút việc bận sau đó vội vàng cúp điện thoại của tôi.
Tôi bối rối cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó, qua mấy giờ lại gọi điện thoại cho anh nhưng anh vẫn nói bận việc buổi tối sẽ gọi lại cho tôi.
Buổi tối, tôi đợi cho đến 10 giờ vẫn không thấy anh gọi điện lại liền không nhịn được mà gọi cho anh thì phát hiện anh tắt điện thoại!!
Tôi ngồi ở trên giường cầm điện thoại di động ngẩn người, không rõ đây là có chuyện gì, một ngày trước vẫn còn đang êm đẹp lại còn ở trong điện thoại gọi tôi là "bảo bối", tâm sự với tôi vậy mà mới qua một ngày thái độ của anh liền thay đổi 180 độ, thậm chí tôi còn nghĩ có phải trong nhà anh xảy ra chuyện gì lớn hay không, nhưng mà vì sao anh lại không muốn nói chuyện với tôi?
Sau hai ngày, tình huống vẫn như thế, tin nhắn thì anh không đáp lại, gọi điện thoại thì anh vẫn nhận nhưng chưa nói được vài câu thì sẽ tìm đủ lí do để cắt máy, nào là đi ăn cơm, nào là mẹ gọi, nào là anh phải phụ đạo tiếng Anh cho Diệp Tư Viêm, tôi cảm thấy không thể hiểu nổi, nhịn không được mà hỏi anh: "Diệp Tư Viễn, rốt cuộc anh bị sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không có, anh rất khỏe." Giọng anh trầm thấp: "Em đừng suy nghĩ nhiều, anh cúp máy đây, có chút việc."
"Này…" Tôi còn chưa nói xong thì anh đã ngắt điện thoại rồi.
Lòng tôi loạn như ma, phiền não không dứt, ngẩng đầu lên lại phát hiện Trần Dạ đang đứng ở trước cửa phòng."
"Chị." Nó gọi tôi, bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Chuyện gì?" Tôi hỏi nó, cảm thấy được nó có chuyện gì đó muốn nói với tôi.
"Chị, chị thật sự quen với một người không có tay?" Trần Dạ chớp chớp mắt, có chút lúng túng hỏi tôi.
"Ừ." Tôi đưa điện thoại di động cho nó nhìn. "Chính là anh ấy."
"Oa! ! Rất đẹp trai!" Trần Dạ nhìn ảnh của tôi và Diệp Tư Viễn trên màn hình điện thoại, chính là bức ảnh chụp chung của tôi và anh ở công viên Anh Hoa vào cuối tháng 3.
Tôi lấy lại điện thoại, nhìn ảnh chụp rồi cười: "Ở ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn nữa.”
"Chị . . . Em muốn nói cho chị biết một chuyện nhưng mà đừng nói cho ba biết là em nói với chị."
"Hả?"
"Là vậy . .. Hôm kia, khi chị đang tắm, em nhìn thấy ba lấy điện thoại của chị sau đó lưu một dãy số. Ngày hôm sau lúc chị đang đi làm thì hình như ba có gọi điện thoại cho anh đó." Trần Dạ chỉ vào người trong ảnh chụp.
Tôi cực kì hoảng sợ: "Ba nói gì?"
"Nói rất khó nghe, còn giống như đang mắng chửi người, em chỉ nghe được sau cùng ba nói về sau cậu không được liên lạc với con gái của tôi nữa, đến chết tôi cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ."
Đầu tôi giống như bị dội một gáo nước lạnh, cả người đều run rẩy, tay đang cầm điện thoại liền cứng ngắc, tôi buộc chính mình phải bình tĩnh lại sau đó bảo Trần Dạ ra ngoài nói tôi muốn gọi điện thoại.
Trần dạ nhăn nhó đứng lên, vừa ra đến trước cửa liền quay đầu hỏi tôi: "Chị, chị thật sự muốn kết hôn với cái anh không tay đó sao?"
Tôi nhìn nó, gật đầu: "Ừ."
"A..."
"Tiểu Dạ." Tôi gọi nó: "Chị hỏi em, nếu như chị đi chung với anh ấy thì em có cảm thấy mất mặt hay không?"
Trần Dạ mở to hai mắt, ngón tay vặn vẹo dưới lớp quần áo, sau khi cắn môi liền lắc đầu: "Sẽ không."
"Thật sự là không?"
"Chỉ cần anh ấy đối tốt với chị thì em sẽ không cảm thấy mất mặt."
Tôi cười: "Tiểu ngu ngốc, cảm ơn em.”
Tôi nhanh chóng gọi điện cho Diệp Tư Viễn nhưng anh không có bắt máy, tôi liên tục gọi điện, gọi đến 1 giờ chiều thì rốt cuộc anh cũng nhận điện thoại.
"Diệp Tư Viễn! Anh đừng cúp điện thoại của em!" Tôi hét lên trong điện thoại: "Đừng anh để ý đến những lời mà ba em nói! Ông ấy không hiểu được anh tốt đẹp đến dường nào! Ông nói lung tung đó anh đừng để trong lòng."
Anh trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Anh hiểu."
"Anh hiểu cái gì! Anh đừng có nghĩ lung tung, em vừa mới biết ông điện thoại cho anh! Ông..."
"Tiểu Kết, bây giờ không tiện nói chuyện, lập tức anh phải đến sân bay rồi."
"À? ...Sân bay? Anh muốn đi đâu? Chẳng lẽ anh muốn đi Italy sao?
Diệp Tư Viễn nhẹ giọng trả lời tôi: "Đến thành phố P."
"Hả? ?" Tôi cho là mình đã nghe lầm rồi.
"Anh muốn đến chỗ em, Tiểu Kết em chờ anh, máy bay chỉ đến tỉnh lị thôi, sau đó anh sẽ bắt taxi đến thành phố P, đến nơi anh sẽ gọi điện thoại cho em."
". . . " Miệng tôi há hốc, hoàn toàn ngơ người.
"Trước khi đi Italy anh cảm thấy cần thiết phải gặp ba em một lần, không nói nữa, chú Tào đang chờ anh rồi."
"Đợi đợi đợi đợi đợi đã nào...! Diệp Tư Viễn! Anh điên rồi! Người nào đi cùng với anh?"
"Một mình anh."
"Một mình anh?"
"Đúng, một mình, em yên tâm, anh có thể tự chăm sóc cho chính mình.”
Cúp điện thoại, tôi sững người, một lúc sau mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Tư Viễn nói muốn đến gặp ba tôi.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
139 chương
57 chương
43 chương