Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 62
Editor: coki (Mèo)
Thời điểm đối mặt Uyển Tâm, tôi ủ rũ cúi đầu. Uyển Tâm bày tỏ xin lỗi với tôi , cho rằng xảy ra chuyện như vậy thì chị ấy cũng có trách nhiệm. Tôi hiểu rõ trong lòng chị ấy cũng không dễ chịu gì liền cười nói với chị ấy đây đều là họa do tôi tự mình gây ra, nếu tôi có thể cảnh giác hơn nữa không uống chia bia kia thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Uyển Tâm hỏi tiếp theo tôi định làm như thế nào thì tôi thở dài nói: "Trước hết cứ chờ trường học thông báo đã, mặc cho số phận."
Chị ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy không được, nếu thật sự đợi thông báo đuổi học của nhà trường thì một chút khả năng cứu vãn cũng không có. Tiểu Kết, em liền nói hết tiền nhân hậu quả cho giáo viên của mình, chị có thể làm chứng cho em mà."
Không phải là tôi không nghĩ tới cái này, thậm chí tôi còn nghĩ tới báo cảnh sát vì trên lý thuyết mà nói thì tôi là người bị hại nhưng. . . . Đường Duệ cũng là học sinh của trường chúng tôi, hình ảnh của tôi đã đủ để làm cho trường học xấu hổ rồi nếu còn lộ chuyện của Đường Duệ ra ngoài thì nhất định lãnh đạo trường học càng thêm nổi đóa, coi như cuối cùng Đường Duệ có bị xử phạt thì tôi cũng không tin mình có thể tránh được, còn có Uyển Tâm cũng không thể tránh khỏi bị xử phạt, nghĩ tới những thứ này tôi liền cảm thấy đây không phải biện pháp tốt để giải quyết vấn đề này.
Tôi nói băn khoăn của mình cho Uyển Tâm nghe, chị ấy có chút tức giận: "Đến nước này rồi mà em vẫn còn lo cho Đường Duệ sao? Hắn ta đã làm mấy chuyện như vậy đối với em thì tại sao lại không nghĩ đến hậu quả!"
Tôi nói: "Ngày mai đã là thứ sáu rồi, ý định của em là buổi sáng lại đi tìm giáo viên thử một chút, em có thể nói những chuyện này cho cô ấy nghe, thật ra như vậy cũng là em đang đặt cược một trận, thậm chí em có thể uy hiếp trường học, nếu như quả thật muốn đuổi học em thì...em…. liền nói hết chuyện của Đường Duệ ra ngoài."
Đây là cách cuối cùng rồi, Uyển Tâm suy tư, gật đầu nói: "Có thể thử xem. Đúng rồi, hôm nay Diệp Tư Hòa có gọi điện thoại cho chị hỏi về chuyện này đấy."
"À?"
"Anh ấy nhìn thấy hình chụp." Uyển Tâm nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, anh ấy nói người nhà của anh ấy cũng đều thấy được."
Tôi bối rối, người nhà Diệp Tư Hòa? Vậy. . . . . . còn ba mẹ Diệp Tư Viễn, bọn họ cũng nhìn thấy sao?
Buổi tối lúc ở phòng ngủ, tôi ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Diệp Tư Hòa, tôi lạnh nhạt đáp lời anh ta, rốt cuộc anh ta cũng hỏi tôi về chuyện những tấm hình kia.
"Tiểu Kết, nếu như cần anh giúp một tay thì em cứ gọi điện thoại cho anh."
"Anh có thể giúp đỡ được cái gì?" Tôi cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Có lẽ anh sẽ nhờ tới một chút quan hệ để giúp em giải quyết những vấn đề này."
". . . . . ." Nói thật, tôi cũng có chút động lòng với lời nói của anh ta, ở xã hội này, chuyện gì cũng đều phải nói đến quan hệ, tôi có chút tin tưởng xác thực là anh ta có thể giúp tôi làm một chút chuyện gì đó.
"Thật sự." Anh ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Tiểu Kết, chỉ là chuyện lần trước anh đã nói với em.... chỉ cần em giúp một tay...."
Tôi lập tức có chút tức giận. Hàaa...! Đây là anh ta đang uy hiếp trá hình sao? Tôi trả lời anh ta: "Em gọi anh một tiếng anh Tư Hòa là bởi vì anh là anh họ của Diệp Tư Viễn nhưng mà chuyện lần trước anh nói với em, em đã biết được chân tướng rồi, đều là bịa đặt giả dối , mẹ Diệp Tư Viễn chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh!"
"Người nào nói cho em biết, Tư Viễn sao?" Anh ta lại cười , "Tiểu Kết, em thật sự là quá ngây thơ rồi, cậu ta nói gì em cũng tin sao? Không trách được em sẽ bị người khác bắt nạt."
"Anh đừng nói hưu nói vượn! Diệp Tư Viễn chưa bao giờ gạt em!"
"Ha ha, xem ra là anh đã uổng phí lòng tốt rồi, chẳng qua anh cũng có trách nhiệm nói cho em biết, những chuyện mà thím Hai đã làm anh đều có nhân chứng, vật chứng. Anh chỉ không muốn làm cho mọi người khó xử, vì có ông nội ở đó nên anh mới không nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu như em đã tin tưởng lời nói của Tư Viễn vô điều kiện vậy thì anh cũng không lời nào để nói."
"Rốt cuộc là giữa các người đã xảy ra chuyện gì?" Tôi cảm thấy rất nhức đầu: "Mỗi người đều nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, anh cứ mặc kệ em tin tưởng ai, bây giờ em hoàn toàn không có đủ tinh lực để chú ý đến chuyện nhà của các anh! Còn nữa, Diệp Tư Hòa!"
Tôi kêu tên hoàn chỉnh của anh ta: " Chuyện Tư Viễn bị thương không phải ngoài ý muốn, đúng không?"
Anh ta lập tức trầm mặc, thật lâu về sau mới trả lời: "Là ngoài ý muốn nhưng mà anh cũng có trách nhiệm. Anh chỉ có thể nói cho em biết như vậy thôi."
Tôi hoàn toàn bị bọn họ làm cho hồ đồ, Diệp Tư Hòa còn nói: "Được rồi, cái gì phải nói thì anh cũng đã nói rồi, Tiểu Kết, nếu như chuyện không ổn thì em cứ gọi điện thoại cho anh, có thể giúp đỡ nhất định anh sẽ giúp, cứ coi như anh là vì Tư Viễn đi. Cậu ấy không xem anh là anh nhưng anh vẫn luôn coi cậu ấy là em trai."
Những lời này anh ta nói vô cùng thành khẩn làm cho tôi không cách nào ác thanh ác khí đối với anh ta được, sau khi nói cảm ơn một tiếng liền cúp điện thoại di động.
Đêm hôm trước, tôi thức suốt đêm không ngủ, chiều nay tôi vẫn không cách nào ngủ được như cũ, sau đó thân thể thật sự không chịu nổi nữa mới dần dần ngủ thiếp đi.
Tôi nằm mơ thấy Diệp Tư Viễn, nằm mơ thấy anh cười ấm áp còn có thân thể khác biệt của anh. Anh đứng ở nơi xa đó, bên cạnh là ống tay áo bị gió thổi bay, tôi đi về phía anh, vươn tay muốn ôm anh nhưng lại phát hiện mặc kệ tôi có cố gắng thế nào đều không thể tới bên cạnh anh còn anh chỉ dùng cặp mắt an tĩnh nhìn tôi, trong ánh mắt đó có một loại cảm xúc mà tôi không thể xác định, sau đó anh xoay người, dần dần đi xa.
Thế giới của tôi bắt đầu sụp đổ, rốt cuộc tôi cũng buông tha, dừng lại bước chân của mình.
Tôi nhớ anh, nhớ đến tột cùng. Tôi ôm vai của mình nằm ở trên giường, trong đầu chỉ toàn lặp lại bóng dáng cao gầy của anh, ánh mắt phức tạp lúc anh xoay người nhìn tôi. Tôi thật sự hy vọng lúc này anh có thể làm bạn với tôi để cho tôi buông xuống tất cả phiền não, nhẹ nhàng dựa vào người anh.
Trong giấc mơ tôi tôi nghe được giọng nói của Diệp Tư Viễn, ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt ở trên người anh, tôi nghe được hình như anh đang nói: "Tiểu Kết, phải kiên cường, mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì anh đều ở bên cạnh em."
Tôi đột nhiên tỉnh dậy, ở trong căn phòng tối đen trợn mắt ngẩn người, bên cạnh tôi trống không, không có nhiệt độ cơ thể của anh cũng không có tiếng hít thở đều đều thì tôi đã biết chính mình không có tư cách yêu cầu xa vời gì rồi nhưng mà tại sao lòng của tôi lại bi thương đến thế.
Thời gian yên tĩnh như muốn ngừng trôi, thân thể run rẩy của tôi cũng dần dần bình tĩnh lại, tôi thầm nghĩ chính mình không thể tiếp tục sa sút tinh thần như vậy, nhất đinh tôi phải kiên cường lên.
Tất cả những điều này đều là do Diệp Tư Viễn dạy cho tôi, cho dù đã xảy ra chuyển không thể nào cứu vãn, cho dù anh có mất đi hai cánh tay mà vẫn đứng lên từ trong hiện thực tàn khốc thì tôi cũng có thể làm được như vậy. Kết quả tệ nhất đơn giản chỉ là tôi bị đuổi chọc nhưng tôi tin tưởng chính mình có thể chịu đựng được, tôi có một thân thể kiện toàn, tinh thần lạc quan tích cực, cho dù có khả năng sẽ phải đổi lại phương pháp sinh hoạt nhưng những thứ này đều không đáng sợ.
Thứ chân chính đáng sợ nhất chính là tương lai của tôi và Diệp Tư Viễn.
Người nhà anh đã biết được chuyện này thì làm sao còn có thể đồng ý cho anh tiếp tục qua lại với tôi?
Nếu quả thật bị đuổi học thì tôi có tư cách gì để tiếp tục với anh. Anh sắp ra nước ngoài du học, tương lai của anh mặc dù gian khổ nhưng tiền đồ vẫn tốt đẹp như cũ, còn tôi thì sao ?
Trần Kết, Trần Kết, không phải sợ! Không phải sợ!
Diệp Tư Viễn, em sẽ kiên cường, kiên cường giống anh, em sẽ lớn lên, em nguyện ý chịu đựng tất cả kết quả, bất luận nó là tốt hay xấu thì em cũng sẽ bắt đầu một lần nữa, sẽ tiếp tục cố gắng, sau khi anh đi em sẽ ở lại nơi này yên lặng chúc phúc cho anh.
Cho nên Diệp Tư Viễn, anh nhất định phải cố gắng lên, phải hạnh phúc!
Chỉ là. . . . . . Diệp Tư Viễn, có lẽ em không thể trở về bên cạnh anh được nữa rồi, nhận rõ sự thật này rốt cuộc tôi cũng bắt đầu khóc thút thít.
Buổi sáng thứ sáu, tôi xin nghỉ không đi học, ở phòng ngủ chuẩn bị đi gặp giáo viên thì lại nhận được điện thoại của Ứng Hạc Minh .
"Trần Kết, có thời gian rãnh không?"
"Chuyện gì?"
"Anh đang ở tại trường học của em. Chuyện của em anh đã nghe Vương Giai phân nói rồi, cũng đã nhìn thấy trên Internet, Vương Giai phân nói em gặp phải chuyện phiền toái, nếu em có thời gian thì hai ta nói chuyện một chút, có lẽ anh có thể giúp đỡ một chút."
Lại một người nói muốn giúp một tay! Mặc dù là Ứng Hạc Minh thì tôi vẫn cảm thấy có chút cảm động nhưng anh ta thì có thể giúp được cái gì đây? Tôi hỏi thẳng anh ta nghi vấn của mình, anh ta nói: "Chú của anh là một giáo sư trong trường của em, cũng có chút quyền hành , chuyện này cũng không thật sự nghiêm trọng, nếu như em đồng ý thì anh có thể nhờ chú giúp đỡ một tay."
Tôi cầm điện thoại di động có chút sững sờ, tự hỏi có lẽ thử tìm anh ta nói chuyện một chút cũng tốt, nói không chừng anh ta thật sự có thể giúp đỡ tôi để cho tôi hữu kinh vô hiểm vượt qua chuyện này.
Tôi gặp Ứng Hạc dưới một cây đại thụ bên cạnh nhà ăn trong trường, anh ta nhìn thấy tôi thì sững sờ, nói: "Mấy ngày không thấy làm sao em lại gầy nhiều như vậy? Mắt thâm lợi hại như vậy, buổi tối không ngủ được sao?"
Thật là nói nhảm! Người nào gặp phải chuyện như vậy mà còn có thể ngủ ngon? Tôi cười cười với anh ta, nói: "Tôi không sao."
"Anh đã nhìn thấy mấy tấm hình đó trên Internet, nhìn người ở bên trong có chút giống em nhưng anh thật sự không thể tin được, về sau hỏi Vương Giai phân mới biết là đã xảy ra chuyện như vậy."
"A, đây đều là do tôi không tốt!"
" Đây đều là do tiểu tử Đường Duệ kia làm sao? Chính là cái người lần trước đánh cầu lông cùng với chúng ta?"
"Ừ."
"Tiểu tử này bị sao vậy? Trần Kết, làm sao mà em lại chọc đến hắn? Lần trước anh đã thấy hình như giữa hai người có cái gì đó không đúng."
"Không có gì, đều là chuyện quá khứ rồi." Tôi phất tay một cái: "Hiện tại trước hết nên nghĩ cách nào để cho tôi không bị đuổi học thì hơn."
"Em có nói chuyện của Đường Duệ cho trường học biết không?"
"Không có."
"Tại sao?"
Tôi nói suy nghĩ của mình cho anh ta biết, Ứng Hạc Minh lắc đầu: "Em nghĩ như vậy là không đúng, loại người như thế em càng nhân nhượng hắn thì hắn lại càng không biết trời cao đất rộng là gì , nhất định phải cho hắn biết thế nào là lễ độ mới được."
"Ứng Hạc Minh, hiện tại tôi thật sự không muốn quản chuyện của hắn, coi như Đường Duệ bị xử phạt thì tôi cũng không có trái cây ngọt để ăn! Hiện tại tai họa là do ảnh chụp của tôi gây ra, trường học sẽ không quan tâm tới tiền căn hậu quả gì đó bởi vì ảnh hưởng trong xã hội đã không thể thay đổi được nữa."
"Anh biết rồi." Anh ta gật đầu:"Bây giờ anh liền gọi điện thoại cho chú của anh, em chờ anh một lát."
Anh ta đi tới bên cạnh gọi điện thoại, một mình tôi đứng ở dưới cây đại thụ chờ, đúng lúc này tôi nhìn thấy hai người từ phía xa đi tới.
Là một cô gái tóc ngắn và…. Diệp Tư Viễn.
Diệp Tư Viễn cũng nhìn thấy tôi, thân thể của anh có chút hơi cứng ngắc, tầm mắt liền giằng co ở trên người tôi không rời ra.
Tôi nhìn anh một chút lại cô gái bên cạnh anh, vẻ mặt của cô ấy thoải mái, đang cùng Diệp Tư Viễn nói gì đó, trên mặt nở nụ cười. Mỗi tay của cô ấy đều mang theo một cái rương tôi biết trong đó có một cái là bộ dụng cụ vẽ tranh của Diệp Tư Viễn.
Diệp Tư Viễn mặc áo sơ mi dài tay màu đen, quần jean màu đậm, trên lưng mang theo balo. Tôi cảm thấy được hình như anh gầy hơn một chút, áo sơmi màu đen mặc trên người anh có vẻ rộng hơn, gương mặt anh cũng có chút lõm xuống, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.
Bọn họ đi tới chỗ tôi, bước chân Diệp Tư Viễn càng ngày càng chậm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi... và tôi cũng không có lùi bước, không nhúc nhích nhìn anh.
Cô gái bên cạnh nói với anh mấy câu, anh không có phản ứng, cô gái liền kêu lên: "Học trưởng, học trưởng?" Sau đó cô ấy cũng nghiêng đầu lại nhìn thấy tôi.
Tôi thấy được cô ấy lại gần Diệp Tư Viễn, nhỏ giọng nói gì đó, ánh mắt của Diệp Tư Viễn liền trầm xuống, anh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Đi thôi, đi phòng vẽ tranh, chúng ta trễ rồi."
Giọng nói của anh tôi có thể nghe được, lúc đó có cảm giác giống như lòng mình là một bể vết thương, máu lẫn vào thịt, từng khối từng khối rớt xuống, đáy lòng bi thương làm tầm mắt của tôi mơ hồ, tôi phải rất cố gắng, rất cố gắng mới nhịn được không cho nước mắt tràn ra.
Diệp Tư Viễn, anh đã không còn muốn để ý em nữa, phải không?
Đang lúc bọn họ đi tới bên cạnh tôi thì cách đó không xa Ứng Hạc Minh đã trở lại, anh ta cất điện thoại nói với tôi: "Tiểu Kết, đi thôi, hiện tại liền đến phòng làm việc của chú anh, chúng ta nên nói rõ ràng một chút."
Giọng của anh ta rất lớn, còn rất vui mừng, tôi thấy được Diệp Tư Viễn lập tức dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn tôi một cái, thậm chí trong ánh mắt còn có chút khổ sở.
Tôi chột dạ dời tầm mắt, gật đầu với Ứng Hạc Minh: "Được, đi thôi, cám ơn anh."
"Không có chuyện gì." Rốt cuộc Ứng Hạc Minh cũng nhìn thấy Diệp Tư Viễn và dĩ nhiên là cũng chú ý đến không khí cổ quái giữa hai chúng tôi, anh ta nhỏ giọng nói: "Bạn trai em kìa, không tới chào hỏi sao?"
"Không cần, chúng ta đi thôi."
Tôi đi theo bên cạnh anh ta, bước về phía tòa nhà dành cho giáo viên nhưng tôi vẫn là không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn.
Tôi thấy bóng lưng của anh, hai ống tay áo buông thỏng ở bên người anh, dáng người của anh cao ngất, từng bước kiên định đi về phía trước, thủy chung không có quay đầu lại nhìn.
Ngược lại cô gái bên người anh lại quay đầu, lúc đón nhận ánh mắt của tôi liền lập tức quay lại, tôi nhìn thấy cô ấy nói gì đó với Diệp Tư Viễn mà anh chỉ nghiêng đầu lắng nghe sau đó tiếp tục bước về phía trước.
Bước chân của tôi cũng không có ngừng lại, chúng tôi đưa lưng về phía nhau, càng cách càng xa.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
29 chương
23 chương
18 chương
60 chương