Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 34
Tôi lấy ô từ trong balo Diệp Tư Viễn ra, vừa lấy ra anh đã xoay người đi vào trong mưa.
“Diệp Tư Viễn!” Tôi gọi lại anh, vội vàng che ô chạy theo anh, nhưng anh không để ý tới tôi, cứ thế bước đi thật nhanh.
Tôi phải chạy mới có thể đuổi theo anh, giơ cao cánh tay đem ô che lên đầu của anh.
Anh lại né tránh, vừa đi vừa nói: “Em che đi, anh đã ướt, che cũng vô dụng.”
Tôi cầm ô có chút khó khăn bởi tay cầm rất ngắn. Nếu là bình thường, lúc tôi cùng Diệp Tư Viễn cùng nhau đi ở dưới mưa, tôi sẽ cầm một cái ô lớn, đủ che cho chúng tôi, nhưng cái ô này che không đủ.
“Anh làm sao thế?” Tôi gọi anh, vẫn đuổi theo anh, cố che ô cho anh.
Diệp Tư Viễn dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Anh nói, em che một mình đi! Không cần phải để ý đến anh!”
“Anh tự nhiên nổi điên cái gì! Anh thích tắm mưa à? Được! Anh muốn tắm mưa phải không? Em tắm mưa cùng anh!”
Tôi tức giận, ném ô xuống đường, mưa tầm tã, mưa lập tức rớt xuống người tôi, tôi có thể cảm giác thân thể dần dần trở nên lạnh như băng, nước theo tóc tôi rơi xuống.
“Trần Kết!” Diệp Tư Viễn quay đầu, nhìn chiếc ô, lại trừng mắt nhìn tôi, nói to, “Nhặt lên mau!”
“Em không nhặt!” Tôi cũng nói to.
“Anh bảo em nhặt lên!”
“Em không nhặt!”
“Nhặt lên mau!”
“Em không nhặt! Em không nhặt!”
Tôi nhìn vào mắt Diệp Tư Viễn, chúng tôi mặt đối mặt đứng ở dưới mưa trong màn đêm, cả hai đều ướt đẫm, cứng cổ trừng mắt nhau, giống hai con sư tử phát điên, rống to với nhau.
Bên chân tôi là một chiếc ô, cô đơn nằm dưới mưa, trong tán ô nhanh chóng đọng lại một vũng nước.
Diệp Tư Viễn nhìn tôi một lát, ánh mắt dần dần nhu hòa, còn mang theo một tia bi thương cùng bất đắc dĩ, anh nói: “Nếu như anh có thể giúp em che ô, anh nhất định sẽ không cho em dính đến một chút mưa, nhưng mà anh không thể, cho nên anh chỉ có thể đưa ô cho em, Trần Kết, nhặt ô lên, nghe lời.”
Tôi sững sờ nhìn anh, rốt cuộc rủ mắt xuống, nhặt ô lên, đem ô che trên đầu, nói với anh: “Hoặc là cùng nhau che, hoặc là ai cũng không che, tùy anh chọn.”
Anh nhìn tôi một cái thật sâu, không nói gì thêm, xoay người bước đi.
Anh đi chậm hơn nhiều, tôi hiểu được ý của anh, lập tức nâng cao tay đem ô che lên đầu hai người, thật ra cũng không có tác dụng gì, nhưng thân thể tôi và Diệp Tư Viễn vẫn gắt gao dán vào nhau, sóng vai dưới ô, cùng nhau trở về nhà.
Chúng tôi cứ bước đi, chỗ chúng tôi ở cách sân cầu lông không gần, dù Diệp Tư Viễn đi nhanh, cũng phải mất 20 phút. Tôi tưởng tượng cảnh anh đi một mình dưới mưa trên đường, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, Diệp Tư Viễn không có hai tay của tôi, anh đưa ô đến cho tôi!
Tôi trầm mặc rơi lệ, dù sao cả mặt đều dính nước mưa, sẽ không ai biết tôi giờ này đang âm thầm rơi lệ.
Chúng tôi rốt cuộc cũng về đến nhà.
Diệp Tư Viễn vẫn không để ý tới tôi, anh cởi giày, chân không liền đi đến phòng ngủ, tôi biết rõ là muốn đi tắm.
Tôi đi tới phòng bếp, phát hiện bữa ăn sáng tôi nấu anh có ăn, nhưng là bữa tối thì anh không có đụng.
Tôi cởi quần áo ướt nhẹp bên ngoài, đi vào phòng khách tắm rửa, dưới làn nước nóng, tôi dần dần tỉnh táo lại. Tôi nghĩ, tối nay cho dù sẽ ra sao thì tôi cũng muốn cùng anh nói thẳng thắn với nhau, cuộc cãi vả này phải kết thúc rồi.
Nhưng khi tắm xong, đi vào phòng ngủ thì phát hiện Diệp Tư Viễn đã ngủ ở trên giường, anh mặc áo T-shirt tay ngắn màu trắng, đắp chăn, nằm nghiêng đưa lưng về phía. Tôi nhìn anh một lát, một chút động tĩnh cũng không có, tôi đột nhiên cảm thấy lòng trở nên nguội lạnh.
Tôi không có dũng khí lên giường, dứt khoát đi tới phòng tắm, lấy quần áo ướt anh thay ra đem đi giặt.
Trước khi giặt quần áo, tôi có thói quen móc tất cả túi của quần áo. Trong túi quần áo của Diệp Tư Viễn từ trước đến giờ không khi nào có gì, bởi vì anh không có cách nào cầm, cái gì anh cũng để trong túi xách, nhưng tôi vẫn luôn kiểm tra để tránh trường hợp đặc biệt.
Lần này, thật bất ngờ, tôi lấy ra một vài tờ giấy từ trong túi quần anh.
Quần đã sớm ướt đẫm, mấy tờ giấy cũng đã ướt không còn hình dáng gì.
Tôi tò mò mở ra, là hai tờ vé xem phim.
Tôi cẩn thận xem tờ vé, phát hiện là một bộ phim gần đây bán vé rất chạy, ghế đôi cho một cặp tình nhân, thời gian là 8 giờ rưỡi tối nay. Bộ phim này rất khó mua vé, bậy giờ mua căn bản là không mua được, Diệp Tư Viễn nhất định là đã mua vé trước mấy ngày. Nhìn hai tấm vé xem phim trong tay, nước mắt của tôi liền rớt xuống.
Tôi đi giặt quần áo, khuỷu tay vẫn rất đau, nhưng tôi vẫn chết lặng giặt áo quần, thiếu chút nữa thì chà rách.
Giặt xong, tôi đi đến phòng khách, trên ngồi ghế salon một lát, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ khuya, rốt cuộc tôi lấy hết dũng khí đi vào phòng ngủ.
Diệp Tư Viễn vẫn duy trì tư thế mới nằm nghiêng ở trên giường.
Gần 2 giờ, anh hình như là không động đậy một chút nào.
Tôi đi tới giường, vén chăn lên rồi nằm xuống, tôi cũng nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, đưa tay tắt đèn bàn ở đầu giường.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người chúng tôi.
Tôi biết rõ Diệp Tư Viễn cũng không có ngủ, tôi biết anh khi ngủ sẽ không ra âm thanh phát như thế.
Tôi đột nhiên cảm thấy uất ức.
Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh?
Hơn nửa năm qua, trong quá trình chúng tôi quen nhau, tôi đặc biệt nhân nhượng Diệp Tư Viễn, anh nói gì, anh muốn cái gì, tôi đều ủng hộ vô điều kiện.
Chúng tôi ăn cơm, tôi chuyên làm món ăn anh thích ăn; mặc quần áo, tôi chuyên mặc kiểu dáng anh thích; anh không thích tôi đi nhảy, cuối kỳ tôi liền nghỉ việc; anh muốn thuê phòng, tôi liền cùng anh đi, cũng không quản mình ở siêu thị đã đứng giữa trời mệt mỏi; ngày mai có bài kiểm tra, hôm nay anh gọi tôi cùng anh đi đến phòng vẽ tranh, tôi không nói hai lời liền đi theo anh, còn mình buổi tối học đến 4 giờ sáng; thi xong tôi muốn ngủ bù, anh gọi một cú điện thoại, tôi lập tức hấp tấp chạy tới.
Tôi chỉ muốn cho Diệp Tư Viễn những gì tốt đẹp nhất mà mình có thể mang đến cho anh, miễn là anh vui vẻ.
Tôi đã từng nghĩ đến nguyên nhân, là bởi vì thân thể Diệp Tư Viễn tàn tật làm tôi đau lòng, hay là bởi vì tôi quá mức thương yêu anh, kết luận là cả hai lí do trên.
Anh có cái gì không hài lòng?
Anh lại nói tôi lừa anh! Anh vẫn không tin tôi!
Diệp Tư Viễn, anh thật là một kẻ khốn kiếp!
Nhưng… Nhưng…
Nghĩ đến anh đứng trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Trời mưa, anh đem ô tới cho em."
Nghĩ đến anh nói: "Anh thật sự muốn ôm lấy em."
Nghĩ đến anh vì tôi, không để ý đến an nguy leo lên núi Linh Đang.
Nghĩ đến hai vé xem phim trong túi quần anh.
Nghĩ đến gương mặt anh vui vẻ khi tôi nói với anh "Được, em sẽ không quên."
Tôi biết, chuyện này, là tôi sai.
Không biết hiện tại ở là mấy giờ rồi, tôi từ từ xoay người, trong bóng tối, tôi có thể nhìn thấy thân thể Diệp Tư Viễn.
Tôi xích lại gần anh, thân thể của tôi dán sát lên tấm lưng ấm áp của anh.
Tay tôi không tự chủ được liền ôm hông anh, tôi ôm thân thể của anh, đem mặt áp thật chặt vào lưng anh, tôi nghe thấy mình nói:
"Tư Viễn, xin lỗi anh."
Anh không có nhúc nhích, cũng không có nói gì.
Nhưng mà tôi cảm giác rất kỳ quái, tôi có thể cảm nhận được thân thể của anh hơi hơi run rẩy.
Giống như anh đang đè nén, nhưng tôi vẫn cảm nhận được.
Tôi cảm thấy có cái gì không đúng, lập tức ngồi dậy.
Tôi lướt qua thân thể của anh, bật đèn bàn trên tủ ở đầu giường, đột nhiên có ánh sáng làm thân thể Diệp Tư Viễn run lên, tôi cúi đầu nhìn anh, phát hiện anh đã vùi mặt vào trong gối nằm.
"Diệp Tư Viễn!" Tôi kêu anh, đưa tay chạm vào gương mặt anh.
Tôi muốn anh xoay mặt lại, nhưng anh dùng sức giằng co, thế nào cũng không chịu quay đầu.
Tôi dùng sức, dù sao anh cũng không có hai cánh tay, tôi cố xoay đầu anh lại.
Nhìn một cái, tôi sợ ngây người! Diệp Tư Viễn… anh đang khóc!
Anh nhắm chặt hai mắt cắn môi, mặt đầy nước mắt.
Tôi cũng run rẩy, tôi kêu anh: "Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! Anh làm sao vậy?"
Bờ vai của anh rốt cuộc cũng nhúc nhích, cổ anh phát ra tiếng khóc nhỏ nhẹ, nước mắt theo gương mặt của anh chảy xuống đã sớm thấm ướt mặt gối.
Tôi sợ cực kỳ, lập tức liền cúi người ôm lấy anh thật chặt, nước mắt không kìm được rớt xuống, tôi không biết Diệp Tư Viễn thế nào, sao anh lại khóc, trời ạ! Tôi rốt cuộc là đã làm cái gì! Sao lại để cho anh đau lòng như vậy!
"Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Em sai rồi! Anh làm sao vậy? Diệp Tư Viễn! Anh đừng khóc!" Tôi chịu không nổi cũng khóc lên.
Diệp Tư Viễn vẫn không có nói gì, anh chỉ mặc cho tôi ôm, mắt cũng không mở ra, cắn môi không nói tiếng nào.
Tôi ôm anh, anh trầm mặc khóc, tôi lớn tiếng khóc, thân thể hai người cũng run rẩy kịch liệt.
Ngày tận thế cũng không bằng giờ phút này, khuôn mặt Diệp Tư Viễn tái nhợt, không cầm được nước mắt, hận không thể đánh mình mấy bạt tai để chuộc tội.
Tôi vẫn khóc, lòng của tôi đang rỉ máu, đây là tôi lần đầu tiên thấy Diệp Tư Viễn buông thả sự bi thương của anh ở trước mặt tôi.
Tôi thật sự hi vọng đây cũng là lần cuối cùng.
Không biết đã trải qua bao lâu, chúng tôi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Đang trầm mặc, Diệp Tư Viễn đột nhiên lên tiếng.
Giọng của anh có chút trầm thấp lại chậm chạp, anh nói: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Tôi sững sờ, không ngờ anh sẽ hỏi việc này, tôi lấy điện thoại xem rồi nói: "12 giờ 42 phút."
"Ừm…"
Anh lại không nói, sau đó từ từ mở mắt, mắt của anh hồng hồng, còn có chút sưng, anh xoay đầu lại, nhìn nói: "Tiểu Kết, kể từ thời điểm này, anh sống trong nỗi tuyệt vọng."
Một câu nói cổ quái như vậy làm tôi phản ứng nửa ngày mới tỉnh ngộ lại.
Tôi giật mình nói: "Diệp Tư Viễn! Hôm nay là sinh nhật anh sao?"
"Là ngày hôm qua." Anh nói.
"Em… Anh… Sao anh sao không nói sớm với em?"
Tôi rốt cuộc hiểu tại sao Diệp Tư Viễn khác thường, sau ngày hôm qua Diệp Tư Viễn đã tròn 22 tuổi, ngày sinh nhật năm anh 11 tuổi mất đi hai cánh tay, cho tới bây giờ, đã qua 11 năm.
Không trách được, anh hẹn tôi đi ăn cơm, mua vé đi xem phim, mặc dù anh đã từng đã nói với tôi anh không có ngày sinh nhật, nhất định có nguyên nhân.
Diệp Tư Viễn từ từ ngồi dậy, anh tựa lưng vào thành giường, nhìn tôi nói: "Anh không muốn làm cho em biết ngày sinh nhật của anh bởi vì anh hận ngày này, nhất là ngày sinh nhật 22 tuổi. Qua ngày này, anh sẽ để lại tất cả ở sau lưng, anh muốn dùng cái thân thể hiện tại này vượt qua bất cứ chuyện gì, anh đã từng sống tốt trong 11 năm, nhưng anh vẫn sợ… Nhưng mà hiện tại bên cạnh anh có em, anh nghĩ sẽ có em ở bên cạnh anh, em không cần biết điều gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi."
Tôi cái gì đều không nói ra được, nhìn Diệp Tư Viễn bình tĩnh nói, nước mắt của tôi lại rớt xuống, thật lâu tôi mới nói: "Diệp Tư Viễn, xin lỗi anh, anh hãy tha thứ cho em, có được không?"
Anh lại cười, nhưng nụ cười vô cùng thê lương.
Anh lắc đầu một cái: "Anh không trách em mà tự trách mình, anh không thể cùng em đi đánh cầu lông, không thể che ô cho em, thậm chí không thể nhặt ô lên giúp em, Trần Kết, em nói xem, làm sao anh có thể trách em được."
Tôi nhào tới trên người anh, đưa hai tay ra lau gương mặt ướt đẫm của anh, tôi nói: "Tư Viễn, anh trách em đi! Anh trách em đi! Đều là lỗi của em, đều là em không đúng! Em rõ ràng đã đồng ý đi ăn cơm với anh, nhưng em lại quên mất! Em thật sự là đầu óc giống heo! Tại sao em có thể quên!" Nói rồi tôi lại khóc oà lên.
"Tiểu Kết." Anh nhìn tôi, "Hiện tại, tất cả đều đã qua, không phải sao. Anh sẽ không trách em, em cũng không nên trách mình, em không biết gì cả, anh còn muốn nhận lỗi với em, đã làm em giận, thật ra thì… tấm lòng của em, anh đều biết cả, anh nói mấy lời nói làm em đau lòng, thật sự là… thật sự là anh không thể khống chế được mình, cho nên Tiểu Kết, xin em tha thứ cho anh."
Anh lại xin sự tha thứ của tôi. Diệp Tư Viễn! Em phải làm thế nào đây?
Tôi chảy nước mắt, cúi đầu hôn lên môi anh, chỉ cảm thấy vị mặn chat ở đầu lưỡi, tôi ôm gương mặt anh, môi lưỡi mềm mại cùng anh khuấy động.
Phần tay đã bị cụt giơ lên, chống đỡ thân thể của tôi, tôi hiểu rõ, Diệp Tư Viễn đang ôm tôi. Lòng của tôi cũng đau lắm rồi, đầu óc trống rỗng, vào lúc này, tôi chỉ biết, tôi muốn hôn anh, tôi muốn anh! Tôi nghĩ muốn cho linh hồn mình hoà thành một với anh.
Diệp Tư Viễn, xin anh đừng chất vấn em, xin anh hãy tin tưởng em, xin hãy tin tưởng rằng em yêu anh, xin hãy tin tưởng anh là người duy nhất tôi yêu, xin hãy tin tưởng rằng em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, xin hãy tin tưởng rằng em sẽ không rời bỏ anh, xin hãy tin tưởng từng cái sinh nhật của anh, em đều sẽ cùng anh vượt qua.
Trên thế giới này, không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì, có thể tách cho chúng tôi ra!
Chúng tôi điên cuồng quấn lấy nhau, đem thân thể, linh hồn giao cho đối phương.
Ngày 17 tháng 9, trời ơi, ngày là sinh nhật của Diệp Tư Viễn.
Tôi nhớ kỹ rồi, cả đời cũng sẽ không quên.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
505 chương
16 chương
58 chương
42 chương