Edit & Beta: BTD Bởi vì ngày mai tiến hành kiểm tra những gì đã huấn luyện mấy ngày qua nên buổi tối, huấn luyện viên không tổ chức các hoạt động vui chơi nữa. Vì thế mà vừa kết thúc buổi luyện tập, tôi lập tức rời trường. Tôi đến quán ăn nhỏ gần trường mua ít thức ăn sau đó hớn hở chạy về nhà. Đúng vậy! Nhà, tôi gọi cái căn hộ này là nhà của tôi với Diệp Tư Viễn, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ. Tôi dùng chiếc chìa khóa Diệp Tư Viễn đưa tôi để mở cửa, trừ cảm giác khó chịu vì bộ quần áo quân đội vừa rộng vừa hôi này thì tất cả đều vô cùng tốt, tôi thấy mình như cô gái nhỏ hạnh phúc khi về nhà, mong ngóng được gặp lại anh chồng yêu quý của mình sau một ngày làm việc mệt mỏi. Bước vào nhà tôi thấy rất khác thường, buổi sáng còn bề bộn lung tung mà bây giờ đã gọn gàng ngăn nắp rồi, đồ đạc Diệp Tư Viễn mua ở siêu thị vào hôm qua cũng không thấy, sàn nhà còn được lau sáng bóng. Tôi đoán có lẽ sáng nay dì giúp việc đã qua dọn dẹp. Tôi thay dép đi trong nhà rồi bật đèn phòng khách lên, bỏ thức ăn vào phòng bếp. Rồi tôi nhìn thấy ở ngoài ban công có một cái giá đang phơi đầy quần áo. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng động trong phòng đọc sách liền đẩy cửa ra xem, chỉ thấy Diệp Tư Viễn đang ngồi dựa vào thành ghế, dùng chân nghịch máy tính. Anh nghe tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy tôi về lập tức hớn hở đứng dậy cười, đem chân xuống rồi đứng dậy nói: “Tiểu Kết, em học xong rồi à.” “Ừm, Tư Viễn, em đã về.” Tôi chạy tới dang hai tay định ôm anh nhưng nghĩ lại mình vẫn còn mặc bộ quân phục hôi hám trên người nên thôi “Ôi, em chưa thay quần áo, chưa ôm được.” “Không sao cả.” Anh chủ động cúi người dán sát vào tôi làm tôi không kìm chế được vươn tay ôm anh. Hít hà mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ anh khiến tôi có cảm giác đây là mùi vị yên bình của mái ấm hạnh phúc. Tôi hỏi anh: “Hôm nay ở nhà anh làm gì?” Anh nghĩ nghĩ rồi đáp: “Giặt quần áo, lau nhà, thu dọn các thứ mới mua ngày hôm qua, nhưng mà có một vài món đồ ở quá cao anh không với tới.” Tôi kinh ngạc tròn miệng hỏi: “Tất cả đều là do anh dọn dẹp sao?” “Đúng vậy, sao vậy?” Anh hỏi lại tôi. “Làm sao anh làm được?” Tôi vẫn chưa tin. “Giặt quần áo không phải em đã thấy anh làm ở ký túc xá rồi sao? Những đồ quá lớn thì anh dùng máy giặt, còn lại anh dùng chân để giặt, còn... còn có... Tiểu Kết... còn quần áo lót của em, anh cũng giặt sạch cho em rồi, nhưng anh giặt bằng chân… em có để ý không?” Anh nhẹ nhàng lên tiếng. “Ngốc ! Dĩ nhiên là không! Em đang tính tối hôm nay chúng ta sẽ tắm chung, ngày hôm qua quả thật rất mệt mỏi. Aizz... Để anh giặt quần áo cho em, ngại chết.” Tôi đỏ mặt. “Có gì đâu, trước đây em cũng giặt quần áo cho anh mà.” Anh cười, cái lúm đồng tiền trên má thật đáng yêu. “Thế còn cái đống lớn trong phòng khách, anh dọn kiểu gì?” Đây là nghi vấn lớn nhất của tôi. Diệp Tư Viễn thần thần bí bí cười một tiếng: “Đi theo anh.” Anh dẫn tôi quay trở lại phòng khách, chỉ cho tôi thấy một cái xe kim loại có bốn bánh nhỏ giống cái xe đẩy đồ ăn trong khách sạn, nhưng mà chiếc xe này của Diệp Tư Viễn nhỏ hơn và cũng bền chắc hơn. Diệp Tư Viễn nói: “Đây là vũ khí bí mật của anh, nó giúp anh chuyển đồ từ chỗ này sang chỗ khác. Hơn nữa, nó còn gắn một cái ghế nhỏ để anh ngồi xuống làm việc, đi tới bất cứ nơi nào trong nhà cũng vô cùng thuận tiện.” “Thế anh đẩy nó kiểu gì?” Tôi lại hỏi. “Đẩy bằng eo, chỉ hơi chậm một chút, nhưng không sao.” Diệp Tư Viễn bắt đầu làm mẫu cho tôi xem, anh ngồi vào ghế salon, nâng hai chân lên bàn trà nhặt một cái cốc thả vào xe đẩy nhỏ, sau đó anh đứng dậy, đi ra phía sau xe, dùng eo đẩy đẩy cái xe chạy về đằng trước, nếu như xe nhỏ có bị sai lệch hướng anh sẽ dùng chân đẩy nó lại. Tôi đi theo anh vào phòng ăn, anh ngồi trên ghế, lại nâng hai chân đem cái cốc bỏ lên mặt bàn. Anh đắc ý nói: “Chính là như vậy, chỉ một lát là anh thu dọn xong xuôi hết.” Nhìn anh vui vẻ, trong lòng tôi lại khó chịu, thì ra cả ngày hôm nay anh phải đi đi lại lại trong căn nhà này. Trong đầu tôi lập tức liên tưởng tới chú chim nhỏ xây tổ, nghĩ tới Tinh Vệ lấp biển, rồi cả Ngu Công dời núi, cuối cùng là một đống đồ đạc ngổn ngang trong phòng khách. Chúng tôi chỉ cần một vài lần xách vào, còn với anh nó lại là cả một công trình lớn. Có lẽ anh nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của tôi nên sự vui vẻ của anh dần dần hạ xuống: “Tiểu Kết, em có thấy dáng vẻ vừa rồi của anh khó nhìn không?” “Không đâu!” Tôi lập tức trả lời, “Nhưng mà anh làm hết rồi, em biết làm gì bây giờ, lần sau khi làm những việc này chờ em về rồi chúng ta cùng làm nhé!” Anh cười cười: “Dù gì thì ban ngày anh cũng rảnh rỗi mà.” “Đúng rồi, trưa nay anh ăn gì?” “À... Anh gọi Pizza Hut.” Tốt rồi, may là anh không bỏ đói mình: “Em đi làm cơm tối nhé, từ giờ mọi việc trong phòng bếp thuộc về em!” “Được, anh chờ.” Diệp Tư Viễn cười, “Anh ra phòng khách xem bóng đá đây, nếu cần giúp gì em cứ gọi anh nhé.” “Em biết rồi, anh đi đi.” Nói xong tôi đi tắm rồi vào bếp bắt tay vào công việc nấu ăn. Lúc ăn cơm, chúng tôi ngồi ở hai vị trí đối diện nhau. Thực đơn của tôi hôm nay rất đơn giản, chỉ có hai món ăn bình thường, thế nhưng anh lại ăn một cách ngon lành hết hai bát cơm lớn. “Tại sao em chưa bao giờ phát hiện ra anh cũng là một người tham ăn nhỉ?” Tôi lên tiếng thắc mắc. Anh ngẩng đầu cười: “Đây là lần đầu tiên ăn cơm do em nấu, anh bỗng thấy khẩu vị vô cùng tốt.” “Thật à?” Tôi vui vẻ gắp rau diếp xào thịt bò và hành tây bỏ vào bát anh “Về sau ngày nào em cũng nấu cơm cho anh ăn, chuyên môn của em không tệ đâu, chẳng qua hôm nay không có nhiều thời gian nên không kịp trổ tài thôi.” “Được được, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Anh cười. “Có khi nào em cho anh ăn nhiều quá biến thành người mập mạp không nhỉ?” Tôi trêu anh. Anh sửng sốt, thật thà gật đầu đáp: “Có thể lắm, bố anh khá mập, chắc sẽ di truyền sang anh.” Tôi lắc đầu: “Vậy chúng ta phải suy nghĩ lại thôi, bởi vì em không thích người tròn quay đâu.” Diệp Tư Viễn nghiêm túc hỏi lại tôi: “Thật sao?” Tôi nhìn dáng vẻ này của anh mà bật cười: “Em đùa anh thôi!” “Tiểu Kết, anh hỏi thật, tương lai anh sẽ già đi, dáng vẻ cũng biến đổi, nếp nhăn, rụng tóc rồi cả cái bụng mỡ vì uống bia, đến lúc đó em có ghét bỏ anh không?” “Em không biết.” Tôi lắc đầu. “Hơn nữa, cả đời này anh là người tàn tật, 30 mùa, 40 mùa, thậm chí 60, 70 mùa, mãi mãi không có hai cánh tay. Đến lúc đó, sợ rằng cả cái chân này anh cũng không nhấc lên được, có một số việc bây giờ làm được nhưng sau này thì không chắc.” Giọng nói của anh rất trầm, trầm đến nỗi tôi nghe mà thắt lòng lại. Hôm nay anh tâm sự với tôi về những vấn đề xa xôi ấy tôi mới biết thì ra anh cũng suy nghĩ khá nhiều cho tương lai của cả hai người chúng tôi. Chỉ là so với tôi có cái nhìn mù mờ về tương lai thì anh còn sợ hãi hơn rất nhiều. Nhìn thẳng vào ánh mắt ảm đạm của anh, tôi nói: “Em sẽ luôn ở bên anh.” Tôi nhìn anh. “Thời gian đâu chỉ tàn nhẫn với anh, đến lúc đó, em cũng là một bà già có làn da như con gà rồi, thế nhưng em sẽ luôn bên anh, em bảo đảm đấy.” Anh xúc động lặng im không nói gì. “Còn ngồi đấy ngẩn người, anh mau ăn đi!” Tôi lại gắp cho anh một ít thịt bò xào. “Em đúng là người ngoài nói xin lỗi và bảo đảm thì chẳng biết nói gì nữa.” Bỗng anh bật cười. Tôi đỏ mặt, thói quen thôi, tôi toàn dùng ‘bảo đảm’ để cường điệu giọng nói của mình, mặc dù những chuyện tôi đảm bảo thường không được thực hiện tốt lắm, riêng chuyện tôi đảm bảo với Diệp Tư Viễn xuất phát từ sâu thẳm tận đáy lòng tôi. “Aizz... Đừng nói chuyện này nữa, ngày mai là khai trường rồi, còn chúng em thì tổng duyệt quân sự, anh có tới không?” Tôi chuyển đề tài. “Có chứ, anh sẽ đi.” Diệp Tư Viễn nhấc chân cầm thìa múc một thìa canh đưa lên miệng uống “Ngon thật, canh trứng cà chua ngon nhất anh từng được ăn đấy.” * * * Tổng duyệt quân sự lần cuối cùng được tổ chức cùng buổi khai trường, hiệu trưởng tiến hành các nghi thức vẫn làm như mọi năm. Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn nghiêm túc trình diễn, hô to khẩu hiệu cùng các bạn trong lớp nhưng vẫn không quên liếc mắt tìm kiếm bóng dáng Diệp Tư Viễn. Anh đứng cùng Lưu Nhất Phong, khi thấy tôi đi qua anh lập tức tặng tôi một nụ cười ấm áp. Tôi nhìn anh cười, lập tức cảm thấy tâm tình cực kì tốt, nụ cười ấy chính là làn gió mát mẻ tỏa ra từ điều hòa nhiệt độ giảm bớt cái nóng nực của ánh mặt trời rực rỡ. Thế là mỗi lần đi qua chỗ anh, tôi lại le lưỡi làm mặt quỷ, anh buồn cười lắc đầu lia, sau đó tôi đi tới, cũng không nhìn thấy anh nữa, nhưng mà tôi biết ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo bước chân tôi. Sau cuộc tổng duyệt cuối cùng, hiệu trưởng tuyên bố học kỳ mới bắt đầu. Chúng tôi đứng xếp hàng chuẩn bị rời sân, huấn luyện viên vừa nói giải tán, mấy cô gái nhỏ liền chảy nước mắt bám lấy huấn luyện viên, riêng tôi thì lập tức chuồn ra ngoài. Diệp Tư Viễn đang chờ tôi ở sân thể dục, tôi giơ cao hai tay vừa vẫy vừa chạy tới cạnh anh, vui vẻ nói: “Sướng quá! Cuối cùng được giải phóng!!” Anh cúi đầu hôn trán tôi rồi nói: “Về nhà tắm thôi, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt một chút.” “Tuân lệnh!” Tôi vô cùng mong mỏi được chia tay bộ quân phục đáng ghét này. Về đến nhà, vừa vào cửa tôi đã liếc thấy một cái hộp giấy to đặt trên bàn ăn. Tôi tò mò: “Cái gì vậy?” Tôi nhớ buổi sáng trước khi rời nhà, mặt bàn vẫn trống không mà. Diệp Tư Viễn đến bên cạnh bảo tôi: “Em vào xem sẽ biết!” Tôi nghi ngờ bước vào phòng ăn, đến khi nhìn rõ cái logo trên hộp giấy tôi mới biết thì ra nó là một cái laptop. “A!” Tôi sững sờ há to miệng, “Cái này! Cái này! Cái này… nó chui ở đâu ra đây?” “Anh đặt mua qua mạng, đây là hãng máy tính Dell rất thích hợp cho phái nữ.” Anh bảo tôi “Em mở ra xem đi.” Tôi đưa tay lau lau cái hộp giấy rồi nói: “Diệp Tư Viễn, em đã nói với anh em sẽ tự mua mà, dù sao em cũng tích cóp đủ rồi.” Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, tôi đưa cho Trần Dạ 500 tệ để tiêu vặt, số còn lại tôi vẫn cất kỹ càng. Bởi vì học kỳ mới này tôi không thể đi làm thêm ở Olive nên tiền phí sinh hoạt phải tiết kiệm một chút, nếu có mua máy tính cũng chỉ lấy loại để bàn khoảng 4000 tệ thôi, chứ laptop tầm 6000,7000 tệ tôi đâu có mua nổi. Diệp Tư Viễn nói: “Bây giờ em ở đây với anh rồi, có lúc em sẽ muốn làm bài tập trên giường, máy để bàn thì không thể được, dùng laptop sẽ tiện lợi hơn, muốn mang đi đâu cũng được.” “Nhưng... Nó đắt quá.” Tôi nhăn nhó đáp “Em không có nhiều tiền để trả cho anh như thế, cái này cũng phải 7000 tệ!” Diệp Tư Viễn buồn bực nói: “Tiểu Kết, không thể coi như quà anh tặng em sao?” Tôi nhìn anh: “Nó được mua bằng tiền của anh sao?” Anh ngẩn người Tôi nói tiếp: “Nếu đó là tiền do chính anh kiếm được, em sẽ vui lòng nhận, nhưng đây là tiền của bố mẹ anh, em không thể.” Tôi nghĩ nghĩ, mở nắp hộp giấy, bên trong đựng một cái laptop màu xám bạc 15 inches. Tôi thừa nhận rất muốn gửi trả món quà này nhưng khi chạm phải ánh mắt buồn bã của Diệp Tư Viễn tôi biết làm vậy không ổn tý nào. Thế là tôi vừa lấy laptop ra vừa nói: “Vậy đi, em trả cho anh 5000 tệ trước, số còn lại em sẽ từ từ trả sau.” “Tiểu Kết... không cần phải vậy đâu.” Anh nói. “Đã thế em không nhận nữa.” Tôi đặt laptop vào chỗ cũ. “Aizz! Được rồi được rồi, em trả dần dần là được.” Rồi anh bước đến cụng trán vào trán tôi, nhỏ giọng: “Tiểu Kết, em không thích đúng không?” Tôi ngẩng đầu ôm cổ anh, cười nói: “Em sao lại không thích! Hôm nay em có máy tính mới, máy tính siêu cấp xịn, còn xịn hơn cả cái máy tính của Vương Giai Phân đấy, trước đây em hâm mộ cô ấy lắm!” Diệp Tư Viễn thấy tôi vui vẻ liền thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Kết, thật xin lỗi, anh chỉ muốn em được vui vẻ.” “Em hiểu mà.” Tôi hôn chụt lên má anh một cái. Sau đó tôi bỗng nhớ ra chuyện vô cùng quan trọng “Đúng rồi! Diệp Tư Viễn, chúng ta viết giấy vay nợ nhé?” “Em nói đùa đấy à?” “Em nói thật! Còn thiếu hơn 2000 tệ đấy, thôi thì cứ viết là em nợ anh 2000 tệ đi.” Anh ngẩn người: “Em muốn viết thật?” “Tất nhiên rồi!” Tôi lập tức tìm một tờ giấy trắng ngồi xuống ghế chăm chú viết: “ GIẤY VAY NỢ Tôi – Trần kết, vay Diệp Tư Viễn 2000 NDT tiền mặt, sẽ hoàn trả trong vòng mười năm tới, không tính lãi.” Sau đó tôi ký tên ở chỗ người viết, rồi ghi ngày tháng năm xuống bên dưới. Diệp Tư Viễn khom người đọc mấy dòng chữ này, anh buồn cười hỏi: “Mười năm? Còn không tính lãi? Tiểu Kết, em có thành ý trả nợ không đấy?” “Ha ha ha ha!” Tôi cười to, gấp gọn tờ giấy A4 này lại, nhét vào túi quần bò phía sau của anh, còn vỗ vỗ vài cái “Giữ gìn cho tốt, đừng có làm mất! Anh yên tâm, số tiền này em nhất định sẽ trả cho anh trước khi thời hạn chấm dứt!”