Ôm Được Vương Gia Về
Chương 18
Lý Văn Chinh từ đầu đến cuối đứng ở cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài đến xuất thần.
Thẩm Bích Hoài có hơi do dự, trong đầu có chút bối rối. Không biết nên tỏ vẻ lớn mật tiếp tục sờ soạng, hay làm bộ như thục nữ e lệ.
Lúc này, Lý Văn Chinh đột nhiên giật giật ống tay áo, liền trong lúc nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã giơ tay phải lên nhanh chóng tóm lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng.
Màn trướng tầng tầng lớp lớp được buông xuống, lại vẫn không ngừng lay động tiết lộ một cảnh xuân kiều diễm.
Tiếng thở dốc dồn dập kịch liệt , những âm thanh không kiềm chế được vang lên khe khẽ, hỗn hợp chung một chỗ, loáng thoáng truyền ra từ trong phòng, xuân tình phơi phới.
Bọn nha hoàn lớn tuổi một chút che miệng mà cười, rất tự động thối lui ra ngoài tới mười trượng. Chỉ thương cảm cho tiểu xử nam Nghênh Thuần ở ngoài trông cửa, thực hiện chức trách không được tự tiện rời khỏi, nghe được mặt đỏ tới mang tai.
Đương nhiên, hỗn hợp tiếng vang trong không trung, còn ván giường không chịu nổi gánh nặng, không ngừng phát ra tiếng “ kẽo kẹt kẽo kẹt” cùng với tiếng cầu xin tha thứ.
Bắt đầu từ đêm qua, Thẩm Thừa Tướng liền mang những người hầu, hộ vệ, một mực đứng tại cửa ngoài vương phủ lớn tiếng mắng to.
Nháo lớn như vậy, dẫn đến một vụ tai tiếng, Thẩm Thừa Tướng tức tối, khí huyết tăng cao sắp bị thổ huyết.
Lão ngồi trên bậc thềm ngoài cửa Khang Vương phủ, sau lưng là đại môn Vương phủ được đóng chặt, người gác cổng Khang Vương phủ thấy trận thế này sớm không biết đã trốn đi nơi nào.
Thẩm Thừa Tướng càng nghĩ càng giận, râu không ngừng lay động.
Đây là cái thói đời gì, tướng phủ mà cũng có người dám vào đoạt?
Cái gì gọi là ỷ thế hiếp người? Chính cái này kêu là ỷ thế hiếp người!
Hôm nay nếu không đòi được người, lão liền mặc kệ gương mặt già nua này. Ngày mai đi vào cung lão liền trước mặt tất cả các quan văn, võ trong triều đình mắng to Khang Vương Lý Văn Chinh hèn hạ vô sỉ, cướp đoạt con gái!
Trong lòng lão hiện tại đang tràn đầy phẫn nộ, thì cánh cửa đại môn đỏ chót sau lưng đang đóng chặt đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề của trục bánh đà chuyển động .
Đại môn từ từ mở ra.
Thẩm Thừa Tướng giật mình nhảy dựng lên, một hồi lâu liền nhìn thấy người họ Lý đầu sỏ gây nên chuyện đang đứng ở cửa.
Lão lập tức bước vượt qua vài bậc thang, tiến lên tóm lấy vạt áo của Lý Văn Chinh bắt đầu mắng:”Ngươi, cái đồ hỗn trướng! Hèn hạ xấu xa, hoang dâm vô sỉ! Ngươi trả lại nữ nhi cho ta đi”.
Lý Văn Chinh đời này còn chưa bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng hắn “ Hoang dâm vô sỉ”, cơn tức giận bốc tận đỉnh đầu. Nhưng nể mặt lão là bậc cha mẹ của Thẩm Hoài Bích, mới miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, cắn răng nở nụ cười.
“Thẩm Tướng Gia mạnh khỏe. Hôm qua tự tiện đến phủ, Bổn vương đã đắc tội, thỉnh Tướng Gia bao dung”.
Nói xong, ngay trước mặt tất cả tôi tớ trong phủ chắp tay xá dài, cúi đầu cử đại lễ.
Thẩm Thừa Tướng ngay tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Lý Văn Chinh là ai, là em ruột của đương kim Thánh Thượng, Nhất Đẳng Uy Quốc Công, trừ Hoàng Đế, Thái Hậu, hoàng gia trưởng bối, có người nào chịu được đại lễ của hắn?
Liền trong lúc lão đang đứng sững sờ , Lý Văn Chinh đã hành xong đại lễ.
Thẩm Thừa Tướng trong đầu oanh một tiếng.
Xong! Hắn Thẩm Thừa Tướng lại dám nhận đại lễ của Khang Vương trước mặt mọi người ! Ngạo mạn vô lễ thế này, khinh thường Hoàng tộc, tội danh này lão tuyệt đối không trốn thoát được. Tội danh này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch !
Thẩm Thừa Tướng bất động trong chốc lát, đột nhiên khác trước đây, xông đến ôm lấy ống tay áo của Lý Văn Chinh lớn tiếng gào khóc , nước mắt giàn giụa, “Khang vương gia! Là cựu thần hồ đồ, cựu thần không nên mắng chửi trước cửa Khang vương phủ! Vương gia , Ngài liền thương cảm cho cựu thần, buông tha nữ nhi của cựu thần đi!”
Lý Văn Chinh sửng sốt trong chốc lát, chỉ là cúi đầu không nói.
Thẩm Thừa Tướng khẩn trương, cho là hắn không chịu buông tha Thẩm gia , vì vậy ôm chặt lấy ống tay áo của hắn không buông, khóc lớn lên:” Vương gia!Niệm tình Bích nhi nhà thần đối với Vương gia cuồng dại si tình, cựu thần van cầu Vương gia không nên lại làm tổn thương danh tiết của nàng! Thỉnh…thỉnh Vương gia phóng thích Bích nhi hồi phủ đi!”
Lý Văn Chinh cúi đầu, nhỏ giọng nói:” Đã muộn rồi!”
Thẩm Thừa Tướng ngây người. Đã muộn? Cái gì đã muộn ?
Lão lại không nói gì thêm nữa, nghiêng đầu đi, không biết lại nghĩ đến cái gì mà ngay cả lỗ tai đều đỏ.
Thẩm Hoài Bích ôm lấy bao lớn bao nhỏ lễ vật, nhảy nhót bước ra Vương phủ, không nghĩ tới trước mắt lại xuất hiện Thẩm Thừa Tướng và Lý Văn Chinh đối diện im lặng nhìn nhau.
Nàng ngẩn người. Hỏng bét, quên là cha vẫn còn ở tại cửa Vương phủ.
Nàng lấy lễ vật của Lý Văn Chinh đưa ném cho tôi tớ bên cạnh, bước tới trước bật thốt lên “Cha!”
Thẩm Thừa Tướng vừa mừng vừa sợ, chạy lại ôm lấy nữ nhi, giọng run run nói:”Bích nhi! Ngươi, ngươi tỉnh táo?”
Hai người ôm nhau khóc rống một hồi, Thẩm Thừa Tướng lau nước mắt, ”Khang vương gia, lúc đầu là cựu thần trách lầm ngài. Vương gia để tiểu nữ ở lại quý phủ là vì điều trị bệnh cho tiểu nữ, hiện nay tiểu nữ khôi phục thần trí, tất cả là nhờ ơn của Vương gia!”
Trong lòng tràn ngập cảm kích, nói xong liền nhắc tới là sẽ đưa nữ nhi về nhà.
Thẩm Hoài Bích khẩn trương "Đợi đã, gượm đã". Quay đầu nhìn lại, liều mình dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Văn Chinh.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, bước tiến lại,”Kỳ thật, bổn vương giờ phút này xuất phủ, chính là muốn nói chuyện cầu hôn với Tướng gia. Ta và Thẩm tiểu thư…tình đầu ý hợp lẫn nhau đã…ưng thuận chung thân.”
Hắn đời này chưa có từng nói rõ ràng rành mạch loại chuyện tình ái như vậy. Chỉ có mấy câu mà nóilắp bắp, thật vất vả nói xong, trên mặt đã nổi lên một mảng đỏ ửng.
Thẩm Thừa Tướng quá sợ hãi,” Tình đầu ý hợp, đã…ưng thuận chung thân?!”
Không, không phải ý tứ kia như lão nghĩ chứ?
Thẩm Thừa Tướng khó có thể tin, run giọng hỏi:”Bích nhi…Bích nhi , ngài ấy nói …chính là sự thật ?”
Thẩm Hoài Bích trả lời ngắn gọn hơn nhiều.
“Cha à, chúng con đã có quan hệ vợ chồng, cha nhanh đồng ý một chút đi!”
Nàng nói những lời này tựa như thể sét đánh ngang tai, oanh một tiếng, Lý Văn Chinh mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Thừa Tướng mặt mày lúc trắng lúc xanh.
Chung quanh tôi tớ hóa đá ngay tại chỗ, cả Khang vương phủ lạnh ngắt như tờ.
Qua một hồi lâu, Thẩm Thừa Tướng thở một tiếng:” Nữ nhi lớn rồi không giữ bên người được!Thôi, thôi.”
Hung tợn trừng mắt nhìn đầu sỏ phá hư nữ nhi, xoay người lảo đảo rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Thẩm Thừa Tướng rời khỏi, Lý Văn Chinh lôi kéo tay Thẩm Hoài Bích nhẹ nhàng hỏi nhỏ:” Cha nàng nói câu kia, phải chăng là đồng ý hôn sự của chúng ta?”
“Hẳn là…là như vậy!”
Nàng không trả lời chắc chắn, lại hỏi ngược lại:”Ngoài cha mẹ thiếp ra, chúng ta còn cần trưng cầu ai đồng ý sao?”
“ Đúng, nhưng cũng sẽ không quá nhiều người, chỉ là…”. Chỉ là cần nói trước văn võ bá quan trong triều, hoàng gia trên dưới, nhất là vị … mẫu hậu đại nhân kia.
Hắn đau đầu day day thái dương.
Phong tiêu tiêu hề, lộ mạn mạn hề! Thành hôn chi nan, nan vu thượng thanh thiên hề!*
* Gió vi vi thổi hề, đường dài dằng dặc hề! Lập gia đình khó khăn, khó như leo lên trời xanh hề!
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề. Ngô tương thượng hạ nhi cầu tác câu này xuất xứ từ danh tác 《 ly tao 》của Khuất Nguyên. Ý tứ là nói: đang truy tìm chân lý ( hiểu biết chính xác ) phương diện, phía trước con đường vẫn còn rất dài dằng dặc, nhưng ta vẫn bất khuất, dốc hết sức lực theo đuổi và tìm kiếm dưới trời cao .
Thành hôn chi nan, nan vu thượng thanh thiên hề!
Lập gia đình khó khăn, khó như leo lên trời xanh hề
Lý Thái Bạch trong bài thơ 《 thục đạo nan - thục đạo khó khăn 》 có viết: ""Kiếm các tranh vanh nhi thôi ngôi, nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai."
(Kiếm Các cao chót vót ngất ngưởng, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể - khai thông.)
Truyện khác cùng thể loại
485 chương
20 chương
10 chương
50 chương
10 chương
145 chương
145 chương
129 chương