Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
Chương 46
Bọn người áođen sau khi bắt các bé đi thì chúng nhảy lên hai xe ô tô khác chạy đến một căn nhà khác cách đó khoảng năm dãy phố. Ngoài ra chúng còn cư ra hai xe ô tô khác nhằm đánh lạc hướng những người khác.
Bên trong căn nhà này có rất nhiều người, bọn chúng sau khi thả các bé xuống đất thì không lo lắng các bé tỉnh lại cho nên chúng kéonhau vàomột căn phòng khác để họp bàn. Cho nên chúng không biết rằng các bé không hề hôn mê như chúng nghĩ.
-Giờ chúng ta làm gì đây?
Ngọc Âu hỏi.
-Theo kế hoạch mà hôm qua mẹ đã nói thôi
Ngọc Thần nói.
-Suỵt, có người đang đến đây.
Các bé nghe thấy tiếng cảnh báocủa Ngọc Diên thì nhanh giả vờ hôn mê như lúc nãy.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó họ dừng lại trước mặt mấy đứa bé đang nằm. có khoảng năm người đàn ông. Người đàn ông dẫn đầu cũng chính là Ngọc Chính lên tiếng hỏi:
-Chỉ có bảy đứa thôi sao? Sao không bắt thêm hai đứa kia nữa.
-Xin lỗi ông chủ, tôi cứ nghĩ chỉ cần bắt mấy đứa này là được cho nên…
-Được rồi, trông chừng bọn chúng cho tốt, đừng để bọn nó tỉnh, chúng không phải dạng yêu ớt gì đâu.
-Vâng.
Những người này lại kéonhau ra ngoài nhưng lại có thêm hai kẻ trông chừng phía ngoài cửa. Mấy đứa trẻ nháy mắt với nhau, căn phòng lại tiếp tục rơi vàoim lặng.
Ngọc Chính đi vàomột căn phòng khác, ở trong này có đầy đủ các thành viên của
Ngọc gia. Ông ta cũng không giấu diếm nữa mà nói ra toàn bộ kế hoạch vì ông ta nghĩ mọi việc chắc chắn sẽ thành công.
Hóa ra nơi này mà ông ta tìm được là do chính phủ giao cho, cực kỳ bí mật, nếu không có người dẫn đường thì sẽ không có một ai biết cả. có thể coi đây là một nơi bí mật không người biết. và những đứa trẻ mà ông ta bắt cóc hôm nay cùng với một vài kẻ không biết nghe lời mà ông ta cho làthếsẽ được giao cho phòng thí nghiệm trong buổi tối hôm nay.
***************
Cùng trong lúc đó, tại khu căn cứ tam thời của đoàn xe. Mọi thứ trở nên rất hỗn loạn, các dị năng giả hoang mang. Các đại gia tộc bắt đầu kiểm soát lại lực lượng của mình thì phát hiện quân số của đoàn xe hiện giờ chỉ còn lại một nghìn người trong khi đó số người tiến vàođây công thêm số mới gia nhập từ thành phố N thì gần hai nghìn người. Đồng thời phát hiện cả ngọc gia hiện giờ không thấy bóng dáng kẻ nào.
Mọi người đều suy đoán ra, Ngọc gia đã rời khỏi đoàn xe và dẫn theo một quân số đoàn xe đi. Kiểm tra vật tư đoàn xe trong khoảng thời gian này thu thập được thì thấy thiếu rất nhiều thì cũng đoán ra được phần nào.
Đội trưởng đoàn xe quyết định phải tiến hành họp khẩn cấp, lần này có nàng và Thiên Quân cũng tham dự. khi hội họp tiến hành được một nửa thì nàng phát hiện ra An Trinh đứng ở ngoài cửa nghe lén, cô ta viện đủ mọi lý do nhưng trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng này cộng thêm một sô vật tư mà chỉ có năm đại gia tộc mới biết được đã biến mất thì đều đoán được cô ta là nội gián. Cô ta bị giam giữ lại và sẽ bị xử phạt sau khi tìm được mấy đứa trẻ và mọi việc xong xuôi.
Cuộc họp được tiếp tục đồng thời nàng cũng tiết lộ về kế hoạch của mình cho những người khác biết, các anh cũng trở nên an tâm hơn.
Đến chiều, các anh cùng nàng bí mật rời khỏi. Họ lần theo dấu vết mà các bé để lại thì phát hiện dấu vết dẫn tới một tòa nhà. Mọi người tìm một chỗ để ẩn nấp và theo dõi.
Trong khi đó ở khu căn cứ, bà Ngô sau khi biết tin An Trinh bị giam lại thì lo lắng chạy tới hỏi thăm. Những người canh gác thấy bà ta hung dữ cùng với nghĩ một cô gái chân yếu tay mềm cũng không thể chạy thoát được nên cho bà ta vào. An Trinh nhân cơ hội khóc lóc kể lể này nọ làm cho bà ta mềm lòng và định dẫn cô ta ra ngoài nhưng người khác không cho. Cô ta biết mình đang trong tìnhthếbất lợi, móng tay cô la bỗng biến thành một con dao nhỏ sắc bén kề vàocổ bà Ngô khiến bà ta cực kỳ giật mình và sợ hãi. Cố ta uy hiếp những người này thả cô ta đi nếu không thì sẽ giết bà Ngô, mọi người biết bà Ngô là mẹ của đội trưởng Ngô nên cũng không dám làm liều mà thả để cô ta đi. Cô ta dẫn theo bà Ngô nhanh chóng chạy trốn những người khác chạy theo và giữ khoảng cách sợ cô ta làm liều. Ông Ngô biết tin thì cực kỳ lo lắng cũng tức giận bà Ngô làm điều lung tung đê bây giờ mới bị như vậy.
Ở chỗ các nàng bây giờ, mọi người vẫn lo lắng nhìn vàobên trong như không dám có hành động khác. Hai con thú yên tĩnh phủ phục dưới chân nàng chờ đợi lệnh của chủ nhân.
Đến khi mặt trời sắp tắt nắng thì có vài chiếc xe chạy tới đậu trước tòa nhà, Ngô chính cũng dẫn người ra ngoài. Những người ở trên xe đã bắt đầu xuống, trong đó có một ông già đeo kính, mặc áoblue khoảng năm mươi tuổi, ông ta đi tới sờ từng đứa trẻ một.
-Vẫn thiếu hàng quan trọng.
-Có con thì lo gì không bắt được mẹ. Tiến sĩ Hạ đừng lo.
Ngô chính tỏ ra rất tự tin. Ngay khi những đứa bé sắp được đưa lên xe thì một giọng nói vang lên làm những kẻ này giật mình không thôi.
-Đúng vậy, lo gì không bắt được mẹ nhưng không biết các người có bắt được hay không mà thôi.
Người con gái đi giữa hai con thú sủng trông thật hiên ngang, nhìn nụ cười tà mị của nàng mà những người đàn ông ở đây trở nên say đắm. người đàn ông gọi là tiến sĩ hạ vô liêm sĩ dùng lưỡi mà liếm cánh môi của mình, nở nụ cười khả ố nói:
-Biết điều thì tự lại đây, không thì.
-Không thì ông sẽ chết càng khó xem hơn.
Giọng trẻ con vanglên, các bé đã tự giải thoát cho mình chỉ trong tích tắc, nhưng người bé các bé đều chết dưới chân không thể nhúc nhích được.
-Các ngươi…
Bọn chúng tỏ ra lo sợ cực kỳ, dùng súng và tất cả vũ khí trong tay giơ lên đều nhằm về phía các bé.
Gào…………….gào…….
Hú……………….hú……………
Tiếng kếu thét của hai con thú vang lên, nhanh như chớp chúng lao vàobọn người kia, tiếng kêu gàothảm thiết vang lên. Ngô Chính và tiến sĩ Hạ rõ tình hình định chạy trốn nhưng làm sao hai người có thể chạ trốn khi mà đã làm những việc này kia chứ.Dây leo mà Ngọc Hàn và Ngọc Ân đã sớm chế trụ được hai người, hai người không bị hút máu đến chết nhưng lại được chứng kiến thảm trạng của những kẻ khác.
Tài năng của các anh và các bé đều được phô diễn hết sức và những kẻ được chứng kiến sẽ hối hận khi đã dám bắt cóc và nhục mạ mẹ bé. Ai nhìn thấy cảnh này sẽ đều không nghĩ rằng các bé chỉ mới năm tuổi đâu mà là tử thần từ địa nục tới. nàng chỉ đứng phái ngoài mà không động một chút tay chân nào. Thiên Quân đã sớm đi vàotòa nhà bắt những kẻ liên quan lôi ra ngoài này.
Chỉ một lúc thôi mà máu và xác chết phơi đầy đất, những người khác chứng kiến đều lạnh cả sống lung và không dám chống trả lại. những người đầu hàng đều được sống nhưng hình phạt của họ sẽ không nhẹ nhàng chút nàovì dám phản bội.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, Ngọc Chính sắc mặt đã sớm trắng bệch vì sợ hãi, tiến sĩ Hạ thì đã sớm ngất đi rồi.
Kẻ có tội sẽ sớm được phán quyết xứng đáng.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
10 chương
11 chương
60 chương
45 chương