Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha
Chương 38 : Đua thuyền
Thẩm Chương Niên cùng Đường Thu Diệp nhìn thấy có tuyết rơi rồi, suy nghĩ đến việc người một nhà cùng nhau ăn món lẩu, thuận tiện ở chung nhiều hơn nữa, dù sao từ khi cháu trai đến nhà bọn họ chơi, bọn họ cũng chỉ gặp một lần.
Vừa vặn, vốn là muốn cho con trai và cháu trai một niềm vui bất ngờ, kết quả ngược lại bọn họ lại là người nhận được bất ngờ.
“Được rồi, hai cha con cũng mới ở chung không bao lâu, để Đường Cửu mang Tiểu Duệ đi ra ngoài chơi đùa một chút cũng tốt.” Thẩm Chương Niên quay người, “Đi, về nhà.”
“...” Ông lão này không hiểu chuyện gì hết, Đường Thu Diệp oán thầm nói. Bà bất đắc dĩ cùng Thẩm Chương Niên tiến vào thang máy xuống lầu, tài xế thấy hai người nhanh như vậy liền xuống, có chút kinh ngạc.
“Tiểu Lưu, chúng ta về nhà đi.” Thẩm Chương Niên nói.
Đường Thu Diệp ngồi trước tiến vào ô tô, nhìn tiểu Lưu nói: “Không trở về nhà, trước tiên đưa tôi đi hội đông y dưỡng sinh đi.”
Tiểu Lưu vội vàng gật đầu: “Dạ, phu nhân.”
Thẩm Chương Niên nghe thấy cũng không nói gì. Không gặp được cháu trai, bạn già muốn giải tỏa tâm tình ông có thể hiểu được.
Hai ông bà lão thất vọng mà về nhà tạm thời không đề cập tới.
Lại nói Thẩm Đường Cửu sau khi cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Đàm Minh Triết.
Ánh mắt kia mang theo ý tứ không rõ ràng, bất quá Đàm Minh Triết chẳng mấy chốc đã hiểu: “Cha mẹ có phải đang ở nhà anh hay không?”
“Còn chư xác định.” Thẩm Đường Cửu đem điện thoại di động cất đi, thở dài, “Nếu như bọn họ ở nhà anh, em sẽ làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Em tìm cái khách sạn ở tạm thôi!” Đàm Minh Triết cười vỗ bờ vai hắn, “Được rồi, đừng thất vọng như thế, anh nếu muốn tìm em trực tiếp đến khách sạn là được mà, yên tâm em sẽ tìm khách sạn gần nhà, thuận tiện cho anh đi lại...”
Thẩm Đường Cửu:..” Trong đầu người này nghĩ cái gì vậy?”
Bọn họ đi đến khu tranh tài bơi lội, cuộc thi đấu này chỉ cần đứa nhỏ một người tham gia là được, cho nên Thẩm Duệ tạm thời tạm biệt hai người cha, vui vẻ chạy đến chỗ những đứa trẻ khác, lĩnh thẻ số, đứng xếp hàng phía bên kia bể bơi.
Đàm Minh Triết lấy ra điện thoại di động của cậu thao tác một hồi, từ sau khi cậu nhỏ đi điện thoại di động vẫn là do con trai bảo quản, hiện tại cuối cùng cũng coi như vật đã về tay chủ.
Bất quá cậu cũng không có việc gì, chỉ tùy tiện lật qua lật lại, sau đó chợt nhớ tới cái gì, cánh tay cà cà Thẩm Đường Cửu: “Cho anh xem cái này thú vị lắm, có muốn xem hay không?”
Ánh mắt Thẩm Đường Cửu nhìn chăm chú Thẩm Duệ ở bên kia bể bơi, đứa nhỏ đang nhìn về phía hắn phất tay ra hiệu, hắn cũng giơ tay lên, hô một tiếng: “Cố lên!”
Đồng thời Thẩm Đường Cửu hạ thấp giọng quở trách Đàm Minh Triết: “Tiểu Duệ sắp thi đấu rồi, em không cổ vũ con à?”Đàm Minh Triết không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu,nhìn con trai mỉm cười hô to: “Duệ Duệ con là số một! Ba ba yêu quý con nhất!”
Thẩm Duệ được hai người cha cổ vũ, trong nháy mắt tăng thêm mười phần động lực.
Sau khi trọng tài nổ tiếng súng, đứa nhỏ liền giẫm chân một cái, giống như con cá vọt ra ngoài.
Xung quanh bể bơi đều là ba mẹ, ông bà, cô chú hoặc anh chị của đứa trẻ, một đám người đều đang hô to, con trai cố lên, con gái cố lên, bảo bối cố lên...
Đàm Minh Triết cùng Thẩm Đường Cửu đều nhìn chăm chú vào Thẩm Duệ, thằng bé đội cái mũ bơi màu đỏ thật là bắt mắt, bé ở bên trong một đám trẻ con bộc lộ tài năng, lần thứ hai đoạt giải quán quân!
Thẩm Đường Cửu cầm khăn tắm lớn đứng tại điểm đích chờ bé, chờ khi Thẩm Duệ đi tới liền cầm khăn tắm chùm lên cho bé.
Phần thưởng được tặng là chiếc phao bơi hình con rùa, Thẩm Duệ nằm nhoài trên pháo bơi, chơi đùa ở trong hồ bơi đã kết thúc tranh tài.
Thẩm Đường Cửu lúc này mới chuyển hướng nhìn sang Đàm Minh Triết: “Ai, em mới vừa muốn cho anh xem cái gì?”
Đàm Minh Triết vừa nghe cái này tràn đầy phấn khởi đi lại gần, mở ra album trong điện thoại di động, lật tới đoạn thời gian hai ba năm trước, đưa cho Thẩm Đường Cửu xem.
Album là tổng hợp bức ảnh khi Tiểu Duệ khi còn bé, Đàm Minh Triết yêu thích vui đùa, để thằng nhóc ăn mặc giống như con gái, mặc váy công chúa màu hồng nhạt, tết bím tóc nhỏ, cả người phấn nộn, còn mua các loại áo ngủ tạo hình động vật mặc vào cho bé để chụp ảnh.
Bức ảnh cũng hết sức kỳ lạ -- có lúc Thẩm Duệ oa oa khóc lớn, có lúc lại nhếch miệng cười, có lúc chảy nước miếng, có lúc gặm đầu ngón chân, còn có lúc bò dưới đất, nói chung đủ loại hình thái, cơ bản không có gì bình thường.
Thẩm Đường Cửu có chút dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút tiếc nuối khi đã bỏ qua quãng thời gian đó, may là ông trời đã cho hắn cơ hội, để hắn có thể bù đắp lại cho cha con bọn họ.
Đương nhiên bù đắp cái từ này có chút không chính xác, Thẩm Đường Cửu nghĩ, nếu như ngày xưa Đàm Minh Triết trước tiên gặp hắn, sau đó sẽ có Tiểu Duệ... Hắn có thể vui vẻ hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình.
Bất quá bây giờ cũng không tính là muộn, trải qua khoảng thời gian ở chung này, Thẩm Đường Cửu cảm thấy một lớn một nhỏ này đều rất tốt, đứa nhỏ thông minh lanh lợi đáng yêu, người lớn hoạt bát xinh đẹp có chút bát nháo nói tóm lại có thể bất cứ lúc nào chuyển đổi thành các loại tính cách, tương đối hợp khẩu vị của hắn.
“Thế nào? Chơi vui không? Anh phải cảm ơn em đi, nếu không phải em chụp lại những bức ảnh đó, anh sẽ không nhìn thấy được con chúng ta lớn lên dễ thương như thế nào.” Đàm Minh Triết hiến vật quý xong xuôi, gấp gáp cầu khen ngợi.
“Ừ, rất không sai. Tiểu Duệ không giận dỗi với em à? Em chụp ảnh con như thế.....” Thẩm Đường Cửu nhẫn cười trêu chọc.”Nó không giận dỗi lâu được.” Đàm Minh Triết vui vẻ nói, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn đứa nhỏ còn đang nằm úp sấp trên phao con rùa, nói: “Được rồi, chơi thế thôi con, tay con không phải mới bị thương sao? Ngâm nước thời gian dài không tốt.”
“Linh đan diệu dược của cha rất lợi hại, hiện tại đã kết vảy, không sao đâu ạ.” Thẩm Duệ trả lời như vậy, nhưng cũng là đạp bàn chân nhỏ lội tới.
Lòng bàn tay của bé bởi vì vụ nổ lần trước mà bị thương,Thẩm Đường Cửu đã trị liệu qua cho bé, vào lúc này quả thật đã vảy kết, có một phần đã bị bóc ra, bằng không đừng nói Đàm Minh Triết, Thẩm Đường Cửu đã sớm không cho bé chơi.
“Lại đây ba ba xem một chút.” Đàm Minh Triết lôi kéo tay nhỏ của bé tỉ mỉ nhìn một chút, phát hiện vết thương đã kết vảy, thoáng yên tâm lại. Cậu ở trong lòng bàn tay thằng bé hôn mấy cái, “Được rồi, đi theo cha con thay quần áo đi, chúng ta đi ngồi thuyền.”
Thẩm Duệ bị hôn tay ngứa ngáy, cười khanh khách hai tiếng, bị Thẩm Đường Cửu xách lên, ôm đến phòng thay quần áo.
Đàm Minh Triết lau khô ráo phao con rùa, kẹp ở dưới cánh tay, một cái tay khác cầm súng bắn nước, chậm rãi đi phía sau bọn họ.
Thẩm Đường Cửu vừa nãy cùng con trai chơi thang trượt quần áo cũng bị ướt, may là bọn họ mang nhiều quần áo, ở phòng thay quần áo xong, người một nhà đi đến chỗ đua thuyền.
Thẩm Đường Cửu dắt tay Thẩm Duệ, Đàm Minh Triết đi ở bên cạnh, người một nhà đủ ngồi một cái thuyền nhỏ.
Lần này là ở trong thủy vực tương đối lớn, khoảng chừng năm km2, mỗi người đều được phát một cái áo phao mặc vào, sau đó tiến hành thi đấu đua thuyền trên nước.
Thuyền chạy bằng điện sinh sản động lực, chủ yếu chia làm ba phần, còn phải nắm giữ phương hướng và chiều gió.
Lúc này là Đàm Minh Triết nắm giữ vô-lăng, Thẩm Đường Cửu ôm Thẩm Duệ ở bên cạnh cổ vũ.
Sau khi ra lệnh một tiếng, chỉ thấy Đàm Minh Triết thật nhanh chuyển đổi phương hướng, lượn một vòng đẹp mắt, thuyền của bọn họ giống như một mũi tên lao nhanh trên mặt nước, lưu lại một đám người xem sững sờ...
“Kiềm chế một chút.” Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ dặn dò Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết hiếm thấy có cơ hội khoe khoang ưu điểm của mình, cho nên lái rất nhanh, còn đặc biệt đi vòng hình chữ S, sau đó mới đến điểm đích.
Sau khi bọn họ đến nơi, quay đầu nhìn lại, người thứ hai còn một vẫn còn cách điểm đích một nửa khoảng cách.
Dù sao không phải người nào cũng dám lái du thuyền nhanh như vậy.
Thẩm Duệ vui vẻ nhảy dựng lên: “Ya! Lại là người thứ nhất!”
Đứa nhỏ chạy đi lấy phần thưởng, Thẩm Đường Cửu nhìn Đàm Minh Triết giơ ngón tay cái lên, lòng nói, nếu như sớm một chút nhận thức cái tên này, liền để cậu ta gia nhập công ty bọn họ, làm đến chức phó tổng cũng thừa sức.
Đàm Minh Triết giống như hoa khổng tước, vừa mới trình diễn tài nghệ chính là muốn khoe khoang trước mặt Thẩm Đường Cửu, giờ khắc này được khích lệ, không nhịn được vui vẻ ra mặt.
Cậu thấy không ai chú ý bọn họ, liền hướng Thẩm Đường Cửu chu môi ra, biểu thị muốn cấp độ thưởng sâu hơn.
Thẩm Đường Cửu trói lại sau gáy của cậu, hôn cậu một chút, rất nhanh đã buông ra.
Đàm Minh Triết: “...” Đùa em sao? Xí! Thật không có sức lực!
Phần thưởng lần này là mô hình tàu chiến, Thẩm Duệ vụ vẻ ôm phần thưởng chạy tới: “Ba ba, cha, mau nhìn, thuyền nhỏ thật là đẹp!”
“Ừ, con vui vẻ là được rồi.” Thẩm Đường Cửu ôm lấy bé, lau mồ hôi trên cổ cho bé, “Chúng ta đi nghỉ ngơi một lúc đi, vừa vặn cũng đói bụng, ăn một chút gì đã.”
“Được ạ!”
Đàm Minh Triết cùng Thẩm Duệ ngồi nghỉ ngơi ở trong khu bán đồ ăn của suối nước nóng. Thẩm Duệ chơi đùa chiến lợi phẩm, Đàm Minh Triết dựa vào ghế sa lon, bộ dạng có vẻ mệt mỏi.
Thẩm Đường Cửu thì lại đi chọn món ăn.
Đồ ngọt cùng nước trái cây cùng với món tráng miệng đều rất dụ người, Thẩm Đường Cửu chọn ba phần đồ ăn, bưng trở lại bên cạnh bàn.
Đàm Minh Triết đang nắm sống mũi, hơi lim dim mắt, lông mày nhíu lại.
“Làm sao vậy? Không thoải mái?” Thẩm Đường Cửu hỏi.
Đàm Minh Triết vì uống rượu đỏ mới trở lại bình thường, thân thể này lớn lên nhỏ đi không biết sẽ có di chứng gì hay không?
Lúc trước bị cái tên này mê hoặc câu dẫn mới cùng cậu ta lăn giường, sau đó mải mê dẫn Thẩm Duệ đi chơi, đều không quan tâm hỏi thăm Đàm Minh Triết có nơi nào không thoải mái hay không?
Thẩm Đường Cửu vừa hỏi, Thẩm Duệ trước tiên quay đầu xem ba ba bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng che kín căng thẳng.
Đàm Minh Triết hoàn hồn vội vàng buông tay ra, mở mắt ra cười nói: “Không có gì, chỉ là đầu có chút choáng váng, phỏng chừng là do rượu.”
Thẩm Đường Cửu: “...”
Uống rượu đã rất lâu rồi, vào lúc này không biết rượu đã trôi đi đâu, làm sao đến bây giờ mới tác dụng?
Không cần phải nói dối như thế đi.
“Có phải là say sóng không ạ? Vừa nãy lái nhanh như vậy.” Thẩm Duệ lo lắng nói.
“Không có chuyện gì đâu, ăn thôi.” Đàm Minh Triết đưa cho thằng bé một cái bánh ngọt hình con chuột nhỏ, còn mình thì cầm lấy bát chè đậu đỏ, vui vẻ nói, “Ai, em đã lâu không được ăn, trước tiên nếm thử một chút.” Cậu múc một miếng nhét vào trong miệng, lộ ra nụ cười thỏa mãn, thẳng thắn khen ăn ngon.
Thẩm Đường Cửu nhìn chằm chằm cậu một hồi, bỗng nhiên giơ tay lên, đem bàn tay sờ trán Đàm Minh Triết, sau đó nhíu nhíu mày lại nói: “Thật giống có chút phát sốt.”
Đàm Minh Triết chính mình cũng giơ tay lên sờ thử:“Không thể nào? Bao nhiêu năm qua em chưa từng phát sốt. Anh khẳng định cảm giác sai rồi.”
Hết chương 38.
Edit có lời muốn nói: Cả nhà này đúng là thiên tài, chơi cái gì cũng đứng nhất. *Bội phục, bội phục.*
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
22 chương
49 chương
163 chương
45 chương