Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)
Chương 25
Hé ra một khuôn mặt giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết như đúc. Trẻ tuổi, xinh đẹp, dịu dàng, không có bị năm tháng tàn phá lưu lại một chút dấu vết. Ống kính phóng đại khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, chiếm hết cả màn ảnh. Trong mắt Hạ Thiệu Nhiên và Ái Hương đều tràn đầy khiếp sợ. "Hạ Lâm - mẹ của Tiểu Anh?" Lý Khuynh Tâm kêu lên, Hạ Thiệu Nhiên quay đầu nhìn cô một cái."Chuẩn bị một chút." Lý Khuynh Tâm lập tức trở về thay quần áo.
Lão Vu Bà thậm chí có khuôn mặt giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết y như đúc, đây thật là làm cho người ta kinh hãi. Nhìn gương mặt này, Ái Hương nỉ non: "Mẹ!" Nghĩ lại liền lắc đầu nói: "Bà không phải, không phải. . . . . ."
"Không phải?" Khuôn mặt xinh đẹp của lão vu bà lại gần. Giọng điệu Ái Hương kiên định: "Bà không phải là mẹ tôi."
"Hắc hắc! Đúng, ta không phải, ta là người lưu lại vết xâm trên lưng của cô, Cát Dã Tiểu Nại Tử. Bảo bối ngoan, cho ta xem hình xăm trên người của cô." Lão Vu Bà phát ra tiếng cười quái dị, bàn tay y hệt cành cây khô đưa về phía Ái Hương. Ái Hương giãy giụa tránh né, Lão Vu Bà gầy yếu, hơi sức lại lớn kinh người, hai ba cái liền cởi áo Ái Hương xuống, để cho cô lộ ra sống lưng.
Ái Hương giùng giằng hỏi: "Tại sao bà muốn xăm hình hoa anh đào lên sau lưng tôi, rốt cuộc bà có mục đích gì? Bà có biết hình xăm này khiến cho tôi gặp phải bao nhiêu nguy hiểm không? Nó tựa như một loại nguyền rủa vẫn đi theo tôi, tất cả mọi người nói hình xăm có liên quan với kho báu của nhà Đằng Nguyên. Bà nói đi, đến tột cùng là có đúng như vậy không?"
Hình xăm hoa anh đào hiện ra ở trước mắt, Tiểu Nại Tử đắc ý cười to, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, bà giễu cợt nói: "Cái gì mà kho báu nhà Đằng Nguyên, chó má! Kho báu nhà Đằng Nguyên bất quá chỉ là hai tờ tranh chữ, ngay từ lúc hai mươi năm trước đã bị đào ra rồi. Trên người cô là bản đồ đường hầm dưới đất nhà Đằng Nguyên, là đường hầm dưới đất do Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng cùng cha ta Cát Dã Thành tự tay xây dựng, là đường hầm dưới đất! Cô hiểu không?"
"Vậy tại sao bà lại vẽ bản đồ ở trên lưng tôi?" Ái Hương hỏi.
"Dù sao cô cũng sẽ chết, nói cho cô biết cũng không sao." Tiểu Nại Tử nói: "Năm đó Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng hợp mưu muốn cướp bóc ngân hàng Mitsui, bọn họ tìm đến cha ta, thỉnh cầu ông xây dựng một đường hầm. Sau khi xây xong đường hầm, Áo Dã Tuấn Hùng thấy sắc quên nghĩa, giết chết vợ Đằng Nguyên Nhất Lang. Sau khi Đằng Nguyên Nhất Lang biết được liền hành động vào tối hôm đó, báo thù cho vợ, kết thúc tánh mạng Áo Dã Tuấn Hùng, phong tỏa tin tức. Đằng Nguyên Nhất Lang sợ cha ta để lộ tin tức nên cũng giết hại ông, bản đồ duy nhất được cha ta lưu lại, đã bị ta khắc ở trên người của cô."
Ái Hương không thể tin những gì nghe được, "Tại sao? Tại sao phải làm như vậy, bà không cảm thấy bà rất tàn nhẫn sao?"
"Ai biểu mày là đứa bé của Đằng Nguyên Quân Nhất và Mỹ Tuyết, ai biểu mày là đứa bé của bọn chúng? Hả?" Vẻ mặt Tiểu Nại Tử hung ác, như muốn ăn thịt người hừ hừ nói: "Có biết không, ta mới đúng là vợ của Đằng Nguyên Quân Nhất, ta mới đúng. Cũng bởi vì ta không sinh được đứa bé, không cách nào giúp nhà Đằng Nguyên nối dõi tông đường, bọn họ mới đối với ta như vậy, đuổi ta ra cửa, sát hại cha ta." Tiểu Nại Tử càng nói càng kích động, bà đến gần sát Ái Hương, ngón tay y hệt cành khô hung hăng nhéo khuôn mặt của Ái Hương, vẻ mặt dữ tợn: "Ta muốn làm đứa bé của Quân Nhất và Mỹ Tuyết bị nguyền rủa, không chiếm được hạnh phúc, trọn đời không được bình an. Ha ha ha ha!"
Tiểu Nại Tử cười điên cuồng, cười đến nước mắt cũng chảy xuống, xuyên thấu qua nước mắt nhìn hình xăm hoa anh đào rất sống động. Bỗng dưng, bà ta tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm hình xăm xinh đẹp, mắt lộ ra nghi ngờ.
Ái Hương bị trói chặt tay chân phản kháng, nức nở: "Người phụ nữ này, trong lòng đúng là có bệnh?" Tiểu Nại Tử đè lại đầu vai không nghe lời của cô, trợn to hai mắt lại gần nhìn kỹ. Đường đi giấu ở trong thân cành hoa anh đào đã thay đổi.
"Tại sao lại như vậy?" Tiểu Nại Tử tự lẩm bẩm, phỏng đoán nguyên do. Là do đứa trẻ năm đó trưởng thành nên hình xâm phát sinh biến hóa, hay bức họa này không phải hoa văn của bà. Cuối cùng Tiểu Nại Tử cho ra kết luận, bức hình xăm này không phải hình bà xăm lên. Giống như là bị kích thích, Tiểu Nại Tử tự lẩm bẩm: "Không thể nào, cái này không thể nào, người phụ nữ chết đi là giả, chẳng lẽ mày cũng là giả sao?" (mình xin giải thích chỗ này, người phụ nữ chết đi là giả ở đây chỉ Hạ Lâm - chị em song sinh với Mỹ Tuyết)
Tiểu Nại Tử bị kích thích, níu lấy tóc Ái Hương, chất vấn. Lá gan Ái Hương vốn rất nhỏ, bị dọa đến khóc lớn lên."Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không biết gì hết."
Diện mạo dữ tợn, Tiểu Nại Tử đè Ái Hương xuống đất, "Nếu mày là giả, lưu lại mày cũng không có chỗ dùng, đi chết đi!" Tiểu Nại Tử lấy ra dao găm mang theo bên người, mủi dao bén nhọn tiến tới gần cặp mắt to biết nói - chỗ duy nhất lớn lên giống Mỹ Tuyết. Mũi nhọn tiến tới gần, Ái Hương kêu to: "Đừng, á --"
"Rầm --" Cửa phòng bị đụng vỡ, dao nhọn sắc bén dừng lại cách tròng mắt vài milimet. Sâm Xuyên Minh Trí xông vào, thở hồng hộc nói: "Mẹ, cảnh sát đến rồi!"
"Cái gì!" Tiểu Nại Tử hung ác nhìn một cái, thu hồi dao găm, đứng lên. "Cô ta thì sao?" Sâm Xuyên Minh Trí nhìn ra sau lưng bà một chút.
"Giấu đi."
"Giấu nơi nào? Cảnh sát lập tức lên đây." Sâm Xuyên Minh Trí gấp đến độ sau đầu đầy đổ mồ hôi.
"Sát vách!"
"Hả!" Sâm Xuyên Minh Trí lạnh sống lưng.
Tiểu Nại Tử dùng vải bố che miệng Ái Hương, mẹ con hai người hợp lực kéo cô đến phòng trống sát vách.
Trinh thám Tiểu Ngũ Lang và trợ thủ Robin đi tới nhà Sâm Xuyên. Trong khi truy đuổi đạo tặc BLACK, Tiểu Ngũ Lang tìm được tấm hình chụp chung của Sâm Xuyên Chính Cương và một vị phu nhân. Người phụ nữ mặc ki-mô-nô trong tấm ảnh có dáng dấp gần như giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết.
Đạo tặc BLACK vì nhà Sâm Xuyên nên mới đến Tokyo sao? Đáp án dĩ nhiên là tuyệt đối không chỉ có thế. Vì vậy, Tiểu Ngũ Lang kết luận nhà Sâm Xuyên nhất định có quan hệ mật thiết không thể nói cho ai biết với nhà Đằng Nguyên. Đằng Nguyên Ái Hương mất tích, có lẽ cũng có liên quan với nhà Sâm Xuyên.
Lúc Sâm Xuyên Minh Trí đi xuống từ trên lầu, Tiểu Ngũ Lang đã đợi đến không còn bình tĩnh. Sâm Xuyên Minh Trí giả bộ trấn định, nói: "Đợi lâu, cảnh quan tiên sinh."
"Sâm Xuyên tiên sinh, chúng tôi nhận được tin tức, tối nay đạo tặc BLACK sẽ lần nữa viếng thăm biệt thự, cho nên chúng tôi muốn nhìn một chút, có phải anh ta lại để lại dấu hiệu phách lối không?" Tiểu Ngũ Lang lắc đầu với thuộc hạ sau lưng, bọn cảnh sát bắt đầu tìm kiếm. "Đợi chút, cảnh sát tiên sinh, tôi nghĩ có phải là tình báo sai hay không? Ngài cũng biết trong này đã không còn gì tốt để trộm." Sâm Xuyên nói.
"Tôi nói rồi, người thường rất khó mà lý giải được giá trị quan của BLACK." Tiểu Ngũ Lang lấy cái tẩu ra, ngậm lên miệng, "Tôi còn muốn xem tầng chót một chút." Sâm Xuyên muốn ngăn cản thì Tiểu Ngũ Lang đã giẫm lên cầu thang, đi tới lầu cuối. Sâm Xuyên Minh Trí sải bước lớn đuổi theo, "Lần trước đã kiểm tra qua, phía trên đều là vật lưu lại của cha."
Tiểu Ngũ Lang: "Có lẽ BLACK muốn trộm đúng là vật lưu lại của cha anh."
Ở lầu cuối tối đen, Tiểu Ngũ Lang ra lệnh thuộc hạ kéo màn cửa sổ ra, bật tất cả đèn lên, lần lượt lục soát tìm kiếm từng gian phòng - nơi có thể cất giấu người. Đang lúc anh đi tới phòng trống thứ hai đếm ngược lên, tiểu trùng tử nghe được âm thanh đã sớm núp vào cửa. Tiểu Ngũ Lang vẫn cảm thấy bốn vách tường trắng bệch trong gian phòng lớn trống trải này có chút kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở nơi nào lại không nói ra được. Vẫn đi theo phía sau anh, tim Sâm Xuyên Minh Trí khẩn trương thót lên tới cổ họng. Bên trong phòng cách vách ,Tiểu Nại Tử giẫm lên hộc tủ, nhìn thấy tất cả xuyên qua lỗ nhỏ trên vách tường.
Khe hở vách tường thu hút sự chú ý của Tiểu Ngũ Lang, đôi mắt ti hí lóe sáng nhắm ngay khe hở, đụng phải ánh mắt quá sắc bén, tiểu trùng tử không ngừng lui về phía sau, lui về phía sau, lui về sau nữa. Sắc mặt Sâm Xuyên Minh Trí biến đổi. Ngón tay Tiểu Ngũ Lang vừa muốn chạm đến khe hở, tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên mãnh liệt.
"Cái gì? Tìm được vị trí Đằng Nguyên Ái Hương rồi sao? Được, chạy tới đây." Tiểu Ngũ Lang cúp điện thoại, mang theo những người liên quan ra khỏi phòng. Sâm Xuyên Minh Trí thở dài một hơi.
Sau khi Tiểu Ngũ Lang rời đi, Sâm Xuyên Minh Trí tiến vào phòng nhỏ tối đen, hỏi thăm Tiểu Nại Tử: "Mẹ, xử lý cô ta như thế nào?"
"Một thứ sao chép, cứ để cho cô ta tự sinh tự diệt đi!" Tiểu Nại Tử vẫn còn đang tức giận.
"Nhưng. . ." Sâm Xuyên Minh Trí cảm thấy đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp của Ái Hương, dù sao hắn còn chưa ăn vào miệng được. Tiểu Nại Tử trợn mắt, "Thế nào, không bỏ được?"
"Không có."
"Hừ! Mỹ Tuyết - người phụ nữ hạ tiện đó lại dám bắt chước tác phẩm của ta." Tiểu Nại Tử hé nửa tròng mắt, lộ ra ánh sáng hung ác, "Minh Trí." Sâm Xuyên Minh Trí cung kính ứng tiếng: "Dạ, mẹ."
"Đi bắt thị nữ có dung mạo rất giống Mỹ Tuyết kia cho ta." .
Có người đến báo Đằng Nguyên Ái Hương đang ở trong một hội sở của Đạo Xuyên Hội. Đoàn người Tiểu Ngũ Lang lái ô-tô tới, xe đi được một nửa, điện thoại lại vang lên, người gọi nói mình đã nhìn lầm người. Đôi mắt nhỏ của Tiểu Ngũ Lang trừng mắt quang quác mắng to một trận, lúc này một chiếc xe chạy tốc độ cao lướt qua trước mặt, một đạo ngân quang lóe lên.
BLACK! Đạo tặc BLACK! Là đạo tặc BLACK!
"Nhanh, nhanh, quay đầu, theo chiếc xe kia, BLACK đến rồi!" Tâm tình Tiểu Ngũ Lang kích động, vỗ tài xế ngồi trước, lớn tiếng kêu lên. Mấy chiếc xe cảnh sát rối rít quay đầu, tăng tốc độ truy đuổi xe màu đen, trực tiếp đuổi đến trang viên Sâm Xuyên.
Mất đi bóng dáng xe màu đen, Tiểu Ngũ Lang duỗi đầu nhìn quanh. "Ở đâu rồi!" Trợ thủ Robin chỉ vào cửa sổ tối đen ở lầu cuối biệt thự Sâm Xuyên. Tiểu Ngũ Lang ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo bóng đen tiến vào phòng nhỏ lầu cuối.
"Nhanh, nhanh, bắt sống BLACK!" Tiểu Ngũ Lang móc súng lục ra, dẫn dắt một đám cảnh sát vọt vào nhà Sâm Xuyên lần thứ hai. Mới từ trên lầu xuống, Sâm Xuyên Minh Trí bị trận chiến này làm sợ hết hồn. Lắp bắp hỏi "Chuyện gì xảy ra? Tại sao các người trở lại?"
Tiểu Ngũ Lang như cưỡi trên ngựa hoang xông đến phía trước, trợ thủ của anh Robin theo ở phía sau, cả cầu thang bị giẫm đến rầm rầm vang dội. Sâm Xuyên Minh Trí liền chạy theo phía sau.
Tiểu Ngũ Lang xông vào gian phòng tối đen, cửa sổ mở toang hoác, gió đêm vù vù vào, nhấc rèm cửa sổ lên, đạo tặc BLACK lại biến mất trước mặt mọi người thêm một lần nữa.
Sâm Xuyên Minh Trí chạy tới, sắc mặt đỏ lên, tâm tình kích động, la hét kêu to lên: "Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc các người đang tìm cái gì? Đến cuối cùng thì một căn phòng rách nát có cái gì tốt để xem, tôi muốn tố cáo các người! Tố cáo các người!"
Một gian phòng không có vật gì, vách tường phòng lớn trống trải được quét một lớp sơn màu trắng,. Tại sao BLACK không chú ý nguy hiểm, lần nữa quang lâm tới nơi này? Tại sao?
Tiểu Ngũ Lang bỗng dưng quay đầu, trên vách từng tuyết trắng in mấy chữ cái màu đen --BLACK.
Sâm Xuyên Minh Trí cũng nhìn thấy, không chỉ có Sâm Xuyên Minh Trí, ngay cả Tiểu Nại Tử trong căn phòng cách vách cũng nhìn thấy được từ trong khe hở. Bà vội vàng xuống khỏi tủ, chân đạp hụt, thiếu chút nữa té xuống, hốt hoảng đi tới cạnh góc tường, vén một góc sàn nhà lên, chui vào. . . . . .
Tiểu Ngũ Lang hỏi Sâm Xuyên: "Phía sau vách tường là cái gì?" "Tôi...tôi không biết." Chuyện không dối gạt được, Sâm Xuyên sợ đến vẻ mặt lóe lên, nói chuyện ngập ngừng.
Tiểu Ngũ Lang chỉ huy thuộc hạ: "Phả bỏ bức tường này đi!"
Bọn cảnh sát chạy ào ào xuống lầu lấy công cụ, Tiểu Ngũ Lang đứng chống nạnh. Búa luân phiên đánh lên tường vách tường, vách tường ào ào rớt xuống, lộ ra một góc vải màu xanh dương. "Chậm!" Tiểu Ngũ Lang đi đến gần, đôi mắt nhỏ nhìn kỹ, là vải jeans. Có thể là quần! Anh la ầm lên: "Sau tường có người, mọi người coi chừng." Tâm tình Tiểu Ngũ Lang rất kích động, hai tay chống nạnh càng không ngừng đông xem một chút tây xem một chút. Ở dưới sự chỉ dẫn của đạo tặc BLACK, lại có thể tìm được Đằng Nguyên Ái Hương.
BLACK đáng chết, mày lại...!
Bọn cảnh sát lấy tay móc vách tường bị vỡ ra, chân Ái Hương, thân thể, đầu, từng thứ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Cô bị vô số băng dán quấn chặt niêm phong ở trên vách tường, bộ mặt bị băng dán trong suốt đè ép đến biến hình, hơi thở yếu ớt, chỉ có một đôi mắt to đang mở. Hoảng sợ, tuyệt vọng, đôi mắt này nói cho bọn cảnh sát biết cô trải qua chuyện đáng sợ nhất.
Ái Hương bị dọa đến không nhẹ, lúc được cứu đi thì chân đều đã mềm, khóc thút thít, thút thít, ngón tay út run rẩy chỉ bên cạnh vách tường, "Nơi đó. . . . ."
"Là sao?" Tiểu Ngũ Lang hỏi.
"Hu hu. . . . . ."
"Tiểu thư Đằng Nguyên, không cần sợ, bây giờ cô rất an toàn, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?"
"Nơi đó, có người chết!"
Tiểu Ngũ Lang biến sắc, bọn cảnh sát lần nữa vạch vách tường ra, bộ xương khô và thịt thối rửa bị ăn mòn một nửa, cùng vô số Thi Trùng không có chỗ ẩn núp, rối rít bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Không cần nghĩ cũng biết, thi thể là ai.
"Sâm Xuyên Minh Trí!" Tiểu Ngũ Lang nổi trận lôi đình, quay đầu lại tìm kiếm Sâm Xuyên Minh Trí đã sớm chạy trốn.
Trong lối đi tối đen, Tiểu Nại Tử giẫm từng bậc thang, bò xuống dưới theo đường ống khói, đi thẳng tới trong lò sưởi đại sảnh lầu một. Bà ta cúi lưng xuống nhìn ra phía ngoài, khắp nơi trong đại sảnh đều là cảnh sát. Tiểu Nại Tử đưa tay lục lọi trong vách tường, đụng vào cái nút, mở lòng lò thông với vách tường bên ngoài biệt thự ra. Bà ta như chó mèo, co rúc thân thể bò ra ngoài. Mới vừa thở một hơi, ánh mắt lơ đãng đảo qua phía sau, quét thấy một đôi giày. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
25 chương
46 chương
82 chương
3 chương
72 chương