Vệ Nam quay đầu lại, cười và hỏi: “Mày làm sao vậy, chửi gì mà khó nghe thế?” “Tô Mẫn Mẫn có thai rồi, sáng nay phá thai, mày biết không?” Mặt Kỳ Quyên lạnh như băng, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc mà Vệ Nam không hiểu được. Dường như cô ấy rất phản cảm, thậm chí coi thường chuyện này. Vẻ Nam chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Tao không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”. Thực ra hai người họ sống thử hơn một năm, đầu là thanh niên, sinh lực dồi dào, mang thai là chuyện bình thường. Chỉ có điều khi nghe thấy điều đó, Vệ Nam vẫn thấy nhói đau. Vệ Nam cười, đang định quay người bước vào thì Kỳ Quyên đi ra, hai tay ấn chặt vai Vệ Nam: “Vì sao mày lại giống như người chết không có chút phản ứng gì vậy? Loại người ấy mày vẫn còn yêu sao? Mày tỉnh lại đi. Mày muốn sau này suốt ngày phải ngồi tính xem nó gây thù chuốc oán với những ai, bao nhiều lần, muốn các con của mày có một đống anh chị em cùng cha khác mẹ sao? Tao không hiểu nó là thể loại gì, sống cùng Tô Mẫn Mẫn làm con nhà người ta có mang không nói làm gì, bạn gái phá thai còn dẫn đến họp lớp. Loại đàn ông gì chứ. Thật khiến người ta ghê tởm”. Vệ Nam im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên, vô cảm nói: “Tao không nói là yêu cậu ta. Cậu ta sống với ai không liên quan gì đến tao. Chúng mày không phải lo cho tao”. Giọng Vệ Nam có chút lạnh lùng, vô cảm, ngừng một lát, cô nghiêng đầu về phía Kỳ Quyên: “Ngoài ra, mày đừng chửi cậu ta nữa. Mày mắng cậu ta là cặn bã cũng là mắng tao trước đây có mắt như mù đấy”. Kỳ Quyên không nói gì, vỗ vai Vệ Nam tỏ vẻ an ủi rồi quay sang chỗ Lục Song, nhíu mày hỏi: “Anh đến đây làm gì?” Lục Song lạnh lùng nói: “Làm vệ sĩ của cô ấy, theo lời căn dặn của anh trai”. Tiêu Tinh kéo tay áo Vệ Nam rồi kề sát bên tai hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là thần thánh phương nào?” Vệ Nam đáp: “Anh trai bạn tao. Tạm thời ở nhà tao”. Lớp trưởng Tô Dương rất nhiệt tình, chạy lại bắt tay Lục Song: “A, đã là bạn trai của Nam Nam thì lại đây chơi đi”. Rõ ràng là hiểu nhầm ý nghĩa của từ vệ sĩ. Lục Song cũng không giải thích gì mà đi thẳng vào phòng Karaoke. Vệ Nam cùng mọi người vào phòng. Mọi người cùng ăn uống, không khí tụ tập bắt đầu náo nhiệt. Có lẽ tất cả mọi người đều hy vọng Hứa Chi Hằng bỏ đi, chỉ có Vệ Nam là thấy không thoải mái, nhưng không hề để lộ ra mặt. Hứa Chi Hằng, chàng hoàng tử vốn được rất nhiều cô gái theo đuổi, bây giờ trở thành người bị hắt hủi, né tránh. Thật xót xa! Mấy cậu con trai ngồi cùng nhau uống bia. Lục Song cũng uống mấy cốc. Vẻ mặt thản nhiên không biểu lộ cảm xúc gì. Các bạn gái cùng nhau trò chuyện, chọn rất nhiều bài hát. Phần lớn là những bài của nhóm SHE. Vì Kỳ Quyên, Vệ Nam, Tiêu Tinh tình cảm sâu đậm, gắn bó không rời, vì vậy rất thích hát những bài hát của nhóm tam ca SHE. Vệ Nam đứng giữa chỉ huy: “Các chị em, còn nhớ bài hát chúng ta đoạt giải không? Theo thứ tự nào”. Tiêu Tinh gật đầu: “OK”. Kỳ Quyên bực mình: “Thôi, nói nhiều thế làm gì, mau bật đi”. Vệ Nam bật bài Yes I love you, đó là bài hát ba người tham gia trong cuộc thi hát năm thứ hai, cuối cùng đoạt giải nhì. Người giành giải nhất trong cuộc thi ấy là Hứa Chi Hằng. Vệ Nam cầm micro, đọc lời dạo đầu. Tập trung tất cả sức mạnh của mình Lắng nghe anh, nhìn anh, chờ đợi cái tin đó Anh nợ em cái tin đó Anh nợ em câu trả lời của câu hỏi ấy Do you love me? Do you love me? Do you love me? Cảm giác chua chát đến nghẹn lòng, mắt Vệ Nam nhạt nhòa, những giọt nước đọng lại trong khóe mắt chỉ trực rơi xuống, cố gắng kìm lòng, cuối cùng vẫn không biến thành nước mắt chảy xuống – Lẽ nào vẫn chưa đủ buồn đau? Cầm micro hát, giống như dùng tiếng hát để biểu lộ tình cảm kìm nén trong lòng. Nhưng người ấy sẽ không bao giờ nghe thấy. Love you, Love you, Yes I love you. Anh có nghe thấy không? Đó là câu trả lời lần thứ một ngàn, lần thứ một vạn của con tim em Những người bên anh, những người từng yêu anh em đều không quan tâm Em chỉ muốn đến chân trời mà anh muốn đến. Love you, Love you, Yes I love you. Anh vẫn chưa nghe thấy à? Liệu anh có thể vứt bỏ sự dày vò ngốc nghếch ấy được không? Em sợ rằng tình yêu giống như đóa hoa nở rộ Nếu xa rồi thì sẽ không thể quay lại. … … Giọng hát của ba cô gái đều rất hay, kết hợp ăn ý, phối hợp âm cao, thấp, vừa rất hoàn hảo. Tô Dương cười nói với Lục Song: “Anh không biết đấy thôi, ba cô gái này là bộ ba hoàn hảo nhất lớp em. Trong cuộc thi hát hồi cấp ba còn giành giải nhất. Ngày nào cũng vậy, cứ tan học là lại tụ tập hát hò. Nhờ chịu ảnh hưởng từ các cô ấy mà cả lớp chúng em đều thuộc lòng các bài hát của SHE”. Lục Song mỉm cười không nói gì. Tô Dương hơi phê phê, nói tiếp: “Nam Nam của anh hát rất hay đúng không? Giọng hát rất giống Hebe trong nhóm SHE. Xét về giọng cao, trong lớp em chỉ có cô ấy mới có thể tranh tài với em. Em chỉ lên được bài Cao nguyên Thanh Tạng, cô ấy còn lên được cả Chomolungma, Hehe”. Lục Song dựa người vào ghế sofa, lặng lẽ nhìn Vệ Nam, rất lâu sau mới nói: “Bái hát này không hợp với cô ấy”. “Hả? Cái gì cơ?” “Không có gì? Uống tiếp đi. Lần này cậu lại thua rồi nhé”. Lục Song chuyển chủ đề nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn vào cô gái vừa hát vừa nhảy điên cuồng đứng cùng với Kỳ Quyên, Tiêu Tinh. Hát xong, Vệ Nam ngồi xuống, bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một bàn tay. Bàn tay với những ngón tay dài đang cầm ly rượu trong suốt. “Uống chút rượu nhé! Sắp khản giọng rồi”. Vệ Nam mỉm cười: “Cám ơn”. Ngửa cổ uống liền một hơi. Hơi rượu làm cô chảy nước mắt. Vệ Nam ho khan rất lâu rồi mới dần dần thích ứng “Cay quá”. Vừa nói vừa lè lưỡi. “Muốn uống nữa không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Song vang lên bên tai Vệ Nam, sau đó là một chai rượu trước mặt. Vệ Nam mỉm cười hỏi: “Không phải anh định chuốc cho em say chứ?” “Haha, nhìn cách uống rượu của em, anh chưa cần chuốc em đã say rồi”. Vẻ mặt và giọng nói của Lục Song vẫn nhẹ nhàng như thế. Vệ Nam lườm anh, sáu đó cầm chai rượu uống tiếp. Thực ra đây là lần đầu tiên Vệ Nam cho phép mình uống thoải mái. Trước đây, tuy cũng tham gia rất nhiều buổi họp mặt lớn nhỏ, có bố mẹ đi cùng dĩ nhiên sẽ không uống, đi cùng các bạn Vệ Nam cũng không hay uống, bởi vì ghét cái mùi nồng nặc của cồn. Hơn nữa học ngành y mấy năm năy, sinh lý học, bệnh lý học phân tích rất nhiều tác hại của cồn đối với cơ thể, Vệ Nam càng không có hứng thú uống rượu. Nhưng hôm nay cô ấy rất muốn uống, thực sự muốn uống. Uống một cốc, trước mặt Vệ Nam hiện lên buổi chiều hôm ấy, lần đầu tiên tỏ tình với Hứa Chi Hằng. Câu nói “Bạn là ai” cùng với dáng vẻ phóng khoáng lúc quay người bước đi. Uống thêm cốc nữa, trong đầu Vệ Nam hiện lên hình ảnh mùa đông năm ấy ngồi sau chiếc xe đạp của Hứa Chi Hằng. Hình ảnh anh ấy mặc áo khoác đen, cong lưng che gió cho mình. Những ký ức tươi đẹp trước đây không ngừng hiện về trong tâm trí, giống như đang lật một quyển album cũ kỹ. Mỗi ký ức như một tấm ánh nhuốm màu năm tháng, từng bức từng bức hiện lên trước mắt, muốn với lấy nhưng không được. Cuối cùng là hình ảnh Hứa Chi Hằng ôm Tô Mẫn Mẫn rời đi, dáng người cao gầy, mạnh mẽ. Bối cảnh là chiếc đèn chùm nhấp nháy trong bóng tối. Khiến người ta lóa mắt. Vệ Nam nghĩ, có lẽ mình đã thật sự say. Những tâm sự của những cô gái mà trước đây mình coi thường nhất sao lại xảy ra với mình? Những giọt nước mắt đáng khinh bỉ nhất vì sao không thể kiềm chế được? Tối hôm ấy, Vệ Nam không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu rượu. Chỉ nhớ có đôi tay nhẹ nhàng vỗ vào vai mình, dịu dàng, khiến người ta có cảm giác thanh thản. Cuối cùng dường như bị bế lên, nhét vào xe, mùi xe ôtô khiến Vệ Nam bám lấy người ấy nôn thốc nôn tháo, nôn đến xé tim xe phổi, dường như muốn tống cả cái dạ dày ra ngoài. Cảm giác đau đớn như nội tạng bị kéo lệch khỏi vị trí cũ khiến toàn thân Vệ Nam co quắp. Nôn xong, cô ấy ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ là khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi Hứa Chi Hằng cùng mình đến phòng tự học. Sinh viên khoa văn chương trình học khá nhẹ, Hứa Chi Hằng luôn tìm đuợc phòng trống. Vì vậy hai người thường chạy đến giảng đường khoa văn. Mỗi lần tự học, trong phòng chỉ có Hứa Chi Hằng và Vệ Nam. Lần nào họ cũng ngồi giữa căn phòng trống trải. Đó là năm thứ hai, Vệ Nam phải học môn “Bệnh lý học” đáng ghét. Việc học thuộc lòng triệu chứng của các loại bệnh khiến Vệ Nam cảm thấy rất đau đầu. Chỉ riêng viêm thận đã có năm sáu loại, rất khó nhớ. Vệ Nam học bù đầu, hoa mắt chóng mặt và vẫn không nhớ hết được. Hứa Chi Hằng luôn ngồi cạnh cô, rất ít nói. Có lúc anh nằm bò ra bàn ngủ, có lúc đọc báo, hoặc hào hứng ngồi xem những hình vẽ trong giáo trình của Vệ Nam, sau đó bình luận “thật buồn nôn”. Vệ Nam lấy bút gõ vào mặt bàn, mỉm cười và nói: “Các bộ phận trong cơ thể cậu như thế đấy”. Hứa Chi Hằng lè lưỡi nói: “Cắt đi cho xong”. Vệ Nam phì cười. Hứa Chi Hằng thấy Vệ Nam cười liền áp sát mặt hôn cô. Vệ Nam muốn ngăn lại nhưng bị anh ấy kéo tay ra, “Ở đây làm gì có ai, cậu sợ gì chứ?” Vệ Nam nhíu mày: “Mình phải chuyên tâm học hành, cậu không được quấy rầy”. “Cậu thật tẻ nhạt. Nếu đã muốn chuyên tâm học hành thì gọi người ta đến phòng tự học cùng làm gì?” “Tự cậu đến đấy chứ”. Hứa Chi Hằng lạnh lùng nhìn Vệ Nam. Thấy Vệ Nam thản nhiên cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, anh tỏ vẻ giận rỗi rồi nằm bò ra bàn ngủ. Học xong, hai người đi dạo trong sân trường, ăn đêm, sau đó Hứa Chi Hằng đưa Vệ Nam về ký túc. Trước khi về, Hứa Chi Hằng thường hôn Vệ Nam, một cái hôn nhẹ nhàng, dịu dàng khiến tim Vệ Nam đập thình thịch, cảm giác ngập tràn trong hạnh phúc ngọt ngào. Mùi thuốc lá thoang thoảng trong miệng anh ấy cũng trở thành mùi vị sâu đậm nhất trong ký ức của Vệ Nam. Một tháng sau, Vệ Nam thi hết học phần môn “Bệnh lý học” Vệ Nam làm bài rất tốt. Hai người cũng chia tay. Nhớ lại một tháng ấy, vì áp lực học hành và thi cử, phần lớn thời gian Vệ Nam và Hứa Chi Hằng ở bên nhau là trong phòng tự học. Quãng thời gian hạnh phúc mà hai người có quả thực rất ngắn ngủi. Quá ngắn ngủi. “Hứa Chi Hằng… ..” Nhẹ gọi tên anh ấy, Vệ Nam mơ màng nắm lấy một bàn tay, không giống với bàn tay lạnh lẽo của Hứa Chi Hằng. Bàn tay này ấm áp, đốt ngón tay khô và dài, hơi nóng, dường như có thể mang lại cho người ta niềm an ủi tốt nhất. Vệ Nam bỏ tay ra nhưng bị bàn tay ấy nắm chặt. “Ngốc à, muốn khóc thì khóc đi”. Vệ Nam không nhớ mình có khóc hay không, chỉ biết rằng sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mắt cay cay. Ngồi dậy vào phòng vệ sinh soi gương – hôm nay một quốc bảo mới chào đời. Vết thâm quanh mặt đậm đến nỗi trông Vệ Nam giống như một chú gấu trúc quý hiếm. (Ở Trung Quốc, gấu trúc được gọi là quốc bảo())) Lục Song và bố mẹ đang ngồi cạnh bàn ăn bữa sáng. Anh ta mỉm cười với Vệ Nam: “Ngồi xuống ăn cơm đi”. Dường như anh ta là chủ nhân của ngôi nhà còn Vệ Nam là khách. Lục Song thật là tùy ý, có lẽ trong từ điển của anh ta không có hai chữ “xấu hổ” mà toàn là “mặt dày”. Độ dày của da mặt có thể sánh ngang với bức tường. Vệ Nam ngồi xuống, cúi đầu gặm bánh bao. Mẹ cười: “Nam Nam, tối qua con uống say về nhà hành động lung tung làm mọi người sợ hết hồn”. “Thế ạ?” “Con cầm gối đập khắp nơi, ôm tivi gặm lấy gắm để, còn mở cửa sổ trèo ra ngoài, giống như điên vậy… .” Vệ Nam nói: “Cồn kích thích trung khu thần kinh, dẫn đến ý thức và hành động của cơ thể mất cân bằng. Thế là bình thường”. Mẹ trợn mắt nhìn Vệ Nam. Lục Song thản nhiên uống sữa, không hề nhíu mày. Vệ Nam ngẩng đầu lên hỏi Lục Song: “Đúng rồi, tối qua có nôn vào người anh không?” “Nôn khắp người, giặt quần áo rồi”. “Sorry”. “Không có gì”. Mẹ Vệ Nam lấy lại bình tĩnh sau nỗi kinh ngạc lúc nãy, mỉm cười nói với Lục Song: “May mà hôm qua có Tiểu Song ở đó, nếu không thì Vệ Nam đã bị cảnh sát bắt vì tưởng là kẻ điên rồi”. “Không có con cũng chẳng dám uống”. Vệ Nam bình thản nói: “Trước đây chưa uống say bao giờ, không biết sau khi uống say sẽ có những biểu hiện gì, có người ở bên đảm bảo tính mạng con mới thử xem sao. Mẹ đừng cằn nhằn nữa”. Mẹ không nói gì, lúc ấy Vệ Nam mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Song: “Hôm nay có cần em đưa anh đi dạo phố không?” “Không cần, em nghỉ đi”. Ăn cơm xong bố mẹ có việc phải đi, Lục Song đứng dậy về phòng, khi đi qua chỗ Vệ Nam, anh nhẹ nói: “Hôm qua em khóc nhiều dã man, nước mắt nước mũi chảy đầy áo anh, lại còn ôm anh hết đấm rồi lại đá, hết gặm rồi lại cắn”. Anh ta giơ cánh tay, vẫn còn vết cắn rõ rệt, “Em đúng là con ác thú hung dữ. Nếu anh không dùng bạo lực trấn áp thì e rằng bây giờ đã biến thành xác chết rồi”. Vệ Nam cười: “Xin lỗi, em không nhớ gì hết”. Lục Song thở dài, đặt tay lên vai Vệ Nam, vỗ vai và nói: “Ngoan, khóc xong rồi thì quên đi”. Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Lời nhắn dưới câu chuyện của anh là em viết đúng không? Báo cho em tin vui, để thỏa mãn ước nguyện của em, anh quyết định bỏ chạy”. Vệ Nam nhìn anh: “Thôi xin. Em sợ bị độc giả của anh nguyền rủa đến chết mất”. Lục Song cười: “Đùa thôi, anh đang viết kết thúc”. “Vâng, cố gắng viết hay nhé”. Bỗng nhiên Lục Song nghiêm túc nói: “Một câu chuyện kết thúc đồng nghĩa với việc một câu chuyện mới bắt đầu. Trái đất không vì bất kỳ ai mà ngừng quay, cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn, dù xảy ra chuyện gì, âu sần ủ dột, tìm cách trốn chạy hay dũng cảm, kiên cường đối mặt đều phụ thuộc vào tố chất tâm lý của mỗi người”. Vệ Nam lạnh lùng nói: “Anh cũng ra dáng nhà văn phết đấy, triết lý sâu xa. Xét về tâm lý học thì em tinh thông hơn anh nhiều, dám múa rìu qua mắt thợ”. Vệ Nam nhếch mép: “Họ Lục nhà anh là dòng dõi nho học, trong huyết mạch của anh tràn đầy một thứ gọi là văn vẻ. Thế nào là văn vẻ? Văn vẻ tức là bốc phét có nghệ thuật”. Vệ Nam cười. Lục Song không cười nữa mà nhẹ nói: “Thôi, em đi ngủ đi, anh lên mạng hợp sức với anh trai em chơi game”. “Chẳng phải anh phải viết phần kết sao?” Lục Song đặt tay lên cằm, nghiêm túc nói: “Đối với con trai, chơi là quan trọng nhất. Quan trọng như linh hồn của mình vậy”. Vệ Nam nhìn dáng anh bước đi, nhẹ nói: “Cảm ơn anh”. Lục Song quay đầu lại, mỉm cười, hất tóc rất gợi cảm: “Không có gì, tiện thể nói luôn em nên giảm béo đi. Lôi em lên cầu thang mà… . Tay anh sắp gãy rồi”. Sau đó anh quay người, đóng sập cửa. Vệ Nam rất muốn nói, Lục Song, tuy anh viết văn về xác chết, nhưng xin đừng dùng từ “lôi” với người “còn sống”.