Oanh oanh của anh

Chương 30 : Khuất Phục Trước Dịu Dàng

Edit: An Tĩnh Hội thao là lúc sân trường lộn xộn nhất, có thể thấy bóng người đi đi lại lại khắp nơi, nhưng chỗ này lại vô cùng thanh tịnh, dưới chân là bãi có, bên phải là đường đua trắng đỏ xen kẽ dài mấy trăm mét. Lâm Tống Tiện nhìn người trước mặt, vẻ ngoài của Tống Nghi Ninh vẫn tinh tế không cách nào bắt bẻ, ai vô tình nhìn thấy cũng phải âm thầm cảm khái một câu, người mẹ này đúng là có khí chất. Lớp trang điểm trên mặt bà hoàn mỹ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng có phong thái. “Hôm nay Tiểu Y có tiết mục biểu diễn, mẹ thuận tiện đến xem con.” Bà giơ tay xem đồng hồ, vẻ mặt lạnh nhạt. “Nghe nói lần trước các con xảy ra hiểu lầm, lát nữa cùng ăn trưa nhé?” Lâm Tống Tiện buồn cười vì giọng điệu như lẽ đương nhiên của bà, cậu nhếch khóe miệng, không giấu được sự châm chọc trong giọng nói: “Dựa vào cái gì mà bà cảm thấy tôi sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm với cô ta?” Tống Nghi Ninh ngây ra, bà nghiêng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lâm Tống Tiện. Ấn tượng cậu đem đến cho bà là trầm mặc ít nói, không hề có cảm giác tồn tại, nhưng gần đây sau mấy lần tiếp xúc, dường như cậu đã bắt đầu bộc lộ sự sắc sảo, phô bày móng vuốt. Hoặc có lẽ đây vốn dĩ là dáng vẻ của cậu. Tống Nghi Ninh không biết sự biến hóa này từ đâu mà có, nhưng cái này chẳng gây trở ngại cho bà. “Nếu con không muốn thì mẹ cũng không miễn cưỡng.” Bà vốn chỉ thuận tiện hỏi thử thôi, dù sao trước kia thỉnh thoảng bà sẽ thấy được những thứ tương tự sự khao khát yếu ớt trong mắt cậu. Bà cho rằng cậu sẽ đồng ý ăn cơm chung với mình. Tống Nghi Ninh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, sau khi nói đôi câu ngắn gọn thì kết thúc cuộc gọi và cất điện thoại, tiếp đó nhìn về phía Lâm Tống Tiện lần nữa. “Mẹ đi trước, Tiểu Y đang chờ mẹ ở cổng trường rồi.” Lâm Tống Tiện không nói một lời, xoay người rời đi. Trời trong nắng ấm, âm thanh trong radio càng sổi nổi phấn chấn, những bạn học mặc đồng phục xung quanh giữ nét vui tươi trên khuôn mặt non trẻ, cỏ xanh mơn mởn. Mặt Lâm Tống Tiện chẳng có cảm xúc gì, ở một nơi nào đó hờ hững chết lặng theo thói quen, hệt như con người bị chia làm hai, linh hồn ngồi tít trên cao cụp mắt nhìn cậu, thân thể lại giống một cái xác biết đi. Ánh mặt trời ấm áp ở trên cao, không có cảm giác gì. Trên sân cỏ lớn như vậy, đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước tầm mắt, ngăn cản những bước chân cứng nhắc của cậu, Lâm Tống Tiện dừng lại, ngước mắt thì thấy Tống Oanh. “Cậu có ổn không?” Cô đứng dưới ánh nắng vàng ươm sáng chói mắt, nét mặt lo âu, lên tiếng hỏi cậu. “Cũng ổn.” Rốt cuộc Lâm Tống Tiện đã tìm được thứ vừa chạy mất, chậm rãi giương mắt. “Gần trưa rồi đó, muốn đi ăn cơm cùng nhau không?” … Còn chưa đến giờ nghỉ trưa, hai người đã ra ngoài trường học trước thời gian quy định. Thời gian sau đó không còn hạng mục thi đấu nào, giáo viên sẽ không điểm danh, thời gian tự do thoải mái, cơ bản thì không khác gì được nghỉ cả. Lâm Tống Tiện và Tống Oanh đi ăn mì, vẫn là tiệm mì hải sản thủ công trong hẻm nhỏ thường ăn, mùi vị vẫn tươi ngon như bình thường, ngay cả chút nước lèo dưới đáy cũng không còn dư miếng nào. Người qua lại trên đường phố như mắc cửi, hai người đi về phía trước dọc theo con đường lộ lớn, so với trong trường học không lúc nào không có tiếng radio thì bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều, xe cộ chạy dừng vô cùng êm ả, người trên đường đi lướt qua nhau. Cuối cùng họ dừng lại trên một sân thượng. Phía sau là một tòa kiến trúc không biết tên, nhướn người ra phía trước sẽ là một cái đài cao hình vuông, xung quanh được bao lại bởi lan can sắt sơn đen, tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy toàn bộ đường đi và các tòa cao ốc cách đó không xa. Trên đây gió rất lạnh, mát mẽ lành lạnh, tràn ngập mùi vị của bầu trời và mây trắng. Lâm Tống Tiện dựa người ra sau, hai tay thư thả đặt trên lan can, nhắm chặt mắt. “Tống Oanh.” “Sao thế?” Cô đứng ngay phía trước cậu, cách đó một khoảng ngắn, dáng vẻ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng rất ngoan ngoãn. “Sao cậu cứ luôn ở bên cạnh tớ vậy?” Lâm Tống Tiện mở mắt ra hỏi, Tống Oanh ngơ ngác, phản bác với giọng thiếu tự tin. “Thì mỗi lần đều là đúng lúc gặp cậu thôi.” “Vậy thì trùng hợp thật.” Mắt cậu cong lên, khóe miệng xuất hiện nụ cười phóng khoáng. “Xem ra chúng ta rất có duyên phận đó.” “Ừm, thế hôm nay bà ấy tìm cậu làm gì?” Thấy có vẻ như tâm trạng cậu không được tốt lắm, nhưng Tống Oanh vẫn không nhịn được hỏi. “Đến xem Chu Tư Y, thuận tiện thăm hỏi tớ?” Lâm Tống Tiện suy tư, hỏi như thăm dò. Cứ như thuận tiện quan tâm đến chú cún chú mèo nhỏ ven đường vậy, lúc phát hiện đối phương rất ngang bướng thì lập tức tỏ vẻ chán ghét rồi vứt bỏ, xoay người bỏ đi một cách lạnh nhạt vô tình. “Bà ta thật đáng ghét.” Sau một hồi trầm mặc, Tống Oanh nhăn mặt nói, trong mắt ánh lên sự bực tức. “Cậu nói không sai.” Lâm Tống Tiện xoay người, úp lòng bàn tay nắm lấy lan can rồi nhìn ra phía ngoài, hơi ngửa mặt, lầm bầm lầu bầu nói. “Thật là vô vị.” Dáng vẻ cậu tựa như nhìn thấu hồng trần, chỉ một giây sau là sẽ nhảy xuống ngay, trong đầu Tống Oanh hiện ra sự liên tưởng đáng sợ này, hiện tại đã không nhẫn nại được nữa, cô đi đến gần cậu. “Lâm Tống Tiện….” Tống Oanh còn chưa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt của người đứng đó chợt lóe lên, động tác tiếp theo là chống tay lên lan can nhảy xuống dưới, cả người lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Tống Oanh. Khoảng không trống trãi, vạt áo trắng của thiếu niên phấp phới trong không trung, thoáng qua rồi biến mất. Xung quanh tĩnh mịch. Cô ngây người, sự khủng hoảng chậm rãi trào dâng, chớp mắt đã chìm ngập trong lòng. Cả người Tống Oanh lạnh lẽo, lê đôi chân mềm nhũn ra đi đến khoảng trống phía trước, trong đầu tưởng tượng ra vô số cảnh tượng đáng sợ, cuối cùng lấy hết can đẩm, nước mắt trong hốc mắt cũng mấp mé muốn rơi ra. Nhưng hình ảnh tàn nhẫn mà cô tưởng tượng không xuất hiện, bên dưới là một con đường, độ cao chỉ khoảng mấy mét, lúc này Lâm Tống Tiện đang đứng bên dưới, trong lòng ôm một đứa trẻ đang hoảng sợ, tài xế hùng hổ lái xe lao vút qua, người phụ nữ đứng trước mặt đang liên tục nói cảm ơn cậu. Tống Oanh không nhịn được nữa, tay thả lỏng, ngã quỵ trên mặt đấy. Lúc Lâm Tống Tiện đi lên lại, cô đang ngồi dưới đất, khuôn mặt thì ướt đẫm lệ, thân thể run rẩy trong vô thức, vừa thấy cậu, từ âm thầm rơi lệ lập tức biến thành gào khóc sướt mướt. “Có phải cậu muốn hù chết tớ không hả!” Lần đầu tiên Tống Oanh lớn tiếng với cậu, vẻ mặt hoảng loạn, không còn dáng vẻ ôn hòa yên tĩnh như trước đây, Lâm Tống Tiện đứng đơ ra ở đó, hệt như bị dọa sợ vậy, sau một lát mới chậm rãi đi về phía cô. “Tớ xin lỗi.” Cậu mím môi, nhẹ giọng nói: “Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa.” “Cậu có biết lúc ấy tớ sợ đến thế nào không.” Tống Oanh vừa khóc vừa mắng, đưa tay đánh cậu, ra sức đấm vào bả vai và ngực cậu. “Tớ còn tưởng là cậu chết rồi……. Nhảy xuống ngay trước mặt tớ nữa.” Sức lực của cô rất mạnh, đánh đến mức Lâm Tống Tiện phải lui về sau, cảm xúc của cô gái trước mặt đang rất kích động, cậu đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tống Oanh được cậu ôm vào lòng, cô ngồi quỳ dưới đất, vùi mặt vào vai cậu, không thể ngừng nghẹn ngào. “Tớ hy vọng cậu sẽ sống khỏe mạnh.” Cô khóc run rẩy cả người, nắm chặt quần áo của cậu, nhưng vẫn lớn tiếng nói với giọng run run. “Cậu không biết sự tồn tại của mình là một chuyện khiến người ta vui biết bao đâu.” Một thiếu niên kiêu ngạo nổi bật chói mắt, chỉ đơn giản là xuất hiện trong cuộc sống cũng đủ khiến người ta âm thầm mừng rỡ, tim đập thình thịch. Sinh mạng này tốt đẹp biết bao, sao có thể chết như vậy được. Không biết Lâm Tống Tiện từng nghe câu nói này ở đâu, cuối cùng chúng ta vẫn đầu hàng trước sự dịu dàng. Không ai biết trong khoảnh khắc nhảy xuống cậu đã suy nghĩ những gì, nhưng trong giây phút ôm một cô gái đang khóc to trong lòng này, dường như cậu được học một điều mới. Tớ không thích thế giới này. Nhưng tớ đầu hàng trước cậu. – Lúc hai người trở về trường học, trông họ đều rất nhếch nhác. Cả người Tống Oanh bẩn, hai mắt vì khóc mà sưng đỏ, tinh thần uể oải mệt mỏi. Lâm Tống Tiện trực tiếp nhảy xuống ở độ cao mấy mét, tiếp đất tại một nền xi măng cứng, chân bị va chạm mạnh, đi bộ không được bình thường lắm. Trên suốt đường đi, Tống Oanh không để ý đến cậu, mím chặt môi không nói lời nào, Lâm Tống Tiện đi theo bên cạnh cô như rập khuôn, tự biết mình đuối lý, hệt như một đứa trẻ làm sai vậy. Đi được một khoảng cách dài, Lâm Tống Tiện quay đầu nhìn cô, lên tiếng nói luyên tha luyên thuyên. “Vừa rồi tớ cứu đứa trẻ kia, mẹ cậu bé rất cảm kích tớ đó.” “À.” Tống Oanh lạnh lùng đáp. “…..” Lâm Tống Tiện yên lặng mấy giây, vẫn còn lời để nói. “Vừa nãy đứng trên cao tớ thấy cậu nhóc chơi một mình bên lề đường, suýt chút nữa đã bị xe đụng phải, tình thế cấp bách nên tớ mới nhảy xuống, may là cuối cùng không xảy ra vấn đề gì.” “Vậy đúng là cậu xem giúp người là niềm vui rồi.” Cô trả lời không lạnh không nóng. Lúc ấy Lâm Tống Tiện nhảy xuống một cách dứt khoát kiên quyết, quả nhiên là không hề sợ hãi chút nào, không biết còn tưởng cậu muốn chết đó, không còn tha thiết gì. Không khí yên tĩnh lại, Lâm Tống Tiện có hơi chột dạ, mặt mũi vô cùng ôn hòa, “Cậu vẫn còn giận sao?” “Tớ không giận.” Giọng Tống Oanh đều đều không gợn sóng, “Tớ làm gì có tư cách.” Lâm Tống Tiện nghẹt thở, đứng tại chỗ, mãi đến khi bóng dáng Tống Oanh đi thật xa, cậu mới chạy mấy bước đuổi theo, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô. “Nếu như cậu không có tư cách, vậy thì bên cạnh tớ càng chẳng có ai có tư cách.” “Lâm Tống Tiện.” Bước chân Tống Oanh chậm lại, quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt đã bình tĩnh lại. “Tớ hy vọng cậu yêu quý bản thân hơn một chút, cậu không đau lòng nhưng người khác sẽ đau lòng.” Cô đứng lại, bổ sung. “Những bạn bè bên cạnh cậu, bao gồm cả tớ đều biết.” … Tống Oanh ngủ một giấc dậy, hồi tưởng lại chuyện hôm qua mới cảm thấy hình như phản ứng của mình hơi quá khích. Nghĩ đến biểu hiện lúc ấy của Lâm Tống Tiện, cô lại cảm thấy xấu hổ, cô vốn dĩ chỉ hiểu nhầm, lại đơn phương khóc lóc một mình như long trời lỡ đất, nhưng cậu vẫn yên lặng ở bên cạnh, thậm chí có thể nói là dung túng cô. Để cô trút giận, nổi giận, phát tiết cảm xúc. Tống Oanh ngồi trên giường vùi mặt vào lòng bàn tay, không hiểu sao lúc đó đầu óc mình nóng lên, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình. Có lẽ bóng ma mà cậu để lại cho cô quá nhiều, nên chỉ gặp phải một chút chuyện nhỏ thì cô sẽ dễ dàng mất lí trí. Tống Oanh yên lặng an ủi mình một phen, sau đó vén chăn đứng dậy. Buổi sáng gặp lại nhau ở trường như dự liệu của cô. Tiếng nhạc quen thuộc của hội thao đã vang vọng khắp thao trường, cảnh tượng bận bịu tới lui, cả lớp tập trung ở chỗ tập hợp, Tống Oanh ngồi đó vùi đầu viết bản thảo cho radio, dáng vẻ Lâm Tống Tiện như chưa tỉnh ngủ, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô, chào hỏi qua loa. “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.” Tống Oanh ngừng viết, đáp lại. “Cậu đang làm gì vậy?” Cậu như mới nhìn thấy đồ trong tay Tống Oanh, ló đầu đến hỏi. Hai người chợt gần nhau, hương thơm dầu gội đầu và sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu nhẹ nhàng bay đến, Tống Oanh vô thức nín thở. “Viết bản thảo radio.” Cô đưa quyển sổ đang mở ra cho cậu nhìn. Bên trên giấy viết: Những tráng sĩ đang vận động của lớp ba ơi, mồ hôi của cậu rơi trên đường đua, cậu cười vui tung bay ở sân thi đấu. Đi đi! Dùng thực lực của cậu, dùng tinh thần của cậu, hãy mở ra thế giới chạy đường dài chỉ thuộc về một mình cậu! “….” Sắc mặt Lâm Tống Tiện rất khó diễn tả, Tống Oanh quơ quơ màn hình điện thoại trước mặt cậu, giải thích. “Tớ tìm trên Baidu đó.” “Điền Gia Gia bảo tớ viết mười bản.” “Được rồi.” Lâm Tống Tiện miễn cưỡng ngồi về chỗ, dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên đá đá ghế của cô. “Vậy cậu cũng viết một bản cho tớ đi, chiều nay tớ thi rồi.” “Muốn bản gốc nhé.” Cậu không quên nhấn mạnh. “…. Tớ không muốn viết.” Tống Oanh từ chối, không ưa cái dáng vẻ như đại gia này của cậu. Lâm Tống Tiện nhìn chằm chằm cô rồi cân nhắc vài lần, vẻ mặt như thể bị ăn cú lừa vậy. Cậu đưa ra kết luận. “Tớ hiểu mà, tầm quan trọng của tớ trong lòng cậu, hóa ra ngay cả một bản thảo radio cũng không đáng giá.” “Chung quy là gửi gắm sai người rồi.” ** Hết chương 30.