Oan Trái

Chương 35

Chương 35 Hai người về đến nhà thì đã tối mịt, Huyền Tú đỡ Huyền Ngọc vào nhà, đưa cô lên phòng, sau đó, ôm lấy cô, thoát quần áo rồi bế cô vào phòng tắm. Huyền Ngọc tắm xong, sau đó mệt mỏi xuống nhà ăn cơm tối. Huyền Tú vẫn còn nấn ná trên phòng, anh bật laptop lên sau đó thấy một đống tin nhắn của ông anh trai. Anh khẽ cười, anh biết ông anh mình chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi đây, khẽ báo cáo vài công việc với anh, sau đó báo cáo tình hình ngày hôm nay, đương nhiên anh cố tình không nhắc đến trận kích tình trên xe chiều nay để tránh cho ông anh bực tức quá độ mà đón máy bay bay trở về. Theo anh nhẩm tính, với thực lực của Thiên nói 1 tuần có lẽ, bốn hoặc năm ngày đã xong. Nếu vậy ngày thứ ba, anh có một ‘món quà’ tặng cho ông anh trai đáng mến của mình. Huyền Thiên yêu cầu Huyền Tú mở toàn bộ camera trong phòng để khi Huyền Ngọc lên phòng anh có thể nhìn thấy cô. Huyền Tú khẽ cười đồng ý, thế là khi Huyền Ngọc ăn cơm tối xong, lên phòng học bài, Huyền Tú ngồi vào bàn làm việc, và tất nhiên nhất cử nhất động của hai người bọn họ bên trong phòng đều được Huyền Thiên nơi một đất nước xa xôi đang nhìn ngơ ngẩn. Anh nhớ, anh rất nhớ, anh nhớ cô đến mức muốn bỏ tất cả mọi chuyện đáp máy bay về ngay lập tức. Lập tức cắn lấy làn da mềm mại kia, ngập sâu phần thân thể căng nhức bức bối của anh bên trong cô, sau đó hài lòng nghe cô rên tỉ tê dại tận xương tủy bên dưới anh. Nhưng hợp đồng lần này khá quan trọng, anh không thể bỏ mặc, Huyền Tú cũng đang ra sức gắt gao, có lẽ đêm nay hai anh em lại thức trắng để tranh thủ cơ hội. Nên dù nhớ cô đến phát điên, anh chỉ có thể ngắm nhìn cô như thế, như anh được ở bên cạnh cô lúc này. Anh thầm nhủ: “Ngọc nhi, đợi anh, khi anh về anh sẽ có quà tặng cho em.” Huyền Thiên đi công tác thấm thoát đã ba ngày, Huyền Ngọc thấy nao nao. Tuy rằng ngày thường cô và anh ít khi nói chuyện cùng nhau, nhưng sự bá đạo của anh, thói quen la hét hay trợn mắt dọa nạt cô của anh làm cô nhớ đến thắt ruột, dù cô có Huyền Tú kề cận bên, luôn luôn chìu chuộng cô, không bao gờ rời bước khỏi cô ngoại trừ giờ đi học. Và cô biết, ở đâu đó vẫn có những ánh mắt luôn luôn âm thầm bảo vệ cho cô. Nhưng lòng cô vẫn luôn nhớ Thất Ca đến se sắt cả cõi lòng. Qua sự kiện vừa rồi, dường như các anh cô càng căng thẳng lo sợ thêm, luôn luôn có một đội cận vệ bám sát lấy cô như hình với bóng, làm cô không chút nào cảm thấy thoải mái, nhưng hoàn toàn không dám phản kháng, hậu quả vừa rồi thực sự nghiêm trọng. Nghe Tuyết Cần nói, chuyện vừa rồi chấn động rất lớn, ngay cả anh trai của cô ấy, vốn ôn nhu hiền lành cũng ra mặt cùng anh em Huyền Thiên và Huyền Tú, và còn rất nhiều rắc rối đang chờ bọn họ giải quyết. Nói chung lần này thực sự là họa lớn, may nhờ Thiên và Tú quen biết rộng rãi nên mọi chuyện có thể tạm thời êm xuôi. Trịnh gia đã biến mất khỏi giới doanh nghiệp, nghe nói lão bản của Trịnh gia đắc tội thủ lĩnh giới hắc đạo nên cả nhà bị cháy rụi thi thể tìm trong đống đổ nát của căn nhà với những vết đạn bắn khắp người. Hôm nay, Huyền Tú đến đón cô về, gương mặt anh vui vẻ một cách kì lạ. Cô hỏi: “Bát ca có chuyện gì mà vui thế?” Huyền Tú mỉm cười bí ẩn,: “Hai hôm nữa Thất ca về, hôm nay anh định chuẩn bị món quà bất ngờ tặng cho anh ấy.” Huyền Ngọc tò mò: “Quà gì thế?” Huyền Tú cười bí ẩn: “Bí mật.” Cô nài nỉ: “Nói cho em biết đi.” Huyền Tú nhìn cô cười nhưng không nói gì, nài nỉ một lúc nữa nhưng anh hoàn toàn không nói làm cô mất hứng, giận dỗi quay mặt sang một bên. Bát ca đáng ghét, lúc nào cũng thế, mỗi khi anh không muốn nói chuyện gì cho dù cô có cạy miệng anh, hay dung bất cứ thủ đoạn gì thì cũng không làm anh lay chuyển. Nhưng Thất ca thì khác, chỉ cần cô chớp mắt nũng nịu, hay ôm lấy cánh tay anh làm nũng thì y như rằng mọi chuyện anh đều sẽ đồng ý với cô. Nhắc đến Thất ca, cô bỗng thấy nao nao, còn đến hai ngày nữa anh mới về, không hiểu sao Bát ca lại luôn luôn ở nhà còn Thất ca thì mãi đi công tác nhỉ, khi cô đem ý nghĩ này nói với Bát ca thì ánh mắt anh tối sầm lại, nhìn cô không vui,:”Không lẽ, em không thích ở cùng anh sao?” Huyền Ngọc lắc đầu bối rối, “Không phải, em rất thích ở cùng Bát ca, chỉ thắc mắc như thế thôi.” Và những lời nói đó, tại một nơi xa xôi, có người nào đó nghe được bất chợt mừng như điên, còn người ở bên này thì buồn bã. Nhưng vốn dĩ, hai anh em nhà này thuộc loại người thích hành động hơn ngồi đó oán trách, cô không thích ở gần anh? Không sao, anh sẽ để cô thấy khi cô ở gần bên anh sẽ vui như thế nào, những ngày không có Huyền Thiên, anh hết mực nuông chìu cô, dẫn cô đi dạo, đi mua sắm, đi ăn uống và rất vui. Nhưng hôm nay, anh sẽ để cô thấy khi ở gần bên anh, khác biệt với Huyền Thiên đến mức nào và Huyền Thiên ở bên kia sẽ cùng tận hưởng bằng mắt và cảm nhận khi Huyền Ngọc ở bên anh, cô sung sướng như thế nào. Huyền Ngọc hoàn toàn không hề biết trong đầu ông anh trai mà cô luôn nghĩ rằng hiền lành chân thật đáng tin kia đang có những ý nghĩ đáng sợ như thế nào. Huyền Ngọc ăn tối xong, cô lên phòng học bài như mọi khi, sau đó cô nhận lấy chiếc áo ngủ từ trong tay của Huyền Tú rồi đi vào phòng tắm. Lúc này, bên ngoài phòng tắm, Huyền Tú mở camera trực tuyến lên, anh nói với ông anh trai đang buồn bã ỉu xìu ở đầu bên kia: “Thiên, em quyết định không đợi anh nổi nữa, bản thân sẽ hưởng dụng bảo bối trước .” Anh cười tủm tỉm nhìn anh trai sinh đôi của mình nói. Hắc Huyền Thiên nghe được ngẩn ra, anh giận dữ hét lên. “Hắc Huyền Tú.” Từ màn hình truyền đến tiếng của cảnh cáo Hắc Huyền Thiên. Hắc Huyền Tú giơ cao hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài:“Ai bảo anh bận rộn đến như thế chứ, cho nên em nghĩ phương pháp tốt vẹn cả đôi đường, vì không để anh tịch mịch, anh và em cùng nhau tận hưởng.” Tận hưởng? Nghe được Hắc Huyền Thiên thở dốc vì kinh ngạc. Anh bực tức gằn giọng: “Đừng đùa nữa Tú, anh không có kiên nhẫn nổi đâu.” Huyền Tú cười gian manh: “Đừng lo, ráng làm xong lần này đi, lần sau em sẽ đi thay anh.” Nói xong, không đợi nghe tiếng gầm gừ cảnh báo của ông trai, anh vẫn giữ chế độ truyền thông tin, nhưng tắt mic đi, vì bên trong phòng tắm tiếng nước đã ngừng chảy, tắt luôn cả màn hình bên kia, thoáng nhìn thấy vẻ mặt sôi lên vì tức và giận của ông anh trai sinh đôi với mình.