Oan Trái
Chương 24
Chương 24
Anh động thân mạnh một cái, xỏ xuyên vào trong cơ thể nữ tính của cô. Huyền Ngọc thét lớn một tiếng, nước mắt tuôn như mưa, cảm giác sung sướng từ ban đầu đến giờ mất sạch, cảm giác như bị chẻ đôi người ra.
“Đau, đau quá.”
Huyền Thiên nhỏ giọng thì thầm: “Ráng chịu một chút, Tiểu Ngọc nhi ngoan của anh.
Nhưng cô không an phận, vùng vẫy vặn vẹo muốn thoát khỏi vật cứng nóng đang tàn phá đau đơn trong cơ thể của cô.
Huyền Thiên cực lực nhẫn nhịn, mồ hôi tuôn từ thái dương của anh, chảy nhỏ giọt xuống bầu ngực sữa trắng mịn màng của cô, thành những giọt sương long lanh hòa hợp với lớp mồ hôi mịn màng non tơ, làm thân thê Huyền Ngọc như đính những hạt kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, thêm đặc biệt rực rỡ mê người.
Cô càng vặn vẹo, đóa hoa nữ tính của cô càng mút chặt lấy nam căn của anh, tạo nên cảm giác sướng khoái không gì tả nổi. Anh gầm nhẹ: “Ngọc nhi, nằm yên.”
Anh vốn dĩ định nằm yên đợi cho cô thích ứng với anh trong cơ thể của cô. Nhưng hành động của cô làm anh không thể kiềm chế nổi.
Anh thả lỏng mình trong cơn dục vọng đang điên cuồng tuôn trào đến, anh cuồng dã luật động nhấp nhô. Nhấn mạnh, tận tình ra sức rong ruổi bên trong cô. Hưởng thụ tư vị tuyệt vời ấm áp của cô mang đến cho anh.
Sung sướng gần như vỡ tung khi anh chạy nước rút.
Huyền Ngọc sau cơn đau đớn, cũng cảm nhận được hạ thân nóng bỏng tê dại. mỗi nhịp nhấn sâu của anh, làm cô tê tái như đang dâng lên tận trên thiên đường. Càng lúc cảm xúc sướng khoái tràn đến càng nhiều. Huyền Ngọc chịu không nổi rên rỉ: “Thiên, ngừng…. Ngừng đi.. Em chịu không nổi.”
Huyền Thiên hổn hển:
“Chịu được, em chịu được mà…”
Nhưng Huyền Ngọc không nghe anh nói nữa, cảm giác sướng khoái ập đến giống như bài sơn đảo hải, làm cô không chịu đựng nổi, thân thể non nớt ưỡn cong lên co giật vài cái rồi choáng váng hôn mê.
Huyền Thiên cười khẽ, tiếp tục nhịp điệu của mình, đến khi cơn sóng kia cũng cuốn lấy anh, anh co giật run rẩy, tận tình phóng thích hết mầm móng nóng ấm của anh vào sâu trong cơ thể của cô. Mới thỏa mãn gục trên người của cô.
Anh lẩm bẩm: “Em là của anh, suốt đời này đừng mong thoát khỏi anh.”
Lúc này, ở bên ngoài, Huyền Tú nghe rõ mồn một những thanh âm từ bên trong phòng qua cánh cửa khép hờ kia. Tiếng nức nở chuyển thành rên rỉ. Tiếng thở dồn dập của nam nhân, cả những tiếng động ái muội do âm thanh hoan ái vang ra.
Hạ thân của anh cứng ngắc, đôi tay nắm chặt lại, anh xoay người nhìn ra ngoài bầu trời đêm xa xa. Thống khổ, anh thật ước, ước gì người bên trong phòng đó là anh, nhưng anh biết anh không làm được. Bởi vì anh là Huyền Tú chứ không phải Huyền Thiên. Với anh, anh muốn mọi chuyện đều là tự nguyện, anh không muốn cưỡng ép, anh yêu Huyền Ngọc, anh muốn mang bất cứ những thứ tốt nhất đến cho cô. Cảm xúc, niềm vui và ngay cả những cảm giác sướng khoái kia.
Anh không muốn bắt buộc, anh biết sau đêm nay Huyền Ngọc sẽ hận anh và Huyền Thiên, anh biết cá tính cô. Nhìn cô như yếu đuối, mềm mại vô hại, nhưng cá tính bướng bỉnh kinh người ẩn giấu bên trong.
Có đôi khi anh cũng muốn xông vào, tách anh của anh ra, ôm lấy cô, bảo vệ cô.
Nhưng anh không thể,chuyện này trước sau gì rồi cũng đến hãy để hai người bọn họ giải quyết với nhau, anh lặng lẽ đứng ở một bên để thu dọn tàn cục.
Hít sâu một hơi tự trấn tỉnh mình, nhưng không hiểu sao anh không thể dời bước nổi. Từ bên trong phòng, âm thanh hoan ái vẫn truyền ra, nỉ non, mị hoặc. Mãi đến khi gần sáng mới chấm dứt.
Và Huyền Tú vẫn đứng đó, vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn những ánh sao xa xăm đang thắp sáng trên bầu trời đêm, nhưng lúc này,những ánh sao ấy đang dần dần mờ nhạt, nhường bước cho ánh sang ban mai từ phía đông đang nhô dần lên khỏi chân trời. Anh lẩm bẩm: “Một ngày mới lại bắt đầu.”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
49 chương
19 chương
30 chương
120 chương
18 chương
128 chương
161 chương