Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 52
Huyền Thiên nằm ngửa ra ghế, bàn tay của anh cũng không an phận trượt dọc theo lưng của cô, nhưng cô lúc này lại giống như con rắn mềm mại trơn tuột, thoát khỏi sự kiềm chế của anh, đưa môi dần dần xuống,
Khi môi cô lướt đến vùng bụng phẳng lì rắn chắc của anh,cô nghe anh khẽ nghiến răng, muốn đưa tay lôi cô lên người anh, lúc này tư thế của hai người thực sự vô cùng mờ ám, anh ngồi ngửa ra trên ghế, còn cô gần như quỳ thụp xuống giữa hai chân của anh, chiếc quần vướng víu đã được cởi ra quăng sang một bên, cô đưa lưỡi khẽ liếm nhẹ lên đầu nam tính bóng loáng lúc này vì quá hưng phấn đã ri rỉ ra giọt châu long lánh.
Cô nghe anh nguyền rủa một tiếng, vươn tay xuống kiên quyết kéo cô lên, nhưng cô nhất quyết tránh thoát tay anh. Chiếc xe vẫn đang chạy như bay trên đường, giữa khoang sau và tài xế có lớp kính đen cách âm, nên bên trong này diễn ra một hồi kích tình xuân sắc mà người bên ngoài vẫn không hề hay biết.
Cô ngậm toàn bộ của anh vào miệng mình, của anh to và dài quá, làm cô ngậm chỉ được một phần ba, vừa ngậm cô vừa vuốt ve hai hòn bi mềm mại phía dưới, nghe tiếng gầm mất kiên nhẫn của anh, anh ghì lấy đầu của cô, nhấn mạnh về phía trước, cho vật nam tính ấy ra vào như điên bên trong khoang miệng của cô, hưởng thụ cảm giác cực khoái mà trước nay chưa từng có, miệng lẩm bẩm:
“Tiểu yêu nữ, em giết chết anh mất thôi.”
Khi anh gần bắn tinh ra, cô lại đột ngột rút miêng lại không ngậm tiếp, một luồng gió lạnh len vào thay thế cảm giác nóng ấm từ nãy giờ làm Huyền Thiên gần như phát điên.
Lúc này anh đã không còn nghĩ ngợi hay kiêng kị gì nữa, thô bạo đưa tay xé váy cô, điên cuồng phá nát chiếc quần lót của cô, xoay người, đưa cô lên trên đùi anh, vật nam tính nóng bỏng ấy không hề lưu tình chút nào đâm thật mạnh vào hoa huy*t đã ẩm ướt mật dịch, anh điên cuồng đâm thật sâu, nhấn thật mạnh như muốn đem cả thân thể này chết chìm trong cô, hòa tan trong cô không bao giờ muốn rời muốn xa cô phút giây nào nữa.
Huyền Ngọc rên rỉ cưỡi bên trên người anh, mỗi cú nhấn của anh chạm vào điểm nhạy cảm của cô làm cho cô gần như khóc thét, cô cắn lấy bờ vai cường tráng của anh, cố gắng đè nén cảm giác sướng khoái đang lan tỏa khắp toàn thân của mình.
Bất chợt một cơn sóng cảm xúc cuồng tới làm cô như bị nhấn chìm bên trong đó, cô ngân nga, cắn vai anh chặt hơn, hoa huy*t của cô co rút liên hồi, cô đã đạt đỉnh, còn anh bị hoa huy*t mềm mại co rút của cô mút chặt quá không thể kiềm giữ được nữa, bắn mầm móng của mình thẳng vào sâu trong hoa tâm của cô.
Anh như con thú điên cuồng không thể khống chế, miệng anh vừa cắn vừa mút lên chiếc cổ trắng noãn, tay thì lòn xuống giữa hai chân co, nhẹ xoa xoa, làm cô rùng mình. không dám lên tiếng vì sợ iếng cách âm không đủ che đi tiếng rít đầy khoái cảm của cô.
Nhịp điệu dần tăng cao, Huyền Ngọc lúc này đã ngửa đầu ra sau, mắt khép hờ, khuôn ngựa vươn thẳng như mời gọi, thân thể trắng noãn nà đang lắc lư không ngừng trong bàn tay ma quái của anh, Huyền Thiên cố kiềm nén cơn xúc động, anh muốn đưa cô đến tận đỉnh cao mà trước nay cô chưa bao giờ biết đế, đến khi cô thét lên, gục xuống trên người anh, như con búp bê mềm nhũn thì anh cũng không kiềm giữ mình nữa mà đâm thật sâu, thật mạnh rồi phun ào ạt vào tận bên trong cơ thể cô……
Sau cơn hoan ái, Huyền Ngọc mệt mỏi tay chân không thể động đậy năm trong lòng anh nhắm hờ mắt, giữa hai người vẫn chưa tách rời nhau. Phân thân của anh vẫn còn chôn chặt bên trong cô. Anh yêu thương vuốt ve mái tóc ướt rượt của cô, xe đã dừng từ lâu, nhưng tài xế lại rất thông hiểu nên đã đi vào nhà trước.
Anh sửa sang lại y phục cho bảo bối, sau đó bế cô gần như đã ngủ đi vào nhà.
Bên trong nhà, Huyền Tú ngồi đứng không yên nhìn HuyềnT đang ôm lấy bảo bối. Anh đưa tay, Huyền Thiên lập tức trao cô cho Tú, Tú nhìn thấy nhịp thở đều đặn của cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngửi thấy hương thơm hoan ái trên người hai người, anh khẽ đưa mắt liếc nhìn Huyền Thiên. Chỉ thấy ông anh mình nhún vai hờ hững.
Huyền Thiên chỉ khẽ nhún vai không cho ý kiến, anh không thể khoe khoang rằng cô đã ‘cưỡng bức’ anh, tránh cho việc Huyền Tú cũng yêu cầu cô cưỡng bức luôn.
Huyền Tú ôm Huyền Ngọc lên lầu, leo lên giường nhưng vẫn luyến tiếc buông cô xuống, anh cứ ôm cô mãi thế, đang băn khoăn có nên đưa cô đi tắm hay không, bởi vì anh rất thích ngửi mùi hương của cô sau khi hoan ái thế này, nó lại làm cho anh rục rịch ngóc đầu dậy. Nhưng cô bé con ngủ say quá anh không nỡ đánh thức. Thôi thì đêm nay làm Liễu Hạ Huệ một đêm dỗ cô ngủ say vậy.
Nửa đêm, Huyền Ngọc mơ màng tỉnh giấc, bên cạnh mình không còn ai, cô gần như hốt hoảng, bên trong phòng từ trước đến giờ không khi nào tắt đèn chỉ bởi vì Huyền Ngọc rất sợ bóng tối, cô còn nhớ rất rõ, đêm ba ra đi, mẹ đang túc trực ở bệnh viện, có lẽ ba trở bệnh quá đột ngột cô mẹ vội đưa ba vào bệnh viện mà quên mất cô còn đang ở cạnh bên. Cô khóc khan cả tiếng mà không ai hay biết, đến khi mẹ trở về nhà với khối thân thể gần như chết lịm thì thấy cô đang gần như ngất xỉu bên bệ cửa. Hình ảnh đó đã khơi gợi nên chút ý thức trong mẹ, mẹ bế cô chạy lại bệnh viện một lần nữa, lúc này trong đầu mẹ chỉ thầm mong sao con gái mình đừng bao giờ ra đi giống chồng mình, bởi vì chồng bà đã ra đi, bà cũng không muốn mất đi nguồn sống cuối cùng này, nếu không bà không còn gì hy vọng nửa.
Dứt ra khỏi kí ức đáng sợ, Huyền Ngọc thất thanh kêu to, lúc này Huyền Tú đang ở phòng ngoài để xử lí đống sổ sách, lần này đối phó với tập đoàn Kình Thiên, hai an hem anh gần như đã dốc hết sức lực, hai anh không thể nào để thua trong trận chiến lần này. Nghe thấy tiếng hét của Ngọc nhi, dù là trận chiến một còn một mất anh cũng ném sang một bên, vì tiền các anh có thể tạo được, còn bao bối chỉ có một mà thôi, huống chi, bên kia đại dương, Huyền Thiên cũng đang không ngừng cố sức.
Đúng vậy, Huyền Thiên vừa lên phi cơ ban chiều để sang Mỹ kí kết hợp đồng mới thay cho hiệp ước vừa mất lần này, các anh phải tranh thủ nhanh nhất có thể, các anh phải ra tay đánh phủ đầu trước khi bị bọn Kình Thiên khống chế.
Anh vội vã chạy thật nhanh vào, mặt Huyền Ngọc đã đẫm đầy nước mắt, anh xót xa ôm cô bé vào lòng:
“Bé con à, anh sợ làm việc ở đây sẽ làm em khó ngủ, nên ra ngoài cho tiện vậy mà.”
Huyền Ngọc thút thít:
“Anh Huyền Thiên đâu ạ?”
“Huyền Thiên vừa bay sang Mỹ kí hợp đồng rồi em.”
Huyền Ngọc sụt sịt:
“Em ngủ không được….”
Huyền Tú ôm cô vào lòng vỗ về:
“Được được, em ngủ đi, anh ôm em ngủ.”
Nhưng lúc này, do nước mắt hay do thức dậy bất ngờ, Huyền Ngọc cứ ngọ nguậy không yên, làm Huyền Tú cảm thấy ngứa ngáy không yên, cơn thèm khát chiều qua vẫn chưa được giải tỏa, nay người trong lòng thơm mát mềm mại cứ dựa rồi lại có, làm anh không thể nào kiềm chế nổi. Giọng anh khan khan như cố đè nén áp lực.
“Bé con, nếu em cứ thế này, chắc em không thể ngủ ngay được.
Huyền Ngọc chớp đôi mắt to nghịch ngợm nhìn anh:
“Vậy em thức để làm gì?”
Vừa nói, vừa khéo lén dung tay xoa nhè nhẹ lên nơi nào đó đã sưng to vì đói khát của ai kia.
Huyền Tú gầm nhẹ một tiếng như chịu thua, anh ôm cô đè ép xuống giường, cô cười khúc khích:
“Tú, ăn gian khi không có anh Thiên, về sẽ bị phat đó nha.”
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
72 chương
16 chương
72 chương
53 chương