Oan gia

Chương 13

Đường Mặc Phi miên man suy nghĩ một hồi không hiểu ra sao, bỗng nhiên lấy lại tinh thần: y như thế nào lại lo lắng những chuyện căn bản sẽ không phát sinh? “Long lão đại, ngươi kích động cái gì? Vô duyên vô cớ nói những lời kỳ quái này, làm hại ta cũng trở nên khác thường theo ngươi, cư nhiên cho là mình làm sai?” Đường Mặc Phi thì thào trong miệng. Y cho tới nay đều cảm thấy việc y làm tuyệt không sai lầm, đối với suy nghĩ vừa rồi cảm thấy phi thường nực cười, cho nên đối với Long Ngâm luôn thích nói một nữa lưu lại trong bụng một nữa, tự nhiên dâng lên một cổ ngưỡng mộ, cảm thấy muốn nói chuyện sâu sắc như Long đại công tử phải có kỹ xảo, có học vấn, mới có thể tạo vẻ bí hiểm, vô cùng có ẩn ý; vì thế mới làm cho y lạc hướng. Lúc này vứt đi tạp niệm cùng những ý nghĩ không rõ ràng kia, Đường Mặc Phi sải bước lớn, rất nhanh đến đám cỏ lau tìm Long Vũ. Bất quá, lúc này vì sao y không thừa cơ hội chuồn đi? Xem ra Long Ngân vẫn có chút lực ảnh hưởng. Đường Mặc Phi xoa xoa thái dương, đang muốn há miệng gọi Long Vũ, đã thấy đối phương nằm úp sấp trên một tảng đá bị đám cỏ lau vây quanh, đang nắm trong tay một cây cỏ lau thật dài phe phẩy trên mặt nước, giống như cẩn thận quan sát mặt nước tĩnh lặng bởi vì hành động của hắn mà nổi lên một chút rung động Trong lòng Đường Mặc Phi nhu hoà, y gần như ngừng thở, lời trong miệng cũng không kêu ra tiếng. Dĩ vãng nhìn thấy Long Vũ, người này lúc nào cũng bày ra một bộ thần khí cao ngạo không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, bộ dáng tự xưng là Thiên Hoàng lão tử; gần đây cùng Long Vũ ở chung, mới phát hiện nguyên lai đối phương cũng có sinh khí, giận dữ, vui cười bao gồm nhiều biểu tình sinh động đáng yêu, nhưng chưa có bao giờ như giờ phút này cảm nhận được sự yên lặng nhu hoà lại làm cho tâm của y rung động đến khó có thể an tĩnh? Chưa bao giờ thấy Long Vũ cũng có thời điểm buông lơi như thế, Đường Mặc Phi tinh tế nhìn nửa mặt bên tinh xảo của đối phương, nhìn ánh mắt của Long Vũ vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào mặt nước khuếch tán vòng vòng, lông mi dày của đối phương theo lưu động của sóng mắt run nhè nhẹ, đột nhiên ngực y cảm thấy ấm áp, y không hề suy nghĩ, dùng lực mủi chân phi thân đáp xuống bên cạnh Long Vũ. “Ngày hôm nay thật lạnh, ngươi cũng không sợ bị đông lạnh sao? Mà ngươi cũng không phải tiểu hài tử, sao lại đi nghịch nước?” Đường Mặc Phi vừa nói xong, nằm sấp xuống giống như Long Vũ Tảng đá kia quá lớn, hai người bọn hắn nằm sánh vai cũng còn dư chỗ, bất quá Đường Mặc Phi vẫn là chen chúc bên người Long Vũ, “Xích qua một chút, ta thấy ngươi không có béo như vậy, chỗ của ta hơi bị chật.” “Ngươi là gấu sao? Còn muốn chiếm bao nhiêu chỗ nữa?” Long Vũ nghiêng đầu trừng mắt liếc Đường Mặc Phi một cái, thả cây cỏ lau trong tay xuống mặt nước, cây cỏ lau ở tại trên mặt nước chậm rãi lay động trôi đi. “Phốc.” Đường Mặc Phi ôm lấy Long Vũ, miệng cười cười nói: “Nếu không nhìn thấy ngươi cao hứng như vậy, người khác còn tưởng rằng ngươi muốn nhảy sông tự vẫn!” “Phi! Ta tại sao phải nhảy sông tự vẫn?” Long Vũ nói đến đây, nhìn thấy nụ cười có chút cổ quái trên mặt Đường Mặc Phi lập tức hiểu, không khỏi giận tím mặt, “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tên thối như ngươi có đáng giá cho ta tìm cái chết sao?” “Ta biết rõ, ngươi chẳng qua là muốn ở trước mặt mọi người lớn tiếng tuyên bố là ngươi không quan tâm vị hôn phu ta đây.” Đường Mặc Phi nhìn Long Vũ tức giận, càng cảm thấy người trong ngực phi thường đáng yêu, cho nên miệng cùng tay không thành thật, miệng không ngừng nói đùa, đồng thời tay trượt hướng dưới nách Long Vũ, ác ý vân vê qua lại. “Tránh.. tránh ra!” Long Vũ nhịn không được cười rộ lên. Từ nhỏ hắn sợ nhất là nhột, Đường Mặc Phi so với ai khác đều tinh tường nhược điểm này, hiện giờ thấy hai gò má của hắn ửng đỏ, nụ cười trên mặt bừng bừng tựa như cáu lại tựa như hận, làm cho lòng y rung động, chơi đùa càng thêm hưng phấn, động tác trên tay càng ngày càng xảo trá, sớm đem những lời Long Ngâm nói trước khi đi vứt lên chín tầng mây. Long Vũ chỉ cảm thấy dưới nách vô cùng nhột, động tác của Đường Mặc Phi làm cho lực đạo trên người hắn yếu đi, vì vậy hắn không thể phản ứng, chỉ biết vặn vẹo thân thể gian nan trốn tránh về phía sau. Đường Mặc Phi không dễ dàng buông tha, nhu thân đuổi theo, dùng cả tay và chân đặt ở trên người Long Vũ. Long Vũ không cam lòng yếu thế, giơ chân giơ tay phản kháng, hai người ôm nhau vặn vẹo tại trên tảng đá, bỗng trở mình một cái thân thể nhất tề nghiêng qua một bên, “Bùm” một tiếng rơi vào trong nước. “Ha!” Đường Mặc Phi cùng Long Vũ bảo trì tư thế ôm nhau theo mặt nước ngốc đầu lên, vùng nước bị cỏ lau vây quanh này nước không sâu, hai người bọn hắn đạp đạp chân trong nước, rồi từ từ đứng lại trên những tảng đá xanh, phát giá nước ngang ngực không khỏi giương mắt hướng đối phương nhìn lại. Vẻ mặt Long Vũ không tốt, Đường Mặc Phi đánh vài cái rùng mình, sau đó y nhìn khuôn mặt tuyết trắng của người đang nắm trong tay mình, một đôi mắt tím trong suốt lóng lánh, y giật mình, chợt thấy toàn thân nóng lên, đứng ở trong nước cũng không thấy rét lạnh. “Ngươi đi chết đi!” Long Vũ nghiến răng nghiến lợi, hắn thích nhất là sạch sẽ, hiện giờ biến thành ướt sũng, tâm tình tự nhiên không tốt. “Tiểu Vũ Mao không có lương tâm, muốn thấy ta gặp bất trắc như vậy.” Đường Mặc Phi nói xong, vòng tay ôm lấy Long Vũ, cúi đầu hướng bên tai người trong ngực cười khẽ. “Ngươi mới là tiểu tử không có tim, không có phổi!” Long Vũ ngạo nghễ đáp trả lại, ngẩng đầu vừa vặn đón nhận khuôn mặt Đường Mặc Phi đè xuống. Hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi cơ hồ áp vào một chỗ, mà ngay cả động tác nháy mắt cũng có thể phát giác được động tác đồng dạng của đối phương, tiếp theo cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng từ trong miệng mỗi người phun ra, cả hai đều khẽ giật mình. Đường Mặc Phi cảm giác được thân hình người trong ngực cứng đờ, sau đó Long Vũ đột nhiên tức giận, đưa tay đánh liên tục vào lưng của y, đại khái là muốn buộc y buông tay. Đường Mặc Phi bị đau, đem Long Vũ ôm càng chặt hơn, bởi vì y đột nhiên hiểu vì cái gì Long Vũ sinh khí —- đại khái là bởi Long Vũ hiểu được tình thế vừa mới xảy ra nên khiếp đảm. Cái này chứng minh trong lòng đối phương thật sự để ý y! Cúi đầu ngưng mắt nhìn Long Vũ đến hiện tại vẫn bày ra khuôn mặt quật cường không muốn thổ lộ tâm ý, trong đầu y không ngừng thoảng qua những dấu vết từng ly từng tý xảy ra giữa y cùng với Long Vũ, Đường Mặc Phi đột nhiên như được xối một gáo nước làm cho bừng tỉnh, cái gì cũng đều minh bạch. Đột nhiên y cúi đầu cắn lên hai cánh môi của Long Vũ đang há miệng ý định quát tháo, Đường Mặc Phi hôn xuống thật mạnh. Y cảm thấy thân thể Long Vũ run rẩy kịch liệt, tiếp đó y cảm thấy sau lưng bị đấm mạnh, Đường Mặc Phi cũng không quản lưng rất đau, căn bản không có vận khí chống cự, y tiếp tục tìm tòi xâm chiếm đôi môi Long Vũ, trên lưng có bao nhiêu đau nhức, y liền ở trên môi đòi lại gấp bội. Dần dần, lực chống đẩy của Long Vũ yếu bớt đi, từ những cái đấm mạnh liên tiếp giáng xuống, cũng trở thành vài cái yếu ớt thưa thớt, cuối cùng tay của hắn dừng lại bất động, đổi thành ôm vào bả vai của Đường Mặc Phi, móng tay cũng chầm chậm véo vào trong xiêm y của nam nhân. Đường Mặc Phi ngẩng đầu thoáng nới lỏng đôi môi, ngừng lại, thừa dịp Long Vũ cho rằng hôn môi đã chấm dứt thì y lần nữa chiếm lĩnh hai cánh môi mềm mại. Y biết rõ tình thế cuối cùng sẽ biến thành như vậy, bởi vì trí nhớ trong đầu như nước sông nhất tề hướng y vọt tới. Y nhớ rõ từng cái mỉm cười của Long Vũ đối với y; y nhớ rõ từng biểu tình oán trách, oán hận, bực bội của người khiêu ngạo này đối với y; y còn nhớ rõ ngày ấy trong sơn động, Long Vũ đầu tóc rối bù, quần áo bẩn thiểu vì y nướng cá hái thuốc, đặc biệt chấp nhận dơ bẩn lầy lội làm đệm thịt cho y ngã lên người. Tin tưởng mấy thứ này, giờ phút này đồng dạng nhất nhất hiện lên trong lòng Long Vũ, cho nên cái người quen biết từ nhỏ này mới có thể một mực chú ý y; cho nên cái người đối với ai cũng xa cách này phá lệ ở lại bên cạnh y; cho nên Long Vũ không ngần ngại xa xôi ngàn dặm truy tung y mà đến, ở ngoài miệng nói muốn giáo huấn y, nhưng vào lúc nguy hiểm lại ở lại bên cạnh y. Đường Mặc Phi hiện giờ phát hiện nơi đáng yêu nhất của Long Vũ chính là bản lĩnh ‘mạnh miệng yếu lòng’, chỉ sợ bản lĩnh này Long Vũ nhận là người thứ hai, thì trong thiên hạ không người nào dám nhận là thứ nhất. Đường Mặc Phi nghĩ tới đây, thân thể y càng trở nên nóng hơn, chỉ cảm thấy người trước mắt vốn kết đôi cùng y không tốt này, vô luận như thế nào cũng thấy thuận mắt cực kỳ. Dụng tâm hôn người trong ngực, cảm thấy Long Vũ từ kháng cự trở nên phối hợp, theo bị động tiếp nhận chuyển sang đồng dạng khao khát, hơi thở của bọn hắn trong nháy mắt trở nên kịch liệt cùng nóng rực, phảng phất có thể đốt cháy hết mọi thứ, Đường Mặc Phi cảm thấy tình cảm như vậy đã sớm tồn tại trong lòng của y cùng Long Vũ, thẳng đến hiện tại mới nhen nhóm lên. Miệng lưỡi quấy rối càng sâu, khiêu khích ngây ngô cùng truy đuổi sát ra từng đoàn từng đoàn ngọn lửa, làm cháy sạch toàn thân Đường Mặc Phi cùng Long Vũ, cảm giác khoái cảm lạ lẫm cùng hôn sâu quen thuộc đưa bọn họ bao vây tầng tầng lớp lớp, loại tư vị thoải mái mỹ diệu này, tin tưởng thử qua một lần sẽ làm mọi người không muốn buông tay. Thật lâu sau, Đường Mặc Phi mới rời khỏi đôi môi Long Vũ, hai người đều thở gấp kịch liệt. Bọn họ vẫn ở trong nước không hề nhúc nhích, kinh ngạc nhìn người đối diện, nửa ngày cũng không nói nên lời một câu, dường như ở trong cái hôn sâu vừa mới hướng đối phương tác cầu kia đã đem hơi thở trong cơ thể lẫn nhau hút sạch sẽ. “Ngươi không lo lắng bát tự không hợp sao?” Long Vũ hít một hơi thở sâu, hỏi. “Có lẽ là ta nghĩ sai rồi.” Đường Mặc Phi cười, hôn lên cái mũi xinh xắn của Long Vũ. “Vậy ngươi không sợ vừa thấy ta sẽ gặp xui xẻo, vận xui, cũng không sợ ta khắc ngươi?” “Mạng của ta trời sinh ra rất tốt, nào có thể dễ dàng chết như vậy.” Đường Mặc Phi tiếp tục lấp liếm, chỉ cần là chuyện y muốn làm, lại có cái gì không thể? Nói sao, tìm cớ hợp tình hợp lý cũng là sở trường của y. Cúi đầu nhìn đôi mắt tím huyền ảo phát ra nhu sóng mông lung, trong lòng Đường Mặc Phi yêu thương cực kỳ, nhưng tại lúc y nâng cằm Long Vũ lên, mênh mông sương mù trong đôi mắt tím của đối phương nhanh chóng tán đi, mà chuyển thành một mảnh giận dữ sinh đông mạnh mẽ. “Đường, Mặc, Phi!” Long Vũ cắn răng cao giọng kêu một câu, hai tay hắn khoát lên ôm lấy cổ Đường Mặc Phi, mượn lực tách ra hai chân thả người nhảy lên trên người nam nhân, dùng hai chân trói lại thắt lưng nam nhân, hai tay hai chân linh xảo ôm lấy phía sau nam nhân, sau khi cân đối chèo chống thân thể, hắn hung hăn cắn xuống cổ nam nhân. Cắn một cái, hai cái, xuống cổ rồi tới bả vai …. Long Vũ cắn thật mạnh cho hả giận, nghĩ đến nam nhân đáng giận này thẳng đến giờ khắc này mới thừa nhận thương hắn, vậy hắn luôn mãi bị cự tuyệt sỉ nhục, cùng bị những lời nhàn ngôn vũ nhục, phải như thế nào đòi lại? Nghĩ đến đây, trong lòng Long Vũ vừa kinh nghi lại vừa tức giận, vừa đau khổ lại vừa vui mừng, cũng là càng khó tin vào sự thực này. Hắn muốn … đưa tay tát cho Đường Mặc Phi vài cái, lại muốn ôm nam nhân này cười thật lớn, biểu cảm lộn xộn như thế, rốt cuộc hắn cũng không biết chính mình muốn làm gì, trong miệng cắn càng mạnh hơn, làm cho Đường Mặc Phi đau đến nhăn cả mặt mày. Mặc kệ đau như thế nào, Đường Mặc Phi trước nay chưa bao giờ chịu im miệng giờ phút này không hề phát ra một lời phàn nàn, y cười nhẹ nhàng, lấy tay vỗ vỗ vào lưng của Long Vũ, cảm thấy người trong ngực rơi vãi những giọt nước lên vai của y, không biết là nước bọt của đối phương động lại, hay là nhiệt lệ gì đó, trong miệng y ôn nhu phun ra ba từ, “cắn nhẹ chút.” Hàm răng của Long Vũ bởi vì ba chữ kia mà dùng sức thêm chút nữa, khiến cho Đường Mặc Phi cũng nhịn không được nữa phát ra vài tiếng kêu đau ‘tê tê’. Bất quá, y sẽ không trách tội Long Vũ, bởi vì cho tới giờ khắc này y mới đột nhiên như bị người ta gõ cho tỉnh lại, trước kia làm cho Long Vũ bị mất mặt lớn như vậy, làm cho đối phương trên đường đi tìm y gặp phải Vô Cực giáo đồ, chịu nhiều đau khổ, cho nên để cho tiểu Vũ mao cắn đến khi hạ hoả cũng hẳn là đúng thôi. Thiệt là! Nếu như sớm biết rõ những sự tình này, lúc ấy y cần chi phải đào hôn để gây ra nhiều chuyện như vậy? Đường Mặc Phi bất đắc dĩ thở dài, trong lòng đột nhiên lại không hiểu ra sao nảy lên lời nói của Long Ngân trước khi đi lưu lại, một luồng mỉm cười kiên định sáng lạn chậm rãi theo khoé miệng y tràn ra. “Đát đát đát.” Tiếng vó ngựa thanh thuý, Đường Mặc Phi cùng Long Vũ cưỡi ngựa tại giữa ngã tư đường thong thả đi. Bọn họ đi về phía trước chậm rãi như rùa vậy, đương nhiên nguyên nhân là vì bọn hắn đang đi trong thành, không nghĩ muốn đả thương người khác. Lúc trước ở trong nước làm càn, thẳng đến khi hai người bọn hắn đều cảm thấy lạnh mới leo lền bờ, sau khi rửa mặt chải đầu, thay đổi quần áo, bọn hắn kéo ngựa tiếp tục đi về phía trước. Đoạn đường này, bọn hắn đi phi thường chậm, đều là do dư vị trong nước còn đọng lại từng ly từng tý, hai mắt không ngừng dò xét mặt mày của đối phương, càng nhìn càng vui vẻ, cùng cảm giác thấy đối phương chỗ nào cũng tốt, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động đều có phong vị khác, vô luận nhìn từ gốc độ nào cũng đều là phi thường hoàn mỹ, trong lòng tràn đầy đều là tư vị ngọt ngào.