Oan Gia Tương Phùng
Chương 41
Mùa hè trời sáng từ khá sớm, khi những tia sáng lờ mờ bắt đầu ánh lên ở phía đằng đông, Chân Lãng và Giả Thược mới miễn cưỡng ăn xong bữa cơm thân ái kia.
Giả Thược há miệng ngáp dài một cái, rồi uể oải dựa đầu lên vai Chân Lãng.
“Mệt rồi phải không?” Chân Lãng cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô. “Anh đi xả nước tắm nhé?”
“Ừm.” Ăn đã quá no, máu chảy cũng chậm, Giả Thược bắt đầu mơ mơ màng màng.
“Lát nữa nhớ giúp anh cởi quần áo đấy, còn nữa, giúp anh kỳ lưng…” Chân Lãng xoay người đi vào phòng tắm, bỏ lại Giả Thược đang mơ màng nhìn theo bóng lưng anh.
Vừa rồi hắn nói cái gì ấy nhỉ? Tắm á?
Vậy là phải giúp hắn cởi quần áo hay sao?
Còn phải đối mặt với một Chân Lãng trần như nhộng hay sao?
Còn phải giúp hắn lau người nữa hay sao? Trời ạ, như vậy chẳng lẽ mình sẽ phải lau sạch những giọt nước trên cơ thể hắn từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, tức là phải sờ khắp cơ thể hắn hay sao?
Một Chân Lãng giống như con heo bị cạo sạch lông? Một Chân Lãng trần như nhộng?
Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng, rồi màu đỏ cứ thế lan dần xuống dưới, cuối cùng ngay đến đầu ngón chân cô cũng đỏ.
Một Chân Lãng lõa thể…
Một Chân Lãng trần như nhộng…
Một Chân Lãng không mặc quần áo…
Trong đầu Giả Thược mấy chữ đó không ngừng xoay tròn, lấp đầy cả đầu óc cô, rồi sau đó những con chữ dần biến thành hình ảnh.
Có phải chưa bật điều hòa không nhỉ? Hay là bị hỏng rồi? Sao cô lại cảm thấy mặt mình cứ nóng bừng bừng thế này chứ?
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào, trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh Kinh Kong vừa tắm xong, cơ thể rắn chắc đang làm dáng, đứng trước mặt cô mà gồng hai tay lên, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, giống như bức hình quảng cáo của hãng thời trang Kình Bá, còn nhe răng cười với cô.
Trời ạ, cô nghĩ đi đâu vậy chứ, Chân Lãng sao có thể là loại đàn ông cơ bắp như vậy được?
Tuy cô chưa từng nhìn thấy toàn bộ, nhưng tốt xấu gì cũng đã thấy một phần, thêm vào đó còn từng dùng tay sờ, dùng người cạ, dùng chân giẫm, do đó biết chắc rằng Chân Lãng tuyệt đối không phải là loại đàn ông như cô vừa nghĩ.
Thân hình Chân Lãng có lẽ thuộc loại thon dài rắn chắc, tuyệt đối không phải loại cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng không phải loại thư sinh yếu đuối, cảm giác khi sờ rất tuyệt, trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh riêng biệt của đàn ông, tỷ lệ lại rất đều. Nếu như nhất định phải dùng một từ gì đó để hình dung, vậy thì nói anh tiêu sái phóng khoáng có lẽ là hợp nhất.
Đặc biệt là bờ vai rộng cùng cái eo thon của anh, còn cả cặp mông rất mẩy kia nữa…
“Nhóc con, mau tới giúp anh nào!” Chân Lãng thò đầu ra ngoài gọi.
“Ừm!” Giả Thược hít sâu một hơi, mang theo tâm trạng bi tráng và coi cái chết nhẹ tựa lông hồng mà đứng dậy bám vào tường, nhảy lò cò tới phòng tắm.
Bên chiếc bồn tắm, Chân Lãng đang khom người xả nước, hơi nước nghi ngút bốc lên, một vài giọt nước bám vào mái tóc của anh, khiến khuôn mặt anh trông càng khôi ngô, tuấn tú.
Hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của cô, Chân Lãng vẫn mặc quần áo, áo sơ mi thấm nước dính sát vào cơ thể, làm tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh.
Anh thò tay vào bồn tắm thử nhiệt độ của nước một chút, rồi liếc mắt qua phía Giả Thược đang đứng bên cạnh: “Đang nghĩ gì đấy?”
“Mông của anh mẩy thật!” Giả Thược chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng phun ra một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng mình cô đã muốn tát ngay một cái vào mặt mình, cô không ngờ mình lại buột miệng nói suy nghĩ trong lòng ra như thế.
“Vậy sao?” Chân Lãng hơi nhướng mày. “Muốn sờ một chút không?”
Giả Thược giật mình phát hiện ra mình đã lỡ lời, liền tức tối trừng mắt nhìn Chân Lãng. “Ai muốn sờ anh chứ?”
Chân Lãng khẽ mỉm cười, lại chỉ tay vào bồn tắm đang bốc hơi: “Để anh tắm trước nhé? Vì anh còn cần em giúp đỡ, nếu em tắm trước thì đến khi giúp anh xong người lại ướt nhẹp ngay thôi.”
Về điều này thì Giả Thược không tranh luận với anh, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Sao em không ngồi xe lăn?” Chân Lãng thấy cô đang vịn một tay vào tường, lê cái chân bó thạch cao nặng nề đi, không kìm được nói: “Thế này rất mệt đấy.”
“Như vậy cứ giống như là người tàn tật ấy.” Cô nàng nào đó bất mãn lầm bầm.
Chân Lãng bật cười hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ em không phải là người tàn tật sao?”
“Tôi có thể đứng được là được rồi.” Cô xoay người lại, dựa lưng vào tường, đưa tay về phía anh. “Để tôi cởi giúp anh nhé?”
Chân Lãng đứng trước mặt cô, nhìn đôi tay cô đang lần mò trên những chiếc cúc áo sơ mi của mình, trong ánh mắt ẩn hiện nét cười âu yếm. Căn phòng tắm lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có những tiếng loạt xoạt rất nhẹ vang lên khi bàn tay cô cọ vào chiếc áo sơ mi của anh.
Những chiếc cúc áo lần lượt được cởi ra, vòm ngực anh bắt đầu lộ ra một phần. Nhìn những đường nét vừa xuất hiện ấy, Giả Thược bất giác ngây ra.
Làn da anh thật mịn, cảm giác khi sờ vào thật tuyệt, cho dù đã từng sờ không biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận, thân hình Chân Lãng đẹp hơn hẳn so với mấy thân hình của vô số người đàn ông không mặc áo mà cô nhìn thấy ngoài đường.
Mà đặc biệt là anh không có những sợi lông ngực đáng ghét kia.
Nếu mảng lông ngực rậm rạp của những người đàn ông ngoại quốc trong phim còn có thể coi là gợi cảm, vậy thì mấy sợi lông ngực lún phún của một số người đàn ông để trần thân trên nơi đầu đường cuối phó thật chẳng khác gì một mảnh đất hoang vu bò gặm, hoặc cũng có người chỉ có vài sợi lông cong cong đớn gió mọc xung quanh hai điểm đen đen nào đó nhô lên, thật không hề gợi cảm chút nào, chỉ khiến người ta cảm thấy hết sức thô bỉ.
Còn may là Chân Lãng không có. Cô vẫn thích nhìn bộ ngực trắng nõn, sạch sẽ này hơn.
Bên dưới ngực anh là vùng bụng đang nhấp nhô lên xuống, có thể nhìn thấy mấy mảng cơ bụng rắn chắc và đẹp mắt vô cùng, cô thật muốn đưa tay tới đó sờ thử, cảm giác khi sờ vào cái nơi như miếng sắt được bọc vải nhung bên ngoài ấy nhất định là rất tuyệt.
Cô ngây người ra nhìn, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, rồi đưa ngón tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dưới ngón tay cô, làn da anh như ẩn chứa một sức mạnh cô cùng, còn hơi âm ấm.
Hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, hàng lông mày hơi nhướng lên, nhẹ nhàng ghé sát đến bên tai cô nói: “Nước nguội rồi đấy, em cởi xong chưa?”
“A!” Giả Thược vội rụt tay về, nhanh chóng cởi ngay chiếc áo của anh. “Xong rồi, xong rồi…”
“Em lạnh không?” Bàn tay Chân Lãng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, rồi vén những sợi tóc ra sau tai.
Cô ngẩng lên, bắt gặp ngay ánh mắt mang theo nét cười của anh, không kìm được rùng mình một cái: “Không lạnh.”
“Không lạnh thì em run cái gì chứ?” Chân Lãng bật cười, khuôn mặt ửng hồng của cô anh đã nhìn thấy rõ ràng.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại run, thậm chí còn không hiểu tại sao khi sờ Chân Lãng, hơi thở của mình lại trở nên rối loạn, giọng nói thì khàn khàn, ngay đến bàn tay cũng đang run lẩy bẩy.
“Anh còn không đi tắm đi?” Cô rướn cái cổ đã cứng đờ, cố gắng rặn ra được một câu: “Không phải nước đã lạnh rồi sao?”
Ánh mắt Chân Lãng nhìn xuống phía dưới, dừng lại tại chỗ thắt lưng của mình: “Còn cái quần!”
“A…” Vừa định lên tiếng phản bác, Giả Thược lại chợt nhìn thấy lớp vải gạc quấn trên tay anh, đành lúng túng thu những lời đã đến miệng lại, hậm hực nói: “Được!”
Bàn tay cô giống như là bị di chứng sau khi trúng gió, cứ lập cà lập cập.
Khó khăn lắm mới lần mò được tới chỗ cái cúc quần của anh, trong những hơi thở đều đều, cái bụng ấm áp của anh lại một lần nữa dán sát vào bàn tay cô, khiến cơ thể cô bất giác run lên, vội rụt tay về giống như bị điện giật.
“Ấy?” Chân Lãng ngạc nhiên hỏi: “Em sao vậy?”
Cô nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng nín thở, lấy hết can đảm kéo mạnh sợi thắt lưng da của anh, rồi giật tung cái cúc, kéo chiếc quần xuống.
“Roạt…” Chiếc khóa quần phát ra tiếng rên rỉ nỉ non cuối cùng, sau đó thì oanh liệt hy sinh.
“Em báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như vậy hay sao?” Ánh mắt Chân Lãng nhìn thoáng qua chiếc quần đã rách thành hai nửa, còn cả cái cúc quần vẫn vương sợi chỉ trên tay Giả Thược, không kìm được khẽ lắc đầu.
Giả Thược mở mắt, nhưng lại ngước nhìn lên trần nhà, cố tỏ ra cứng rắn nói: “Anh có tắm không đây?”
Trong tiếng cười nhè nhẹ, tiếng nước dập dờn chậm rãi vang lên. Giả Thược hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra thật chậm, cặp mắt đã sắp bất động đến nơi nhưng cũng không dám nhìn xuống dưới.
“Nhóc con, cọ lưng giúp anh nào!” Một chiếc khăn bông trùm lên đầu cô.
Giả Thược kéo chiếc khăn xuống, lại một lần nữa lấy hết can đảm xắn ống tay áo, tưởng tượng ra những hình ảnh mà mình chuẩn bị nhìn thấy.
Phiên bản thật của đồ nam Kình Bá liệu có xuất hiện không đây? Hay là phiên bản 18+?
“Nhanh lên một chút!” Tiếng thúc giục vang lên, rốt cuộc đã khiến cô hạ quyết tâm.
Hơn hai mươi năm trước đã từng nhìn thấy vô số lần rồi, sợ cái gì chứ, sợ cái gì chứ, sợ cái gì chứ…
Nụ cười của Chân Lãng phiêu đãng trong không khí thổi bùng sự dũng cảm ẩn sâu trong lòng cô, rồi cô đột ngột xoay người.
Một mảng lưng rắn chắc, những giọt nước trên đó tí tách chảy xuống bên mép bồn tắm và bên dưới chân cô, mái tóc màu đen đã ươn ướt, mấy giọt nước chảy xuống dọc theo cổ anh.
“Ặc!” Cô cảm thấy có chút bất ngờ.
Lúc này Chân Lãng đang ngồi quay lưng về phía cô, thứ cô có thể nhìn thấy được chỉ là bờ lưng rắn chắc cùng mái tóc đen nhánh của anh.
“Em đúng là đồ háo sắc, muốn nhìn trộm sao?” Chân Lãng quay đầu lại, ném về phía cô một nụ cười đầy sức cảm dỗ: “Còn không mau gội đầu giúp anh đi?”
Rốt cuộc là chẳng có gì hết, uổng công cô phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng như thế.
Giả Thược thầm cảm thấy nhẹ nhõm, rồi đổ dầu gội đầu ra tay, nhẹ nhàng vò đầu giúp anh.
Mái tóc đã ướt càng trở nên mềm mại, nhẹ nhàng trôi xuống giữa những ngón tay cô, từng chút, từng chút, từng chút một.
Cô và anh đã từng rất thân mật, đã từng chơi đùa cùng nhau suốt bao năm, nhưng giúp anh gội đầu thế này thì mới là lần đầu. Cảm giác khi luồn hai bàn tay trong mái tóc xù lên và có đầy bọt đó quả thực rất kỳ diệu!
Dòng nước ấm vẫn chậm rãi chảy xuống, Chân Lãng ngồi dựa lưng vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Giả Thược, giọng nói cũng giống như dòng nước, dịu dàng mà chậm rãi.
“Nhóc con, có phải em rất muốn biết tại sao anh lại đi theo huấn luyện viên học võ không?”
“Ừm.” Cô chậm rãi vò đầu giúp anh, cẩn thận không để dầu gội đầu dính vào má anh, những động tác tinh tế và tỉ mỉ đó hoàn toàn không phù hợp với phong cách thường ngày của cô, vậy mà cô không hề nhận ra.
“Còn nhớ cảnh huấn luyện viên đuổi theo em, muốn em đi theo ông ấy học võ không?”
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh muốn nói đến việc ông ấy đuổi theo từ trường học đến nhà tôi, rồi chặn trước cửa nhà, vận động cha mẹ tôi, xin cho tôi đi học võ phải không?”
Tình hình khi đó quả thực là gà bay chó chạy, cô chưa từng thấy một người nào “khao khát nhân tài” như thế, ngay đến hiệu trưởng cũng không chịu được trước sự đeo bám dằng dai của huấn luyện viên, chỉ hận không thể gói cô lại rồi đưa thẳng cho ông luôn. Còn cô thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng của ông, lúc cuối tuần thậm chí còn có thể nhìn thấy ông ngồi trước cửa nhà mình từ sáng đến tối, không biết hàng xóm có cho rằng nhà cô nợ tiền người ta nên bị đòi nợ không nữa.
Nhưng rất kỳ lạ, huấn luyện viên không ngờ lại không đeo bám Chân Lãng, mà chỉ bám chặt lấy cô không buông.
“Anh nói với ông ấy, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ đi theo ông ấy ngay.” Chân Lãng thản nhiên tiết lộ sự thực.
Bàn tay cô nắm chặt lại, túm lấy mái tóc của Chân Lãng: “Thì ra kẻ đầu sỏ chính là anh!”
Chân Lãng chỉ mỉm cười, không hề phản kháng, để mặc cho cô kéo tóc của mình.
Cô xoay khuôn mặt Chân Lãng lại, nhất quyết bắt anh phải nhìn thấy vẻ bất mãn trong mắt mình: “Vậy sau đó tôi đã đồng ý rồi, tại sao không thấy anh tới luyện võ cùng tôi?”
Khi đó, mỗi lần Chân Lãng đều đứng ở một bên lặng lẽ chờ cô, còn cô thì luôn cho rằng vì quý cô nên huấn luyện viên mới cho phép một cậu nhóc như vậy đi theo, bây giờ mới biết thì ra ông làm vậy vốn là để cậu học trò cưng đó có thể nghe giảng.
“Nếu anh luyện võ ở ngay trước mặt em, em sẽ không bảo vệ anh nữa.” Anh đưa tay kéo cô xuống một chút, rồi hôn phớt lên môi cô. “Cũng sẽ không bắt nạt anh nữa.”
“Hừ!” Giả Thược sớm quen với động tác đó của anh, cứ để mặc anh hôn mình, không hề phản kháng.
“Thực ra đối với anh thì làm gì cũng vậy thôi, chỉ cần có thể nhìn thấy em là được.” Giọng nói tỉ tê vang đến tai cô bất giác khiến trái tim cô xao động. “Anh biết là em hiếu động, cũng biết là em muốn đi, nhưng anh sợ em bị thương, bởi vì khi đó người ta cứ luôn nói rằng huấn luyện với cường độ cao sẽ làm tổn thương đến cơ thể, mà cũng vì thế nên cô Giả, chú Giả mới không muốn để em đi. Nếu anh không tự mình đi luyện tập, làm sao biết em có thể chịu đựng được hay không chứ?”
Lời nói của anh như cây búa gõ vào trái tim cô, có chút chua xót nhưng rất ngọt ngào.
“Đi theo tôi làm cái gì chứ?” Cô khẽ “hừ” một tiếng. “Muốn bắt nạt tôi cả đời hay sao?”
“Là em đòi lấy cái của anh cơ mà, anh không đi theo em thì đi theo ai chứ?” Trên khuôn mặt Chân Lãng tràn ngập nét u sầu, đôi mắt nhìn cô như ầng ậng nước. “Thược Thược, người ta nghe em hết đấy, em muốn làm gì thì làm đi…”
Bàn tay Giả Thược trượt qua một bên, cả người ngã nhào về phía trước.
“A…”
Thành bồn tắm vốn thấp nên không thể chặn cô nàng nào đó lại, Giả Thược kêu ré lên một tiếng rồi ngã nhào vào bồn tắm, chỉ nghe ùm một tiếng, rồi bên ngoài chỉ còn lại một cái chân thạch cao to tướng đang đưa qua đưa lại giữa không trung.
Chân Lãng đưa cánh tay còn lành lặn ra vớt Giả Thược lúc này đã ướt như chuột lột lên, cười hỏi: “Em yêu, muốn tắm uyên ương à?”
“Phì!” Đáng thương thay cho Giả Thược, lại một lần nữa bị sặc bởi nước tắm của Chân Lãng.
Cơ thể hai người dán sát vào nhau, làn nước ấm dập dờn xung quanh cơ thể bọn họ, những làn hơi nước mịt mờ mà ấm áp chậm rãi bốc lên, mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng.
Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, sau khi ngâm nước liền dán sát vào cơ thể, làm tôn lên thân hình thon thả và cân đối của cô, mái tóc ướt đẫm chảy nước tong tỏng, cặp mắt to tròn ánh lên những nét mơ màng, nhìn có vẻ khá đáng thương.
Một bàn tay nhẹ nhàng đưa tới lau mặt giúp cô, rồi một anh chàng nào đó uể oải dựa lưng vào thành bồn tắm, nhìn vẻ thê thảm của cô lúc này, cặp môi anh trông càng hồng hào hơn: “Vợ yêu nhiệt tình hiến dâng như vậy, chồng đây thật không biết lấy gì báo đáp, chỉ có tấm thân này…”
Khi nói những lời phía sau, giọng anh rõ ràng đã cao hẳn lên, cứ như là đang hát kinh kịch vậy.
“Anh vừa nói gì đấy?” Giả Thược lắc mạnh mái tóc, làm nước bắn tung tóe, rồi đưa tay ra định chụp lấy vạt áo trước ngực Chân Lãng theo thói quen, nhưng ngay sau đó lại ngây người ra một chút và dừng lại.
Bây giờ Chân Lãng đâu có mặc áo, cô biết chụp lấy cái gì đây chứ?
“Em đã sốt ruột như vậy, anh cũng chỉ đành cố gắng hầu em thôi.” Chân Lãng làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên chớp chớp cặp mắt đào hoa, trên mái tóc mềm mại có những giọt nước long lanh chảy xuống. Dưới ánh đèn màu vàng mờ mịt, nụ cười của anh toát ra vẻ vô cùng cuốn hút, ngón tay lặng lẽ nâng cằm Giả Thược lên.
Trong không gian nhỏ hẹp lúc này, cái chân bó thạch cao của Giả Thược gác lên thành bồn tắm, cánh tay thì bám lên vai Chân Lãng, trong mắt lấp lánh những tia sáng như muốn giết người: “Tôi hỏi anh, vừa rồi anh nói gì?”
Bọn họ không phải là kẻ địch của nhau sao?
Thôi được rồi, cho dù không phải là kẻ địch, cùng lắm cũng chỉ có thể quay lại quan hệ bạn tốt như trước đây mà thôi.
Hình như cũng không đúng, chắc nên tính là tri kỷ, có mờ ám hơn bạn tốt chút chút.
Anh ta… anh ta sao có thể nói ra những lời như vậy được chứ?
Anh ta thật sự coi cô là kẻ ngốc, chẳng biết cái gì hết sao?
Một cặp mắt tròn xoe giận dữ trừng lên nhìn Chân Lãng, tất cả tâm tư đều được thể hiện trong ánh mắt. Còn Chân Lãng từ đầu đến cuối luôn uể oải dựa lưng vào thành bồn tắm, dường như đã bị làn nước ấm làm cho mềm nhũn rồi. Nhìn Giả Thược đang nằm bò trên người mình, ánh mắt anh không biết vô tình hay hữu ý mà luôn nhìn vào chiếc áo đã ướt sũng của cô, rồi thản nhiên nói: “Anh đùa thôi mà.”
Thấy đối phương thay đổi thái độ nhanh như vậy, Giả Thược nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải. Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói đầy vẻ thản nhiên đó của anh, trong lòng cô chợt nổi lên một cảm giác khó tả.
Những giọt nước được lau đi sạch sẽ, ngón tay Chân Lãng lướt nhẹ dưới cằm cô, ánh đèn lọt vào trong mắt anh trông hệt như những ngọn lửa không ngừng nhảy nhót.
Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt của cô, cặp mắt sáng ngời thì gần ngay gang tấc. Trong đầm nước sâu màu đen ấy như có một dòng xoáy, khi cô và anh nhìn vào mắt nhau, ánh mắt anh như hút lấy cô, nhấn chìm cô vào trong đó.
Nhìn khuôn mặt anh đang đến rất gần, nhìn đôi môi anh đang nhẹ nhàng dán sát đến bờ má, rồi lại cảm nhận hai cánh môi mềm mại của anh chậm rãi di chuyển từ bờ má đến khóe môi, cô thấy mình như đang bị những hơi thở nóng bỏng của anh bao trùm.
Mọi động tác đều giống như một thước phim quay chậm, khuôn mặt anh lớn dần lên trước mắt cô, nhưng cô lại không cách nào phản kháng.
Hay nói cách khác, cô không còn sức phản kháng nữa.
Cặp môi mềm mại, hơi ươn ướt, khéo léo dán sát lên bờ môi cô, hôn một cách thuần thục, khơi dậy sự nhiệt tình trong cô, xâm chiếm trái tim cô từng chút một.
Cô ngô nghê hé môi, cánh tay vòng tới sau gáy anh mà ôm chặt, để mình có thể dán sát vào anh thêm chút nữa, không những mặc cho anh tự do hành động, còn nhiệt tình phối hợp với anh.
Anh không ngừng luồn vào sâu hơn, còn cô thì treo mình trong lòng anh, đầu óc mơ màng, không biết phải làm gì mới phải.
Nét cười trong đáy mắt lại càng nồng hơn, Chân Lãng ghé sát đến bên tai cô nói khẽ: “Tri kỷ không phải là như thế này, đúng không?”
Chút tâm tư đó của cô không thể giấu được anh.
Mà cô lúc này rõ ràng là đã bị hôn đến nỗi thần hồn điên đảo, đầu óc quay cuồng, cặp môi hồng hơi hé, hai cánh môi đã hơi sưng chẳng còn đề phòng gì nữa, toát ra một sự cám dỗ hết sức tự nhiên.
“Em đang dụ dỗ anh hôn tiếp phải không?” Giọng anh khàn khàn, dập dềnh vang lên bên tai cô, kèm theo vài nụ hôn phớt qua nữa.
Cô vô thức mím chặt môi, trong cái cảm giác tê tê dường như còn phảng phất mùi thơm của anh. Rồi cơ thể cô đột nhiên trở nên mềm nhũn, chẳng còn lại chút sức lực nào.
Lúc này cơ thể cô đang ngồi trong bồn tắm, chân thì lại gác lên thành bồn, tư thế hết sức quái dị, trong cặp mắt mơ màng như toát ra một nét cô quạnh mà yếu đuối.
Chân Lãng liếm nhẹ bờ môi cô khiến trái tim cô lại một lần nữa rung động: “Nhóc con, còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy, có tri kỷ nào như thế này không?”
“Chắc… chắc là có thôi.” Câu trả lời của cô hết sức mềm yếu, thậm chí đến bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì.
“Có cặp tri kỷ nào lại tắm uyên ương thân mật thế này không?” Chân Lãng khẽ “hừ” một tiếng, véo bờ eo thon của cô một cái không mạnh không nhẹ, “Có cặp tri kỷ nào lại da thịt liền kề, gần nhau san sát thế này không?”
Ánh mắt anh như có ẩn ý, nhìn chằm chằm vào bờ môi cô.
Trong tư thế lúc này, Giả Thược phải khó khăn lắm mới có thể xoay người lại, nhưng vừa khéo lại ngồi ngay lên đùi Chân Lãng. Còn Chân Lãng thì vòng tay qua eo cô, khuôn mặt trở nên méo mó, lớn tiếng kêu lên, giọng nửa đùa nửa thật: “Cẩn thận, cẩn thận một chút…”
Anh càng kêu như thế cô lại càng không dám sơ suất, một chân vẫn vắt vẻo trên cao, không thể dùng lực, chỉ có thể tựa vào cơ thể anh mà di chuyển một cách chậm rãi.
Một bồn nước cùng một chàng trai đang không ngừng kêu gào thảm thiết khiến cô không dám tùy tiện cử động, đặc biệt là cái anh chàng đang rên rỉ kêu đau kia thỉnh thoảng còn đưa qua đưa lại cánh tay được băng đầy vải gạc trước mặt cô.
“Anh ngồi im đó!” Giả Thược trừng mắt nhìn anh. “Tôi… tôi phải đứng dậy!”
“Được, anh ngồi im.” Anh chàng nào đó buông hai tay ra, uể oải dựa lưng vào thành bồn tắm, mắt hơi nheo lại, hưởng thụ cảm giác đắm mình trong làn nước ấm.
Cô muốn chống tay vào thành bồn tắm để đứng dậy, nhưng lại phát hiện vị trí bên cạnh mình đã bị anh chiếm, không có chỗ nào làm điểm tựa. Suy nghĩ suốt một hồi lâu, cuối cùng cô chỉ đành chậm rãi đưa cái chân chưa bị thương vào trong bồn tắm.
Nước trào ra ngoài, làm ướt hết cả sàn phòng tắm, bồn tắm vốn đã chật chội lại càng chật chội hơn.
Khó khăn lắm mới chống được mũi bàn chân xuống đáy bồn tắm, cô hơi xoay người một chút, tình cờ nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh đột nhiên trở nên nặng nề.
Cơ thể còn chưa thăng bằng, cô lại đưa tay ra, lần mò xuống phía dưới.
Sờ…
Sờ…
Sờ…
Cổ tay cô đột nhiên bị túm lấy, anh chàng đang khoan khoái dựa vào thành bồn tắm kia đột nhiên mở bừng mắt: “Nhóc con, em còn sờ xuống tiếp nữa, anh không đảm bảo rằng đêm động phòng hoa chúc của chúng ta có thể diễn ra trên giường đâu.”
Giả Thược mở to cặp mắt tròn xoe, cố gắng tiêu hóa những lời của Chân Lãng. Nhưng đầu óc cô lúc này đã bị hơi nóng làm cho rối loạn, bàn tay dưới nước lại vô thức nắm chặt thêm một chút.
“Rào…” Nước lại tràn ra, bàn tay của cô nàng nào đó bị kéo ra khỏi mặt nước, rồi vắt lên cổ Chân Lãng. Một giây sau, chiếc áo đã ướt sũng bị xé tan, đôi môi nóng bỏng áp sát.
Sự ấm áp truyền ra từ đôi môi anh, chạy dọc theo làn da cô đi vào trong máu, sau nháy mắt đã lan tỏa ra khắp cơ thể.
Chiếc áo rách trượt từ trên vai cô xuống, nặng nề rơi vào trong bồn tắm, cơ thể trắng ngần lộ cả ra ngoài, để mặc cho anh làm chủ.
Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bờ môi nóng bỏng đó đang quanh quẩn trên cổ mình, hôn lên từng tấc da thịt rồi sau đó chạy dọc xuống dưới, từng chút, từng chút một.
Một nửa cơ thể lộ ra, hơi lành lạnh, làn nước bên dưới cơ thể thỉnh thoảng lại tràn ra, hơi lạnh và nóng giao hòa vào nhau một cách kỳ lạ, khiến cô lúng túng không biết phải làm sao.
Mà càng khiến cô lúng túng hơn là phản ứng của Chân Lãng lúc này.
Trong ấn tượng của cô, Chân Lãng xưa nay luôn là người hào hoa, lịch thiệp, tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện thiếu lễ độ trước mặt người ngoài, cho dù có chơi xỏ cô thì cũng chỉ là dùng lời nói cạnh khóe, tình trạng thiếu kiềm chế thế này cô mới thấy lần đầu tiên.
Không đúng, hôm qua cô cũng thấy. Khi nhìn thấy cô bị người ta bao vây, khi đứng chắn trước mặt cô và sử dụng thực lực thật sự để đánh nhau với đối thủ, trên người anh cũng toát ra một khí thế điên cuồng không hề che giấu chút nào.
Nhưng... lại có chút khác biệt.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
154 chương
12 chương
112 chương
11 chương
88 chương