Oan Gia Tương Phùng
Chương 23
Rốt cuộc cô vẫn tắm trong phòng tắm của gã sao Chổi, cảm giác cũng khá thoải mái, cô vừa tắm vừa hát vu vơ. Sau khi tắm xong và quay lại phòng mình, cô liền kéo rèm cửa sổ lại, nhảy tót lên giường, chìm vào giấc ngủ, coi như để bù lại việc hồi sáng dậy sớm.
Khi trời dần tối, Giả Thược chợt cảm thấy người lạnh cóng, cơ thể co rúm, nhưng vẫn không đỡ lạnh. Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cô cảm thấy đầu óc cứ quay cuồng.
Cô ngồi ôm chăn trên giường, cảm thấy trong phòng tràn ngập một luồng khí lạnh hết sức quái dị.
Rồi cô cố gắng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn chiếc điều hòa trên tường.
Trong bóng tối, đèn tín hiệu trên chiếc điều hòa lấp lánh ánh sáng màu xanh, trông có chút rợn người. Mà nhiệt độ mười tám độ C hiển thị trên đó lại càng khiến cô run lên cầm cập.
Cô… cô… cô rõ ràng đã mở điều hòa hai mươi hai độ C, chế độ sưởi ấm, từ lúc nào lại biến thành mười tám độ C, chế độ làm lạnh vậy? Còn không ngừng thổi ra những luồng gió lạnh nữa chứ?
Cô cầm điều khiển, cố gắng điều chỉnh nhiệt độ, nhưng dù có ấn thế nào, chiếc điều hòa cũng không hề có phản ứng.
Thử hít thở vài hơi, cảm giác tắc nghẽn khiến cô không kìm được ho lên mấy tiếng, đầu lại đau hơn.
Cô xuống giường, xương cốt cứ như vừa bị người ta tẩn cho một trận nhừ tử, vừa đau vừa nhức; cái đầu thì đột nhiên như to lên gấp mười lần, không ngừng đưa qua đưa lại, trước mắt là vô số chim chóc, trăng sao xoay vòng vòng; hơi thở phả ra từ mũi nóng như lửa.
Khó khăn lắm cô mới mở được cửa, hành lang bên ngoài trống trơn, chẳng có bóng dáng nhân viên phục vụ nào. Cô há miệng, nhưng cổ họng lại khô và khản đặc, khó có thể kêu thành tiếng.
Mệt mỏi đứng ngay cạnh cửa, cô chằng hề nghĩ ngợi liền đưa tay gõ cửa phòng kế bên, khó khăn lắm mới rặn ra được mấy chữ: “Bác sĩ thú y, mau mở cửa!”
Cửa được mở ra rất nhanh, Giả Thược vốn đang dựa vào cửa liền ngã luôn xuống dưới, vừa khéo được Chân Lãng ôm vào lòng.
Nhìn dáng vẻ của Giả Thược lúc này, anh không kìm được nhíu chặt lông mày: “Sao lại nóng thế này?”
Nóng ư? Tại sao cô lại cảm thấy khắp người đều lạnh ngắt thế nhỉ?
Có điều nằm trong lòng Chân Lãng thật thoải mái, so với đắp chăn thì dễ chịu hơn nhiều.
“Điều hòa trong phòng tôi hỏng rồi, anh gọi nhân viên phục vụ giúp tôi đi!” Cô nằm dựa vào lòng Chân Lãng, cố gắng mở mắt. “Anh đúng là cái đồ sao Chổi, hại tôi ngã xuống nước, làm hỏng xe của tôi, làm hỏng vòi nước của tôi, còn làm hỏng điều hòa của tôi nữa, đợi sau khi ngủ dậy, tôi sẽ tính sổ vớí anh.”
“Đừng lộn xộn nữa!” Chân Lãng nhẹ nhàng bế cô lên, cẩn thận đặt cô xuống giường, rồi kéo chăn quấn chặt người cô, sau đó lục tìm thứ gì đó trong cặp.
“Bác sĩ thú y…” Giả Thược cố gắng ngẩng lên, bộ dạng hết sức yếu ớt. “Đầu óc tôi cứ quay cuồng, người đau ê ẩm, có phải anh nhân lúc tôi ngủ mà đánh tôi không?”
“Ngậm miệng lại đi!” Chân Lãng rốt cuộc đã tìm được chiếc nhiệt kế trong cặp, cởi áo Giả Thược, nhét nó vào trong. “Kẹp chặt cho tôi, lát nữa còn phải uống thuốc đấy.”
Giả Thược đáng thương lúc này đến ngồi cũng không vững, cứ ngoẹo qua một bên. Chân Lãng liền ôm chặt lấy cô, để cô dựa vào lòng mình.
Rốt cuộc đã tìm được một chỗ ấm áp, Giả Thược liền thở ra một hơi thật nhẹ, dán sát người vào đó. Rồi cô còn ngọ nguậy cái đầu vẻ không hài lòng, cho tới khi dựa được vào da thịt của Chân Lãng mới chịu dừng những động tác vô thức đó lại, bên khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ.
Vừa đắm mình vào giấc mộng đẹp chưa được bao lâu, cô lại tỉnh dậy vì bị người ta vỗ nhẹ mấy cái lên má. Cô bực bội gạt bàn tay đang vỗ má mình, nhưng ngay sau đó lại bị nhét mấy viên thuốc vào miệng, kế đó là mấy ngụm nước.
Sự ấm áp vừa nãy đã biến mất, cô lầm bầm thể hiện sự bất mãn, rồi đưa tay ra lần mò.
Sau khi tìm lại được sự ấm áp đó, cô liền dùng cả chân và tay bám lấy, rúc trở lại cái chỗ dễ chịu vừa rồi, sau đó ôm thật chặt.
“Nhóc con, dễ chịu hơn chút nào chưa?” Cái gối ôm to bự phát ra một âm thanh quen thuộc.
Cô khẽ “hừ” một tiếng, chỉnh lại cái gối ôm bên dưới cơ thể mình, sau đó vô thức xoay người lại, cặp mông vểnh cao dán sát vào chiếc gối ôm.
“Cô làm thế này, tôi sẽ rất khó chịu đấy.” Anh ghé miệng đến sát tai cô, khẽ cất tiếng rủ rỉ, bàn tay ấm áp vuốt ve bờ má cô. “Bao nhiêu năm như vậy, hiếm khi thấy cô bị ốm một lần, không ngờ hôm nay bị ốm rồi mà cô vẫn không chịu ngoan ngoãn chút nào.”
Giả Thược đang say giấc nồng, chẳng hay biết gì cả. Trong giấc mơ, cô đang ôm một chiếc túi sưởi thật lớn, nó sưởi ấm toàn thân cô, khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nếu như sau này, ngày ngày đều được ôm chiếc túi sưởi này, vậy thì tốt quá!
Trong mơ, cô nghĩ như vậy.
***
Giả Thược của chúng ta đang nhìn chằm chằm vào con vịt quay trong đĩa với vẻ hết sức thèm thuồng, cái bụng sôi ầm ầm, miệng thì nuốt nước miếng ừng ực.
Rồi cô nở một nụ cười sung sướng, đưa tay ra định chụp lấy con vịt quay.
“Bộp…” Hai bàn tay cô không ngờ lại chụp trượt, con vịt quay vàng ngậy đó không biết đã đứng bên cạnh chiếc đĩa từ lúc nào, đang vẫy vẫy cặp cánh chẳng còn lông, nhìn cô cười khanh khách.
Tiếng cười đó không hiểu sao lại giống tiếng cười của Chân Lãng.
“Nhóc con, có đói không…” Con vịt quay không ngờ lại còn biết nói. “Có muốn ăn chút gì không?”
Đói ư? Cô tất nhiên là đói rồi, và thứ cô muốn ăn chính là nó!
Con vịt quay lại cười khanh khách, cô không ngờ lại cảm thấy má mình hơi rung lên.
Tại sao chứ, nó thích cười thì cười, nhưng tại sao lại cười giống cái gã đó như vậy? Thật đáng ghét!
Con vịt quay vẫy vẫy đôi cánh, vừa cười vừa nghênh ngang bước đi, dần biến mất khỏi tầm mắt cô.
Không được đi!
Nó là của cô, cô còn muốn cho nó vào bụng nữa cơ mà.
“Đừng chạy!” Cô gắng sức nhào đến nắm chặt lấy chân con vịt quay, lôi mạnh vào lòng mình.
Con vịt không kìm được rên lên một tiếng, giãy giụa muốn lùi về phía sau. Cô cười vang sảng khoái, ra sức giữ chặt, nhắm thẳng vào cánh vịt mà cắn một miếng rõ to.
“Ư…” Con vịt lại rên lên một tiếng đau đớn, đập mạnh vào cánh tay đang nắm chân nó, sau đó rụt được chân lại.
“Là của tôi!” Cô lại đưa tay ra chụp lấy, rồi một cuộc giao tranh quyết tử cứ thế diễn ra.
“Là của cô, là của cô, hai mươi năm trước đã là của cô rồi, hai mươi năm sau cũng vẫn là của cô. Nhưng nếu cô còn không buông tay ra, sau này dù có muốn cũng chẳng còn nữa đâu.” Con vịt dường như đang thở dài vẻ hết cách, không giãy giụa nữa.
Hai mươi năm ư? Cái gì mà hai mươi năm chứ?
Đầu óc cô dần dần tỉnh táo trở lại, hình ảnh con vịt trước mắt trở nên mơ hồ, Giả Thược cảm thấy má mình dường như đang dán sát vào một thứ gì đó rất ấm áp, còn đang phập phồng lên xuống không ngừng.
Cái gì ấy nhỉ?
Cô hơi động đậy một chút, tới lúc này mới phát hiện hai chân mình cứ tựa như xúc tu bạch tuộc, quặp chặt lấy một thứ gì đó rất ấm áp, giống như là…
Giống như một cây cột sắt được bọc lại bằng vải nhung, bên ngoài mềm mại mà bên trong cứng nhắc. Cô động đậy cái chân một chút để xác nhận cảm giác của mình, sau đó lại cạ cạ, cuối cùng quấn chặt lấy một cách thoải mái.
Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô: “Đúng là sốt nặng quá nên đầu óc có vấn đề rồi, nhóc con, dậy uống thuốc đi!”
Sao giọng nói này nghe có vẻ quen tai thế nhỉ? Cô nàng lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng bắt đầu nghĩ ngợi, hình như… hình như là giọng của tên sao Chổi kia.
Sao Chổi?
Chân Lãng?
Cô đột ngột mở mắt, ánh sáng lóa mắt khiến cô phải vội vã nhắm mắt lại, có điều chỉ trong khoảnh khắc vửa rồi cô đã nhìn thấy rõ, phía trên cái đầu mình chính là khuôn mặt có nụ cười tủm tỉm kia, không phải là Chân Lãng thì là ai chứ?
Cơn buồn ngủ sau nháy mắt đã hoàn toàn tan biến, cô lại mở mắt, cơ thể đột ngột lùi nhanh về phía sau: “Sao… sao anh lại ở trên giường của tôi?”
Khuôn mặt Chân Lãng có chút méo mó, nhìn xuống phía dưới, khẽ ho một tiếng: “Tình hình hiện giờ là cô đã vào phòng tôi, lên giường của tôi, ngủ cùng tôi…”
Cô đã vào phòng của hắn ta? Lên giường của hắn ta? Ngủ cùng hắn ta?
Mơ mơ màng màng nhìn quanh bốn phía, hình như… hình như đây không phải là phòng cô thật.
Trí nhớ quay trở lại từng chút, từng chút một, cô rốt cuộc đã nhớ ra hôm qua trong lúc sắp thiếp đi mình dường như đã gõ cửa phòng của Chân Lãng, lên giường của Chân Lãng, sau đó…
Cô không nhớ gì nữa.
Hơi rụt người lại, tới lúc này cô mới phát hiện ra hai chân mình vẫn đang quấn lấy thứ gì đó, hình như là chân của Chân Lãng.
Cô nàng cẩn thận nhích người qua một chút, ngượng ngập rút đôi chân đang đan chéo vào chân Chân Lãng lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh lấy một lần, lặng lẽ rụt người vào trong chăn.
“Nhóc con, tay của cô.” Chân Lãng nhẹ nhàng nhắc nhở một tiếng.
Tay của cô ư?
Cô nàng lơ ngơ giơ tay trái lên xem, làm gì có gì đâu chứ?
Lại định giơ tay phải lên, cô chợt phát hiện tay phải của mình dường như đang nắm cái gì đó…
Đây là cái gì nhỉ? Hình như trên người Chân Lãng không có chỗ nào mà cô không quen thuộc, nhưng làm gì có chỗ nào như thế này cơ chứ?
Cô chưa ăn cơm, lại đang bị ốm, phản ứng không phải chỉ chậm hơn bình thường có nửa nhịp mà thôi. Tuy đầu óc nghĩ không ra, nhưng bàn tay thì không chịu rảnh rỗi, tiếp tục mân mê, rồi lại mân mê, sau đó thì bóp, rồi kéo.
Cổ tay cô chợt bị giữ lấy, ánh mắt Chân Lãng có vẻ sâu lắng vô cùng: “Nhóc con, đừng nghịch nữa!”
Bàn tay cô đang dán sát vào đùi anh, tới lúc này cô mới chợt hiểu ra, tay cô hình như đang bóp cái gì đó ở giữa hai chân Chân Lãng.
Giả Thược giật nảy mình, vội vã buông tay, không nghĩ ngợi gì thêm nữa, lập tức nhảy ngay xuống giường.
Nhưng dường như cô đã quên mất, cơ thể vừa sốt cả một đêm của cô còn đang ê ẩm, làm sao có thể vận động mạnh được. Mà không chỉ có thế, khi nhảy xuống đất cô còn quên mất mình đang quấn chăn trên người, vừa mới chạm đất liền ngã lăn lông lốc.
Cái gì mà nhanh nhẹn hoạt bát, cái gì mà mạnh mẽ như rồng như hổ, đó đều là chuyện của quá khứ, lúc này cô chỉ như một con mèo bị ốm.
May mà thảm trải sàn cũng khá dày, may mà trên người cô còn quấn chăn, do đó ngoài việc hơi choáng váng một chút thì cô cũng không bị làm sao.
Một đôi tay rắn chắc bế cô trở lại giường, kéo chăn đắp lại cho cô. Rồi Chân Lãng nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt tay lên má cô: “Vẫn còn sốt đấy, nhảy nhót cái gì chứ?”
“Tôi…” Cô nuốt nước miếng, lời nói vừa ra khỏi miệng nghe khản đặc, cô lại nuốt nước miếng, đưa mắt ngó nghiêng bốn phía xung quanh.
Chân Lãng rụt tay lại, đứng dậy khỏi giường: “Cô nằm đó, đừng có ngọ nguậy, tôi đi đun nước nóng cho cô uống.”
Cô lặng lẽ nhìn anh đứng dậy, không muốn nói ra chuyện bàn tay hơi lạnh của anh vừa mang lại cho cô một cảm giác thoải mái khó có thể hình dung, cô không ngờ lại cảm thấy không nỡ rời xa anh.
Ánh mắt cô không kìm được bám sát theo từng động tác của anh, cho đến khi anh đi vào phòng tắm. Nghe thấy tiếng bức tường ngoài phòng tắm, dường như muốn nhìn xuyên qua để có thể thấy anh vậy.
Nằm trên giường hồi lâu, rốt cuộc cô đã hiểu ra một điều: cô bị ốm rồi.
Hơn hai mươi năm nay, cô gần như không nhớ lần gần đây nhất mình phải uống thuốc là khi nào. Nhưng hôm qua, vừa mới ngã xuống nước, hôm nay cô đã bị cảm cúm, không chỉ bị cảm cúm, cô còn bị sốt, không phải chỉ sốt bình thường, còn sốt gần bốn mươi độ.
Khi anh mang theo mùi sữa tắm thơm tho xuất hiện trước mặt cô, trong tay đã cầm theo một cốc nước ấm. Anh ngồi xuống mép giường, cánh tay vòng ra sau gáy cô, đỡ cô dậy một cách cẩn thận: “Uống cốc nước này đi!”
Bám lấy bàn tay anh, cô uống từng ngụm, từng ngụm nước. Cô giống như con cọp bị ốm đã thu hết móng vuốt lại, chẳng khác gì một chú mèo ngoan hiền, ngoài đôi mắt to tròn linh động đang không ngừng ngó nghiêng kia, cô như biến thành người khác.
Vì động tác cúi người về phía trước mà chiếc áo choàng tắm của anh hơi xộc xệch, để lộ ra một mảng ngực rắn chắc. Giả Thược chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hai hàng dấu răng rõ ràng trên đó.
Nhưng dấu răng này hình như hơi quen mắt…
Thôi được rồi, phải nói là vô cùng quen mắt…
Cô đột nhiên nhớ ra, trong giấc mơ, mùi vị của miếng thịt vịt quay đó quả thực là không tệ, hết sức không tệ. Còn cả đùi vịt nữa, cũng rất rắn chắc…
Phì… phì, cô nghĩ đi đâu thế?
Chân Lãng nhìn vẻ mặt của cô, rồi lại xuôi theo ánh mắt cô nhìn xuống ngực mình, nhẹ nhàng mỉm cười, kéo chiếc áo choàng tắm lại: “Mùi vị ổn chứ?”
Cô còn đang thẫn thờ, chỉ biết gật đầu một cách ngây ngốc.
Không đúng…
Cô đột nhiên lắc đầu thật mạnh, cảm giác chóng mặt càng rõ ràng.
“Nhóc con, có đói không?”
Cô gật đầu.
“Có muốn ăn chút gì không?”
Tiếp tục gật đầu.
“Tôi đi mua cháo trứng muối thịt nạc cho cô ăn nhé?”
Gật đầu, rồi lại gật đầu.
“Tôi hầu hạ cô tốt như thế, hay là lấy tôi luôn nhé, để tôi hầu hạ cô cả đời được không?”
Nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục gật đầu, từ đầu đến cuối luôn gật đầu.
Hả?
Tới lúc này cô nàng mới giật mình ngẩng lên, trước mắt là vô số những vòng tròn xoay tít. Cô cố gắng nhìn rõ bộ dạng của người trước mặt, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đã cười đến híp lại, cùng vô số nụ hoa đào bay lượn khắp không trung.
“A…” Cô há hốc miệng, vẫn đang tiêu hóa những lời vừa rồi của anh.
Hắn ta hỏi mình có đói không, hắn ta hỏi mình có muốn ăn gì không, còn hỏi mình có ăn cháo trứng muối thịt nạc không, sau đó thì sao nhỉ? Hắn ta hỏi mình có bằng lòng lấy hắn không?
Cổ họng cô nghẹn lại, đột nhiên đưa tay véo mạnh lên khuôn mặt của người nào đó.
Nong nóng, không phải nằm mơ.
“Khụ khụ, bác sĩ thú y, có phải vì tôi bị ốm nên bị ảo giác không? Hay anh cũng bị sốt rồi?”
“Đều không phải.” Anh vắt chiếc khăn mặt trong tay một chút cho bớt nước, rồi nhẹ nhàng đắp lên trán cô. “Tôi hỏi lại một lần nữa nhé, cô có đói không?”
Cô gật đầu.
“Cô muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc không?”
Tiếp tục gật đầu.
“Có muốn tôi đi mua không?”
Lại gật đầu.
“Có muốn tôi đi mua cho cô cả đời không?”
Gật đầu thật mạnh.
Hừm…
Cánh môi cô bị anh đặt lên một nụ hôn thật nhẹ: “Vậy coi như là cô đồng ý rồi nhé, sau khi cô khỏi ốm, chúng ta sẽ đi mua nhẫn, coi như đính hôn luôn.”
Đính hôn?
Cô và hắn ta?
Sắc mặt Giả Thược trở nên trắng bệch, vội kêu lên: “Này sao Chổi, anh muốn hại chết tôi để kết thúc cuộc chiến hai mươi năm qua thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải kiếm lấy một cái cớ nghe hay ho như kết hôn làm gì chứ?”
Mới có một ngày mà cô đã bị hắn ta làm cho mắc bệnh, chỉ sợ không đến mười ngày là cô sẽ phải cưỡi hạc quy tiên, đi đến nơi nào đó đánh cờ với cụ Diêm Vương mất.
“Tôi đi mua cháo cho cô đây, ăn xong nhớ uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn ngủ một giấc nhé!” Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, lén đặt lên môi cô một nụ hôn nữa, rồi thay quần áo đi ra ngoài.
Cô nhìn thấy nụ cười bên khóe môi Chân Lãng chưa từng biến mất, có vẻ đắc chí vô cùng.
Nhất định là hắn ta muốn hại chết cô để thoát khỏi cô, thấy kế hoạch đã sắp thành công nên mới vui mừng đến như thế.
Giả Thược luống cuống bò xuống giường, vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhanh chóng gọi vào số của Phương Thanh Quỳ: “Thanh Thanh, cứu với…”
“Sao?” Người ở đầu bên kia đáp lại với giọng chẳng có chút thành ý nào, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng gõ máy tính lạch cạch.
“Chân Lãng… Chân Lãng muốn đính hôn với tớ!” Giả Thược, mặt mày ủ ê như đưa đám, cầu xin sự giúp đỡ từ phía cô bạn thân.
“Hả?” Giọng nói ở đầu bên kia nghe phấn chấn hẳn lên. ”Chân Lãng muốn đính hôn với cậu á? Vậy cậu nhớ bắt anh ta giao hết toàn bộ mọi tài sản từ tiền mặt, đất đai, cổ phiếu, thẻ ngân hàng cho cậu, sau đó mới được đồng ý, tớ sẽ giúp cậu tính toán tài sản của anh ta một chút…”
“Thanh Thanh!” Giả Thược hét to hết cỡ, ngắt giọng nói đầy vẻ hưng phấn của cô bạn lại. “Lấy hắn ta, tớ sẽ chết đấy!”
“Đương nhiên sẽ chết rồi.” Phương Thanh Quỳ nói giọng nhẹ tênh. “Cậu sẽ giàu đến chết.”
“Thanh Thanh…”
“Nhớ lấy này, nếu anh ta không chịu đưa hết tài sản cho cậu thì cậu không được đồng ý lấy anh ta, ít nhất cũng phải đòi được chín mươi phần trăm, không thì tám muơi phần trăm cũng được…”
“Nhưng…” Cô cầm chiếc điện thoại, đứng trên mặt đất mà toàn thân run rẩy. “Hình như tớ đã đồng ý rồi.”
“Cái gì?” Giọng nói ở đầu bên kia lập tức cao hẳn lên. “Cậu chẳng đòi hỏi gì mà đã đồng ý rồi sao?”
“Hình như là thế.”
“Vậy cậu có thể đi chết đi được rồi!” Phương Thanh Quỳ không chút nể nang vứt lại một câu: “Cho dù cậu không chết, quay về đây tớ cũng sẽ bóp chết cậu.”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
154 chương
12 chương
112 chương
11 chương
88 chương