Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 41 : NGOẠI TRUYỆN 1: Tô Viễn

Lần đầu tiên gặp Phương Nam, tôi cảm thấy cô ấy thật là một cô gái rất thú vị , rõ ràng là một tiểu cô nương diện mạo rất “đẹp trai” nhưng cô ấy lại làm cho bản thân mình giống với cánh đàn ông, thậm chí ăn cơm cũng không mang theo tiền mà ăn quịt của người ta, bị người ta túm lấy vẫn nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ, vẻ mặt giống như: ” Đại gia ta chính là muốn ăn cơm không trả tiền, ngươi muốn như thế nào!” Tôi nhìn ra là cô ấy cố ý giả dạng lưu manh, cảm thấy rất hứng thú, vì thế liền đứng ra giúp cô ấy thanh toán tiền. Cô ấy chảy nước miếng kéo bả vai tôi mà nói: “Người anh em, anh thật thú vị, để bồi thường tổn thất của anh, đi, tôi giới thiệu cho anh một đại mỹ nữ làm quen!” Chính vì thế tôi gặp được An Hảo. Tôi cứ cho rằng Phương Nam nói giới thiệu một đại mỹ nữ cho tôi làm quen bất quá chỉ là một lời nói đùa, ai ngờ thật sự đúng là một đại mỹ nữ. Tôi từ xa nhìn thấy cô ấy một thân váy dài đứng ở dưới cây hòe của trường chúng tôi, ánh nắng xuyên qua lá cây thành những đốm sáng nhỏ rải rác trên người cô ấy, cô ấy quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với chúng tôi. Trong nháy mắt kia, trong đầu tôi đột nhiên tự động xuất hiện m ấy c âu: “Bắc phương hữu giai nhân, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc” (1) Thế nhưng tiếp theo 1 giây, cô ấy lập tức chạy qua chỗ Phương Nam đập lên đầu Phương nam một cái “bốp”, hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng: “Ta kháo! Ngươi chết nơi nào mà để lão nương đợi lâu như vậy! Muốn chết à!” Tôi lập tức bị khiếp sợ không nói nên lời. Phương Nam xoa xoa đầu nói: “Vừa rồi đi ăn quên mang tiền, đúng rồi, giới thiệu ngươi một soái ca”. Phương Nam một tay kéo tôi qua: ” Đây, chính là soái ca này giúp ta trả tiền, hắn tên là……là……cái kia, soái ca anh tên là gì?” Tôi mỉm cười: “Tô Viễn, Tô trong ‘Tô Tam’, Viễn trong ‘Viễn Phương’ “. An Hảo dường như mới nhìn thấy bên cạnh Phương Nam còn có người, s ửng sốt một chút, sau đó lập tức hai tay nhẹ nắm trên váy, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ cúi đầu, chớp đôi mắt long lanh nước vô cùng thẹn thùng nói: “Xin chào! Tôi là An Hảo” Tôi lập tức liền nở nụ cười, bạn học ở trường mới này mỗi người đều thú vị như vậy sao? Phương Nam quả thực là người vốn thân thuộc (2) . Từ lần quen biết đó, sau lại ở trên đường tình cờ găp cô ấy luôn luôn vui vẻ chào hỏi tôi, mà An Hảo bên cạnh cô ấy vẫn luôn là bộ dáng yểu điệu thục nữ, nhưng là mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy vô cùng dịu dàng mỉm cười, liền luôn nhớ tới ngày đó nàng hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng, tư thế chửi đổng y hệt người đàn bà chanh chua, vì thế mỗi lần tôi đều nhịn không được muốn cười lên. Sau đó chúng tôi rất nhanh trở nên thân quen, Phương Nam Nhân rất vui vẻ cởi mở, cùng nam sinh kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ, mà An Hảo ở bên cạnh vẫn luôn là bộ dáng chim nhỏ nép vào người. Chúng ta ba người thường xuyên đến nơi mà Phương Nam đã ăn quịt dùng cơm, ngay từ đầu An Hảo vẫn là nhã nhặn ăn, rất khéo léo bảo toàn hình tượng thục nữ của mình, bất luận cái gì cũng ăn vài miếng rồi để lại, ngay sau đó hai con mắt phóng ánh sáng xanh l è nhìn chằm chằm Phương Nam, nhìn đến lông tơ của Phương Nam dựng đứng cả lên, cuối cùng không đành lòng cũng phải tuyên bố bản thân ăn no rồi. Say này có một lần tôi thực sự là nhịn không nổi nói với cô ấy: “Kỳ thực, anh cảm thấy so với hình tượng thục nữ bây giờ, em ngày đó chống nạnh đánh lên đầu Phương nam càng đáng yêu hơn.” Cô ấy nghe xong lời này, trước là sững sốt hồi lâu, sau đó xắn tay áo đập cái bàn nói: “Em kháo, sao anh không nói sớm! Hại lão nương phải giả vờ thục nữ lâu như vậy, sắp nghẹn thành táo bón rồi!”. Sau đó không nói hai lời đoạt lấy dĩa thịt dê nướng bắt đầu ăn, hé ra cái miệng nhỏ ăn cực kỳ nhanh, bóng nhẫy đầy dầu mỡ. Sau đó Phương Nam ngơ ngác nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, quay đầu hướng tôi giơ ngón tay cái lên: “Anh thật lợi hại! Anh là người duy nhất từ trước đến giờ gặp qua bộ dạng này của cô ấy mà còn có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy loạn!” Tôi cười hỏi: “Thật không! Vậy những người khác nhìn thấy phản ứng như thế nào?” Phương Nam suy nghĩ rồi nói: ” Cũng không có mấy người gặp qua, đều là vô ý bắt gặp, bất quá phàm là ng ười đã gặp qua đều thì thào tự nói với mình, ta lúc trước tại sao lại cảm thấy cô ấy thanh lệ thoát tục a, ta thật sự là mắt cẩu bị mù rồi……….” Phương Nam học theo bộ dạng si ngốc ngơ ngác của người nọ, khiến tôi cười ha hả, An Hảo cầm khăn giấy lau miệng, vỗ vỗ bụng nói: “Những người đó là có mắt mà không có tròng! Như thế này không tốt sao! Cho nên mới nói, đàn ông chính là bọn nông cạn, ta về sau thích ai, người đó tuyệt đối không thể chỉ nhìn bề ngoài xinh đẹp của lão nương, nhất định phải yêu nội tâm ‘Thiên sơn tuyết liên’ (3) của lão nương.” Phương Nam liều mạng gật đầu: “Chính là vậy chính là vậy! Ta về sau thích ai, người đó nhất định không sợ hãi vẻ ngoài dũng mãnh của ta, hơn nữa phải thật lòng yêu thích nội tâm dịu dàng của ta!” Tôi cười thiếu chút nữa nằm úp xuống bàn không dậy n ổi, hai cô gái này quả thật là quá thú vị đi! Khi trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao, Phương nam đăng kí tham gia chạy cự li dài của nữ. An Hảo mặc một chiếc váy ngắn đỏ rực vô cùng huênh hoang đứng ở bên cạnh đường băng cổ vũ cho Phương Nam, còn đem một lá cờ nhỏ tự chế nhét vào trong tay tôi, tôi mở ra nhìn thấy khẩu hiệu ở trên: “Phương Nam Nhân! Thật nam nhân!” Tôi cầm lá cờ đó vui vẻ cả buổi, hỏi cô ấy: “Em tự làm sao?” Nàng đắc ý ngẩng đầu: ” Đúng vậy! Thế nào? Rất đẹp đúng không? Hắc hắc” Tôi dở khóc dở cười cầm lá cờ kia, đến cuối cùng cũng không thể bày ra cái biểu ngữ đó, bởi vì tôi quả thực không biết nên làm thế nào mà cầm lá cờ này đi cổ vũ cho Phương nam. Phương Nam hoạt động thể thao luôn luôn tốt, cho nên sau khi súng nổ, cô ấy bay ra như tên bắn, một bên chạy một bên còn nhìn lên khán đài vẫy tay chào những người bạn học đang cổ vũ cho cô ấy, 1500m vòng quanh sân thể dục, cô ấy liên tục dẫn đầu. Cuối cùng khi còn 100m, cô ấy đắc ý một bên vẫy tay chào một bên quay đầu làm mặt quỷ với An Hảo, thế nhưng vui quá hóa buồn, cô ấy không nhìn thấy con đường trước mặt, một cước dẫm lên trên mép đường băng, thế là ngay tức khắc ngã quỵ. Một đám người hô hào vây tới. Cô ấy ngã rất nghiêm trọng, da trên cánh tay và đùi bị trầy một mảng lớn, cô ấy vẫn kiên trì hoàn thành mấy bước còn lại đem vị trí thứ nhất đoạt lấy. Phương Nam vừa mới vượt qua đích cuối cùng, An Hảo tiến lên một bước đánh một cái lên đầu cô ấy: “Tại ngươi không nhìn kỹ đường”, sau đó ngồi xổm xuống cõng Phương Nam hướng phòng y tế chạy đến. Nhìn thấy An Hảo mặc váy ngắn trên lưng cõng theo Phương Nam chạy cực nhanh, một đám người đều trợn tròn mắt. Bởi vì bình thường An Hảo vẫn là một bộ nũng nịu yểu điệu, còn Phương Nam nhìn đặc biệt khỏe m ạnh, cho nên mọi người đều không nghĩ đến An Hảo có thể cõng Phương Nam chạy như bay. Tôi sửng sốt một chút thì đuổi theo lên, thay An Hảo cõng Phương Nam đến phòng y tế. Ở trong phòng Y tế, An Hảo cứ cằn nhằn quở trách Phương Nam nhưng tay chân lại không ngừng giúp bác sĩ lấy cái này cái kia, tôi giờ phút này nhìn thấy An Hảo, đột nhiên cảm thấy một An Hảo đầu tóc hỗn loạn trên mặt đầy mồ hôi liên tục lẩm ba lẩm bẩm, lại đặc biệt xinh đẹp Những ngày tháng vui vẻ luôn trôi qua nhanh ,đợi đến khi tôi nhận ra thì đã đến lúc xuất ngoại. Kỳ thực tôi sớm đã biết bản thân sẽ phải ra nước ngoài, trước khi lên cao trung, trong nhà đã giúp tôi liên hệ với trường học bên Mỹ. Sau đó bởi vì một số vấn đề mà chậm trễ, nên trước tiên tạm học ở một trường cao trung trong nước. Tôi cứ do dự làm thế nào để mở miệng nói với An Hảo và Phương Nam thông tin này, nhưng không ngờ đến bọn họ lại tự biết rồi. Ngày đó chúng tôi ba người cùng đến chùa xin xăm. Tôi nhìn hai người bên cạnh đang cười đùa ầm ĩ, chợt cảm thấy vô cùng luyến tiếc, tôi cầu nguyện với Phật tổ: “Xin cho hai nữ sinh xinh đẹp bên cạnh con đây được hạnh phúc.” Ánh tà dương ngày hôm đó rất đẹp, trong vô vàn khoảnh khắc bận rộn một thân một mình sau này, tôi sẽ luôn nhớ đến buổi chạng vạng rất đẹp ngày đó, có một người bạn thân và một người con gái mà tôi thích, bọn họ cùng tôi tán gẫu nói cười, vui vẻ, giống như có thể kéo dài mãi mãi như vậy. Trong những ngày sau đó tôi cũng thường xuyên nhớ về An Hảo và Phương Nam. Dáng vẻ của bọn họ dần dần phai đi, nhưng những ngày tháng vui vẻ đó lại in sâu trong đáy lòng tôi. Phương Nam hỏi tôi có còn thích An Hảo không? Thích. Vẫn đều thích. Nhưng chỉ là, cái thích đó mang theo sự mến mộ và vô ưu vô lo của tuổi trẻ, đã lắng đọng qua dòng chảy mềm mại tươi đẹp của thời gian, ở trong hồi ức của tôi lặng lẽ nở hoa. Nhưng vợ của tôi, cô ấy sẽ là người tôi nguyện ý nắm tay đi hết cả cuộc đời, cô ấy, là người tôi yêu. Chú thích: (1): Trích trong bài thơ “Giai Nhân Ca” Bắc phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc, Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, Giai nhân nan tái đắc. Dịch Nghĩa: Giai Nhân Ca (Bài ca người đẹp) Ở phương Bắc có người con gái đẹp, Một mình nàng đẹp nhất trần gian. (Nàng) liếc mắt nhìn lần thứ nhất thì làm nghiêng thành của người ta, (Nàng) liếc mắt nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước của người ta. Thà không biết đến nguy cơ nghiêng thành nghiêng nước, (Bởi vì) giai nhân khó mà được gặp lại. Dịch Thơ: Phương Bắc có giai nhân, Đẹp vô song vẫn ở một mình. Lần thứ nhất liếc mắt đưa tình, Kinh thành xiêu đổ, Nếu sóng mắt lại đưa tình lần nữa, Nước non đành nghiêng ngửa… Thà chẳng biết đến thành nghiêng nước đổ Bởi giai nhân thật khó trùng phùng. Nguyên tác: Vô Danh Thị (2) vốn thân thuộc (自来熟):đại khái là 2 người lần đầu tiên gặp nhưng lại giống như bạn bè thân, cùng nói chuyện trên trời dưới đất, không cần phải băn khoăn, lo lắng nhiều về phép lịch sự, lễ tiết. (3) Thiên sơn tuyết liên: hay còn gọi là “tuyết hoa sen”, thuộc thực vật thân thảo lâu năm, là 1 loại thảo dược đặc biệt quý hiếm và nổi tiếng ở Tân Cương, sinh trưởng ở dãy núi Thiên Sơn.