Ta kinh hoảng hét lên một tiếng: “A! Chuyện gì xảy ra? ! Thang máy hư rồi sao? !” Quay đầu nhìn Trang Nham, chỉ thấy hắn rất trầm ổn tiến lên ấn nút mở cửa, cửa thang máy mở ra, trần thang máy còn cách tầng bốn khoảng hơn mười cm, thế nhưng rất rõ ràng là độ cao đó hai người chúng ta đều không trèo lên được. Ta trong lòng âm thầm vỗ chưởng, da! Ta thực sự là một thiên tài a, dạy một lần đã thực hành được! Dưới đáy lòng âm thầm cao hứng một chút, ta giương mắt thương cảm hề hề hỏi Trang Nham: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Trang Nham quay đầu nhìn ta nhẹ nhàng cười: “Không có việc gì, không cần lo lắng.” Ta lúc này “Xôn xao –” một chút, hi sinh tại trận. Hắn vươn tay kéo ta lại gần, ta ngượng ngùng dựa sát qua, tay hắn lại quay ta đưa lưng về phía hắn, khí tức nóng bỏng phất qua vành tai ta: “Quỳ trên mặt đất.” Ta kinh hãi, không phải chứ, ở chỗ này sao? ! Cái tên Trang Nham này theo như Liễu Song Song nói không phải là không thèm để mắt tới phụ nữ sao? Như thế nào mà bây giờ lại bùng nổ … như vậy? ! Chẳng lẽ là. . . nghẹn lâu lắm rồi? ! Ngay khi trong óc ta đương rối beng một đống, mặt đỏ tim đập không biết nên làm thế nào mới phải, Trang Nham đã khiến ta xoay lưng lại quỳ gối xuống, ta giật mình một cái phản ứng lại, vừa định mở miệng cự tuyệt, hắn cúi người xuống dùng thanh âm mang chút ý cười nhẹ giọng bên tai ta nói: “Ngoan, tôi sẽ nhẹ một điểm, cô kiên nhẫn một chút.” Trong nháy mắt, ta liền tử trận tại chỗ. . . Sau đó — sau đó! Hắn liền làm một chuyện mà cả đời này có chết ta cũng sẽ không quên — Hắn đứng dậy, một cẳng đạp lên trên lưng ta, thừa dịp lúc ta còn chưa kịp hoàn hồn lấy chân kia cũng không chút khách khí giẫm lên, sau đó, hai tay bám lấy sàn nhà lầu bốn, dùng sức — gọn gàng lưu loát trèo lên! Ta cả người như si ngốc nhìn hắn đã thoát khỏi lồng giam thang máy, hắn ngồi xổm trên mặt đất, xoay người nhìn ta mỉm cười, đường nét rõ ràng trên sườn mặt ở ngoài ánh sáng thực phá lệ anh tuấn, hắn ôn nhu nói: “Nhắn lại với Liễu Song Song, lần sau đổi chiêu khác đi, đối phó với chồng cùng với đối phó bằng hữu của chồng đều dùng một chiêu giống nhau, rất không sáng tạo.” . . . Khi ta mặt xám như tro tàn đem nguyên văn thuật lại cho An Hảo cùng Liễu Song Song nghe xong, hai cô nàng không có lương tâm kia đang cầm dưa hấu cười đến ngã trái ngã phải, một điểm cũng không bận tâm đến tâm hồn bé nhỏ bị tổn tương nghiêm trọng của ta. Ta ai oán chờ các nàng cười xong, hỏi: “Bây giờ ta nên làm cái gì đây? Hắn khẳng định trong lòng cười đến rụng răng, ta không còn mặt mũi nào gặp hắn nữa!” An Hảo vẻ mặt đồng tình nhìn ta nói: “Phương Nam Nhân ngươi vận khí thực sự là tốt đến bất ngờ a! Một tên Lâm Nhiên đã đủ phúc hắc, không nghĩ tới cái gã Trang Nham này cũng không phải thiện chủ (*) gì!” (*người tốt) Ta ủ rũ nhào tới sô pha, kêu rên nói: “Hay là thôi đi, ta đẳng cấp thật sự là quá kém, ta không chơi lại bọn họ a!” Liễu Song Song vỗ vỗ vai ta: “Đừng tức giận nữa mà, chinh phục trái núi nhỏ thì có gì mà thú vị, tôi muốn khiêu chiến thì phải chọn Himalaya cơ!” Ta vội vàng cuống quít lắc đầu: “Đừng, tôi cả eo với chân đều không tốt, tôi sợ chưa bò lên tới nửa đường thì đã rớt xuống hương tiêu ngọc vẫn mất rồi!” Cuối cùng, dưới sự kiên trì lần nữa của Liễu Song Song, ta đồng ý thử lại một lần, do Liễu Song Song an bài cho chúng ta gặp mặt, nếu như lần này còn không được, ta sẽ trực tiếp buông tha. Gặp mặt ngày đó ta bị hai cô nàng tươi sống giày vò hơn hai giờ, hầu như đem tất cả phong cách đều cho ta thử một lần, từ khả ái đến gợi cảm tới thanh thuần lại tiếp ưu nhã, đến lúc thấy từng cái đều không phù hợp, các nàng cuối cùng quyết định để ta quay về chính mình — đi con đường trung tính. Giày cao gót (*), một bộ váy liền bó sát người với áo jacket lửng, tóc ngắn gọn gàng, lôi kéo ta dạo qua một vòng, hai người cùng thoả mãn gật đầu. Ta thở sâu một hơi vừa muốn chuẩn bị xuất phát, An Hảo đột nhiên kéo ta: “Chờ chút! Mắt của ngươi hẳn là nên thêm cái gì đó!” (* ”半高筒坡跟鞋”: ‘跟鞋’ bên Google dịch là giày cao gót, trong QT là dép lê ==”, còn ‘半高筒坡’ thì pó cẳng! ^^) Ta trợn mắt nói: “Không cần đâu, nhất thiết phải đánh trận lớn như vậy sao. . .” “Nhất định phải! Tình yêu chính là một trận chiến tranh không khói thuốc súng!” Liễu Song Song phụ họa gật đầu, sau đó đem một đống kính mát của mình đều lấy ra bắt đầu từng cái từng cái đưa cho ta thử, toàn bộ thử một lần xong, hai người nhìn ta trầm mặc. Ta vừa định nói, nếu không có cái nào hợp thì không cần đeo? Liễu Song Song vỗ tay một cái bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tôi hiểu rồi! Không phải kính mát của tôi xấu, là mắt của cô không bình thường!” Ta triệt để thổ huyết, mặc kệ các nàng nói gì đều kiên quyết không hề sửa lại, để các nàng tiếp tục lăn qua lộn lại, ta hoài nghi tiếp theo lập tức sẽ là cánh tay quá thô chân quá ngắn a! Để giữ gìn một mảnh tim thủy tinh dễ vỡ cuối cùng còn sót lại, ta kiên quyết ra cửa, đi thẳng đến chỗ hẹn. Hai bà cô lại theo đuôi phía sau, chọn lấy một tiệm bánh ngọt bên kia đường đối diện quán cà phê ngồi chờ ta. Tuy rằng Trang Nham ngồi ở góc khuất rất không bắt mắt, thế nhưng ta vừa đi vào quán cà phê liền trông thấy hắn, hắn chính là loại có khí trường cường đại tự nhiên, khiến người ta chỉ thoáng chốc liền cảm giác được sự tồn tại của hắn. Hắn mỉm cười quan sát ta một phen, gật đầu nói: “Hôm nay quần áo không sai.” Ta không khiêm tốn trả lời: “Cám ơn.” “Cô bạn thân cùng Liễu Song Song giúp cô trang phục đi?” Ta sửng sốt, hắn thế nào biết? Phảng phất xem thấu ý nghĩ của ta, hắn nhướng mày cười: “Nếu như ấn theo phong cách của cô, vậy khẳng định sẽ không có cảm giác như bây giờ.” Ta hiếu kỳ hỏi: “Anh nghĩ, thẩm mĩ của tôi nên thế nào?” Ta cân nhắc, nói như thế nào ngươi cũng là vương lão ngũ trong miệng Liễu Song Song xem như có chút ý tứ với ta, lời nói ra khẳng định cũng sẽ giữ thể diện một chút. Thế nhưng hắn vừa mở miệng ta liền hối hận, ta không nên hỏi loại vấn đề ngu xuẩn này. Hắn thẳng thắn vô tư cười nhìn ta, nói: “Ừm, vậy hẳn là nên chuyển từ quán cà phê cao cấp sang quán ven đường đi.” Xem như ngươi lợi hại, mắng chửi người đều mắng được văn nhã như thế. Trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc, ta là bị hắn chọc tức giận đến không muốn nói cái gì, hắn là bình tĩnh thưởng thức trạng thái 囧 rất là thâm trầm của ta. Im lặng nửa ngày, ta rốt cuộc nhịn không được hỏi trước: “Cái kia, vì sao anh lại lưu cho tôi số điện thoại? Theo như Liễu Song Song nói, không phải anh có rất nhiều mỹ nữ theo đuổi sao?” “Ừ, thế nhưng cô tương đối dễ đùa bỡn a.” “Hả?” Hắn nhún nhún vai: “Cô xem, đám phụ nữ đó hoặc là đoan trang như một vị thánh, hoặc là tự coi mình như thiên thần sa ngã, tôi thấy nhiều đến mức phát hoảng. Khó có được dịp gặp gỡ một người ngu ngốc như vậy, rất là ngạc nhiên a.” “Xin hỏi, nhà anh khen người đều luôn luôn đặc biệt như thế sao?” “Tôi có khen cô sao?” . . . Ta triệt để không nói nên lời, ta quyết định, Trang Nham kia đừng nói là hột xoàn vương lão ngũ, hắn có là lão ngũ kim cương lập phương đi nữa, ta cũng không hiếm lạ —— hoàn toàn không có tiếng nói chung! Thấy ta không nói, hắn ngược lại càng thêm hăng hái: “Phương tiểu thư, xin hỏi vì sao cô thích tôi?” Ta từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Ai nói tôi thích anh?” “Không thích tôi, vì sao muốn tìm cách tiếp cận tôi, còn ăn bận khéo léo tới gặp mặt tôi?” “Xí, tôi nhàn rỗi buồn bực không được sao? Tôi, tôi muốn nam nhân không được sao? !” “. . .” “Tôi nói, anh đừng tự mình cảm thấy hài lòng quá mức, cô nãi nãi đây không thèm nhất chính là loại đàn ông đẹp trai gia thế tốt có năng lực mà mồm miệng lại độc địa! Mấy hôm trước lão nương vừa đá rớt một tên nha! ( tuy nói là hắn bất trung trước. . . ) Hắn ta so với anh còn dễ nhìn, so với anh còn ôn nhu săn sóc, so với anh còn có năng lực, so với anh còn độc miệng hơn! Lão nương quả thực cũng từng mắt mù muốn theo hắn ta nhảy vào phần mộ ấy cơ, thế nhưng hiện tại lão nương còn không phải phóng khoáng đi tầm xuân sao? !” Ta còn đang tự cảm giác thỏa mãn không gì sánh được, phun nước bọt vèo vèo chỉ trỏđiểm giang sơn sôi nổi hành văn, một thanh âm âm u tại sau lưng ta vang lên: “Xin hỏi, người kia mà em nói, chính là anh?” Ta lại càng hoảng sợ, xoay người vừa nhìn, Lâm Nhiên vẻ mặt như going bão kéo tới trừng mắt ta. Nguyên bản thấy hắn tức giận ta còn theo bản năng sợ sệt một chút, thế nhưng khi ta thấy phía sau hắn là Tương Lệ duyên dáng yêu kiều kia, chút sợ hãi đó liền chuyển thành phẫn nộ vô biên. “Xin nghỉ bệnh không đi làm, gọi điện thoại không tiếp, là để vội vàng tìm đàn ông hẹn hò sao?” Hắn châm chọc lúc này nghe thực đặc biệt chói tai, ta lạnh lùng cười, nói: “Không thể sao? Anh có thể cùng đại mỹ nữ đi uống cà phê, tôi vì sao không thể cùng soái ca hẹn hò?” Hắn cắn răng trừng ta nửa ngày, cuối cùng cúi đầu, thở dài vươn tay kéo ta, ôn nhu nói: “Đừng náo loạn nữa, trở về đi.” Một khắc đó ta đột nhiên thấy cực kì chua xót, thật sự rất muốn khóc, ta khẽ cắn môi, từng chữ từng câu nói: “Lâm Nhiên, ngày đó một chữ không nói xoay người rời đi chính là anh, bây giờ muốn tôi trở về cũng là anh. Gọi đến phải đến bảo đi phải đi, anh xem tôi, thành cái gì?”