Đột nhiên nghe giọng nói của Tô Viễn, ta ngẩn người ra, ngón tay buông lỏng, điện thoại di động thiếu chút nữa rớt vào chậu nước hi sinh oanh liệt. “Ơ. . . Sao lại đột ngột nhớ tới mời em ăn cơm?” “Ha ha, không phải bữa trước đã nói muốn tìm em với An Hảo dùng cơm sao, vẫn không có thời gian với cơ hội. Trưa nay được không?” Ta quay đầu lại nhìn mẹ già đang bận rộn làm cơm, thở dài: “Hôm nay chắc không được, em đang ở nhà.” “Anh biết em đã về nhà, mẹ anh nói cho anh biết, bà mới trên đường gặp mẹ em nói chuyện phiếm. Hôm nay không tiện sao?” “Cũng không phải không tiện. . . Ừm, vậy ở chỗ nào đây?” “Chỗ cũ đi.” Ta suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: “Được.” Ta thử thăm dò hỏi mẹ ta: “Cái kia, mama à, nếu như trưa nay con đi ra ngoài ăn. . .” “Mẹ cắt đứt chân chó của con!” Ặc! Trở lại phòng ngủ, ta ôm cái rương nhỏ, suy nghĩ nửa ngày. Hồi tưởng lại hôm đó cậu bé kia đọc: “Phương Nam, em khỏe không? Anh rất nhớ em. . .” Ta vươn tay đặt lên trên ngực mình, lúc này nơi nó đang liều mạng đập thình thịch. Trong phòng bếp mẹ già gào thét gọi ta: “Phương Nam con chết giẫm ở đâu? ! Nhanh lên một chút tới giúp mẹ rửa rau a!” Ta nghĩ, mặc kệ thế nào ta cũng nhất định phải gặp Tô Viễn, nói với hắn rõ ràng chuyện tình trước đây. Không cần biết hắn có từng thích ta hay không, chí ít, ta mong muốn sau này mình sẽ không tiếc nuối. Tuy rằng không biết cùng Lâm Nhiên một chỗ là đúng hay sai, cũng không biết chúng ta có thể đi bao xa, ít nhất cho tới bây giờ, ba mẹ ta vẫn mong muốn ta có thể như vậy mà chậm rãi bước tới. Hơn nữa An Hảo nói, loại sản phẩm hạng ba như ta, cùng với Lâm Nhiên mà nói quả là trèo cao. Vì vậy ta khẽ cúi người, thừa dịp mẹ ta không chú ý len lén xách túi nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài. Dọc theo đường đi ta lo ổn định lại tâm tình, sắp xếp xem lát nữa nhìn thấy Tô Viễn phải nói cái gì, nói như thế nào, nếu như hắn nói cái gì hỏi cái gì ta phải trả lời làm sao… Thế nhưng ta càng suy nghĩ lòng trái lại càng loạn, đến nơi, ta xuống xe đứng yên trước cửa quán thật lâu. Nơi này chính là quán ven đường mà năm đó ta ăn quỵt bị bắt lại, chính Tô Viễn thay ta giải vây, ông chủ mở quán đã nhiều năm, mà ta với Tô Viễn, An Hảo cũng thành khách quen của quán. Vừa mới đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy Tô Viễn ngồi ở vị trí chúng ta thường ngồi nhìn ta khẽ cười. Nụ cười của hắn lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, khiến lòng ta thật ấm áp. Ta buông túi xách, tùy tiện ngồi xuống, hỏi: “Sao lại nghĩ tới tìm em đi ra ngoài ăn vậy a? Hừm, có phải có chuyện cần nhờ em đúng không? A! Đừng nói là mượn tiền nha, em bây giờ nghèo lắm chỉ còn ít tiền lẻ thôi!” Tô Viễn cười rót cho ta ly nước: “Em đó, vẫn mau miệng như thế. Vài lần gặp mặt đều không có cơ hội hảo hảo mà tâm sự, cho nên tìm em ra ngoài ăn một bữa cơm. Hiện tại em sống tốt không? Người lần trước là bạn trai em sao?” Ta ấp úng không biết nên trả lời là “Phải” hay “Không phải”, cho nên chỉ có thể cúi đầu vờ uống nước. “Em á, luôn luôn mơ mơ màng màng như thế, nếu không có An Hảo ở bên cạnh em, thật không biết em phải ăn mệt tới mức nào. Chuyện tình của mình còn không rõ ràng như vậy, em. . . Anh thấy, cậu ta là một người đàn ông rất tốt. Em phải trân trọng.” Ta “Hừ” một tiếng: “Ừm, tốt lắm. . .” Tốt đến nỗi mỗi ngày chỉ biết khi dễ ta. “Thế nào? Không phải sao? Anh nhìn người rất chuẩn nha, phải tin tưởng vào mắt anh, cậu ấy là người không tồi đâu. . .” Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy. . . Anh thấy em sao?” “Cái gì?” Ta chột dạ lắc đầu: “Không có gì.” Lúc này người phục vụ đem thức ăn lên, ta nhìn lại, đều là vài món trước đây chúng ta thường ăn. Tô Viễn gắp một cái đùi gà vào chén ta: “Em. . . với An Hảo, mấy năm nay qua thế nào?” “Em thì vẫn cái dạng này thôi, mỗi ngày chỉ cần có thịt ăn là hạnh phúc rồi. An Hảo a, cho tới bây giờ cũng không thiếu người theo đuổi, cuộc sống cũng rất thoải mái.” Nụ cười của Tô Viễn thoạt nhìn có chút chua xót: “Thật không? Anh biết bọn em đều có thể sống rất tốt. Cái kia, năm đó, vì sao bọn em không hồi âm cho anh? Không nhận được thư của anh sao?” Ta tay đang và cơm ngừng lại, suy nghĩ một chút liền quyết định nói thật: “Không, có nhận được, chỉ là em với An Hảo không muốn cho đối phương cùng xem thư, vì vậy quyết định ai cũng không xem, đem thư của anh chôn đi, coi như là bí mật của hai đứa bọn em.” Tô Viễn nhìn ta ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng cười khổ một tiếng: “Bọn em. . . Không ngờ cũng không có xem a. Ha ha, như vậy cũng tốt, anh cũng không còn gì phải hối tiếc.” “Cái gì?” Tô Viễn lắc đầu cầm giấy ăn đưa cho ta, ta xấu hổ cầm lấy vội vàng lau miệng. Hắn cười nói: “Anh sẽ quay về Mỹ.” Ta sửng sốt, rầu rĩ hỏi: “Sao nhanh như vậy phải đi rồi? Ừm. . . Chừng nào anh lại trở về?” Tô Viễn uống một ngụm nước, nheo mắt lại cười: “Không trở lại. Lần này ba mẹ anh sẽ theo anh qua đó định cư. Anh. . . sẽ đính hôn.” Đùi gà trong tay ta “Bụp” một cái rơi xuống bàn, nước canh trong chén bắn tung tóe lên người ta. Tô Viễn vội vã lấy khăn ăn đưa cho ta: “Sao tay chân vụng về như thế hả em. . .” Ta đỏ mặt nhận lấy dùng sức lau đi nước canh trên quần áo, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa nói. . . là đính hôn?” Tô Viễn gật đầu: “Đúng vậy, ở Mỹ anh quen một lưu học sinh người Trung Quốc, là một cô gái tốt, bọn anh quen nhau hai năm, đã quyết định đính hôn.” Một thanh âm ở sau lưng chen vào nói: “Đã như vậy thì mau quay về Mỹ đi thôi! Để vị hôn thê chờ lâu cũng không tốt đâu!” Ta kinh ngạc xoay người: “Lâm Nhiên? ! Sao anh lại ở chỗ này? !” Tô Viễn cũng sửng sốt, sau đó cười cười nhìn ta: “Xem ra là không yên tâm anh, cho nên theo tới.” Lâm Nhiên không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh ta: “Hừ! Xã hội bây giờ khắp nơi đều là mặt người dạ thú, tôi đương nhiên lo lắng cho con heo long nhong bên ngoài này. Tôi sợ cô ấy bị bán đi còn vui sướng giúp người ta đi mài dao nữa kìa! Hiện tại giá thịt heo đang cao, công sức mình nuôi mập được như thế lại bị người khác làm thịt chẳng phải quá đáng tiếc sao.” = = “Cái kia, Tô Viễn, chừng nào anh đi? Em. . . tới tiễn anh. . .” “Phương Nam, anh nhắc nhở em một chút, bắt đầu ngày mai em phải đi làm! Còn nữa, không có anh cho phép em không được xin nghỉ! Đừng cho công ty của anh là viện dưỡng lão a, mỗi ngày ở đó uống cà phê là có thể được lãnh lương!” “. . . Thì em xin nghỉ một ngày, anh không cần như quỷ hút máu Chu Bái Bì thế a!” Lâm Nhiên nhấc một chân lên lười biếng đáp lại: “Chậc, em mới biết sao? Anh vốn là Chu Bái Bì, quỷ hút máu đó, bằng không thì thế nào? Lẽ nào anh lại là thiên sứ thiện lương đầu đội hào quang hay sao? !” = =+ Ta đang muốn nói lại, Tô Viễn chen vào nói: “Được rồi, Phương Nam em không cần tiễn anh, dù sao anh cũng không thích cảnh ly biệt.” “Hay hay! Dù sao sau này cả đời cũng không qua lại với nhau, còn tiễn cái gì mà tiễn a!” Ta thổ huyết, Lâm Nhiên ngươi có thể nói ít đi một câu hoặc nói vài câu tiếng người được không? “Vậy, An Hảo. . .” Tô Viễn xua tay: “Cũng không cần nói cho cô ấy biết.” Lâm Nhiên đứng dậy: “Rồi, nên cáo biệt gì đó cũng đều nói xong đi? Chúng tôi còn có chút việc, xin lỗi không cùng anh được.” Nói xong kéo ta đi. “Ai, Lâm Nhiên anh làm gì vậy, em còn chưa. . .” Hắn đột nhiên quay đầu lại hung hăng trừng ta: “Im lặng! Đợi chút nữa anh tính sổ với em!” Ta giật mình, đem lời nói nuốt trở vào. “Phương Nam.” Tô Viễn gọi. Ta dừng chân quay đầu lại, hắn ngồi dưới ánh dương quang tràn ngập, cười nhìn ta nói: “Chúc em và An Hảo hạnh phúc.” Mắt ta đột nhiên thấy xót xa, muốn mở miệng lại không biết nói nên nói cái gì, Lâm Nhiên nắm lấy tay ta, nhướng mày: “Cám ơn! Bất quá hạnh phúc của cô ấy không nhọc anh quan tâm. Nhân tiện, cũng chúc anh và hôn thê của anh hạnh phúc!” Tô Viễn cười gật đầu: “Ừ, cám ơn.” Chờ tới lúc ngồi vào trong xe, ta mới cẩn thận hỏi Lâm Nhiên: “Ai, sao anh biết em ở chỗ nào?” Lâm Nhiên mặt âm trầm thắt dây an toàn cho ta: “Phương Nam, em vì cùng hắn ăn cơm cho nên trưa nay để mọi người ở nhà lén chạy đến đây?” “Cái kia. . . Em. . .” “Em có biết ngày hôm nay là ngày mấy hay không?” Ta sửng sốt: “Không phải là ngày anh tới nhà em sao. . .” Lâm Nhiên yên lặng nhìn ta, ta bị cái loại ánh mắt phức tạp của hắn làm chột dạ, hắn hít sâu một hơi, lại hỏi ta: “Anh sinh năm nào? Là tuổi con gì? Sinh nhật anh là ngày mấy? Số điện thoại bao nhiêu?” Ta há hốc miệng, cảm giác được một câu cũng không nói nên lời. Lâm Nhiên nở cười có chút cay đắng cùng bất đắc dĩ, hắn dựa vào lưng ghế, nhẹ giọng hỏi ta: “Phương Nam, có phải là, tất cả chuyện của anh đối với em mà nói đều không có gì quan trọng đúng không?” “. . . Không phải, cái kia. . .” Ta muốn nói thời gian quá ngắn, ta còn không kịp biết tới. “Tối qua anh nói sinh nhật anh là 12 tháng 4, cô chú bảo phải giúp anh chúc mừng một chút. Phương Nam, hôm nay là ngày mấy?”