Thanh âm trầm thấp ưu nhã như tiếng đàn cello, cái tên vốn ngang phè của ta được hắn gọi, lại có cảm giác ngàn hồi trăm chuyển khiến lòng người xốn xang…
Ta cứng ngắc chôn chân tại chỗ, chậm chạp không dám quay đầu lại. Bởi vì trong trí nhớ của ta, người có thể gọi tên của ta êm tai như vậy chỉ có một, mà lúc này đây, ta không dám quay đầu lại xác nhận — ta sợ, chỉ là huyễn thính của mình mà thôi.
Thẳng đến khi người đó đứng trước mặt ta, bóng người trải dài xuống đất, hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Thật là em rồi, thế nào, không nhận ra anh sao?”
Ta chậm rãi ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt đang mỉm cười. Nhiều năm qua đi như vậy, hắn dĩ nhiên vẫn một bộ dáng như in trong trí nhớ, nụ cười ấm áp, trong suốt lại tinh khiết, chỉ là khí chất thêm một phần thành thục cùng chững chạc. Ta sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc nỗ lực khẽ động khóe miệng nở ra một nụ cười: “Ha ha, Tô Viễn a, thật tình cờ, lại gặp anh ở chỗ này.”
Tô Viễn cũng gật đầu mỉm cười nói: “Ân, thật là trùng hợp, em bây giờ thay đổi rất nhiều a, thiếu chút nữa không nhận ra.”
Ta cười gượng một tiếng, hỏi: “Anh về nước lúc nào?”
“Có hơn hai tháng rồi. Em với An Hảo sao nghỉ đông cũng không về nhà vậy?”
Ta ngẩn ra, lại cười khan hai tiếng: “Cái kia. . . Cái kia. . . Bọn em đi tìm việc làm. . .”
Tô Viễn gật đầu: “Không trách được hiện tại thấy em trưởng thành thật nhiều, nguyên lai là đã đi làm.”
Ta vừa định mở miệng nói, Lâm Nhiên bỗng tiến lên chắn ở giữa ta cùng Tô Viễn, nhìn hắn từ trên xuống dưới quan sát kĩ càng một phen, cau mày quay đầu lại hỏi ta: “Đây là hòa thượng ở miếu nào?”
Ta cứng đờ mặt, hung hăng trừng mắt Lâm Nhiên, kéo hắn đứng qua một bên, lại cười cười với Tô Viễn: “Cái kia, anh tới thành phố A có chuyện gì sao?”
“Ân, có chút công việc. Được rồi, cho anh số điện thoại của em, có thời gian hẹn em tới chỗ nào đó cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Ta gục gặc như gà con mổ thóc, vừa muốn mở miệng trả lời, Lâm Nhiên tiến lên nắm lấy tay ta kéo sang một bên: “Không có ý tứ, vì phòng ngừa bí mật của công ty bị tiết lộ, nhân viên công ty tôi cùng nhân viên công ty khác tiếp xúc, là có hạn chế!”
-_-#
Hồ ngôn loạn ngữ! Ta làm gì có nghe nói qua quy định này! Hơn nữa, ta mỗi ngày ở công ty hết ăn lại uống, có cái bí mật gì có thể để cho ta biết chứ.
Ta trợn trắng mắt không nhìn Lâm Nhiên, vội vàng đọc cho Tô Viễn một chuỗi số, hắn lưu lại, sau đó gọi sang điện thoại ta, ta cũng lưu số của hắn.
Nhìn chúng ta đứng một bên thong thả ôn chuyện, sư phụ nướng thịt không kiên nhẫn nổi, chỉa vào người của ta hỏi Tô Viễn: “Vậy thì, tôi nói vị tiên sinh này a, ngài biết cái cô ngốc này phải không?”
Tô Viễn sửng sốt, có chút buồn cười nhìn ta, gật đầu: “Ân, tôi biết.”
“Nga. . . Vậy trên người cậu có mang tiền không a?”
“Ách, có mang.”
“Thật tốt quá!” Sư phụ kích động “ba” một tiếng vỗ lên cái bàn nhỏ, sau đó vươn tay, “Đưa tiền đây!”
Ta 囧, sư phụ à, tư thế của ngài thật có phong cách thổ phỉ thời cổ đại nha!
Nhìn Tô Viễn ánh mắt nghi hoặc, sư phụ chỉa chỉa ta cùng Lâm Nhiên: “Hai người kia muốn ăn quỵt! Nếu biết thì thay bọn họ trả tiền cho tôi đi!”
Lâm Nhiên vừa nghe, nhướng mày: “Ai nói chúng tôi muốn ăn quỵt? Tôi không phải nói để cô ta ở chỗ này chờ tôi trở lại lấy tiền sao? !”
Ta thấy chiến tranh lại sắp bùng nổ liền vội vã kéo Lâm Nhiên lại, Tô Viễn nhìn ta ôn nhu cười, sau đó vươn tay sờ sờ đầu ta: “Lớn như vậy rồi, sao thói quen ra ngoài không mang theo tiền còn không có sửa đây?”
Sống mũi thấy cay cay, đột nhiên nhớ tới lâu thật lâu trước kia, một ngày nào đó, ta đi tới một quán ven đường, ăn xong mới phát hiện trên người không mang tiền, vừa định chuồn thì bị ông chủ bắt được, đang lúc ầm ĩ cãi nhau, một thanh âm trầm thấp uyển chuyển nói: “Tôi trả cho cô ấy.”
Lúc Tô Viễn mới ra nước ngoài, ta mỗi ngày đều suy nghĩ, khi ta lần thứ hai gặp lại Tô Viễn, sẽ là tình cảnh gì.
Ta trở thành bạch cốt tinh hăng hái, hắn trở thành tinh anh trong giới thương nghiệp nói cười điềm đạm, sau đó chúng ta trong một lần hợp tác gặp mặt, hai bên mỉm cười gật đầu?
Hoặc là ta đã làm mẹ, hắn cũng làm chồng người ta, ta nắm tay con mình, hắn lại ôm vai vợ, đứng ở đầu đường yên lặng nhìn nhau?
Mà có lẽ, cuộc đời này cũng chẳng có ngày gặp lại… khi ta trở thành một bà lão tóc bạc, ngồi trên xích đu chậm rãi xem sách, mỉm cười nhớ lại một thiếu niên có nụ cười ấm áp như xuân phong?
. . .
Ta huyễn tưởng nhiều tràng cảnh như vậy, duy độc không ngờ, chúng ta một lần nữa gặp mặt, không ngờ lại là phương thức hệt như vậy — ta ăn quỵt, hắn thay ta trả tiền.
Tô Viễn tiếp điện thoại, sau đó cười nhìn ta khoát khoát tay nói: “Anh còn có chút việc, hôm nào sẽ tìm em với An Hảo.” Ta gật đầu, nhìn hắn lên một chiếc xe đậu ven đường, rồi mất hút giữa biển người.
Lâm Nhiên ở bên cạnh “hừ” một tiếng: “Đừng xem nữa! Tròng mắt sắp rớt ra rồi kìa! Thật không có tiền đồ!”
Ta không nhìn hắn, cũng sắp tới giờ đi làm, hai người liền quay về công ty. Dọc theo đường đi ta vẫn trầm mặc. Lâm Nhiên cũng không nói gì, chúng ta cứ như thế đều tự nghĩ chuyện của mình mà trở về công ty.
Cả buổi chiều, ta cũng không biết mình đã làm gì, chỉ là một mực bận rộn, bận đến mức ta đều sắp quên đi mình là ai.
Buổi chiều tan tầm, ta không về thẳng nhà mà đi đến hồ nước phun ở quảng trường trung tâm ngồi thật lâu. Mùa hè tới, ở đây sẽ có rất nhiều bồ câu, cũng sẽ có rất nhiều người đem bánh mì đút cho bồ câu, chúng nó cũng không sợ người, thậm chí còn có thể đậu trên tay người ta tranh nhau ăn… Thế nhưng hiện tại quảng trường rộng lớn lại vắng vẻ ảm đạm. Tuy rằng đã là mùa xuân, thế nhưng bởi nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, khí trời vẫn rất lạnh.
Khi ta rốt cuộc cũng kéo lê hai chân về đến nhà thì đã hơn bảy giờ tối. Vừa mới mở cửa ra, chợt nghe thấy một trận cuồng tiếu đinh tai nhức óc, ta lại càng hoảng sợ, nhìn bóng lưng hai người trong phòng khách ngã trái ngã phải thật lâu cũng không hoàn hồn nổi.
Bọn họ rất bình tĩnh đều phất phất tay với ta, sau đó quay đầu nhìn TV cười ầm ầm. Trên TV là Tiểu Tân – bút sáp màu ta yêu thích nhất đang vén váy một cô gái rất đẹp mê đắm nói: “Da thật trắng a. . .”
Ta vươn tay run rẩy chỉ vào cái thân ảnh trang điểm xinh đẹp kia, hỏi: “Vì sao, vì sao Lâm thiếu gia lại ở chỗ này? !”
An Hảo xoa bụng quay đầu lại nói: “Nga. . . hôm nay vốn tưởng đem y phục với tiền cho ngươi, kết quả Lâm chim công nói ngươi hẹn hò rồi, vì vậy ta không tới.”
“Sau đó, ta cùng An công chúa ‘nhất kiến như cố’ (1), ‘tinh tinh tương tích tương kiến’(2), ‘Tâm đầu ý hợp’ hận sao lại gặp nhau muộn như thế!” Lâm thiếu gia bổ sung nói.
“Đúng đúng đúng,” An công chúa dùng sức gật đầu, “vì vậy ta quyết định đem bang phái hai chúng ta mở rộng thành bang ba người!”
Ta ngất, đây là mớ lộn xộn gì chứ. Bất quá hai người này đều tự kỷ có thừa, quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!
Thấy ta vẻ mặt hắc tuyến, Lâm thiếu gia đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ vai ta nói: “Ta biết, một người không có ưu điểm gì như ngươi (3), thấy bên cạnh mình lại có thêm một người quang mang bắn ra bốn phía như ta, tâm lý chắc chắn cảm thấy rất áp lực, thế nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định nỗ lực làm được như An công chúa, khẳng định sẽ không kỳ thị ngươi!”
-_-#
Ta van ngươi, An công chúa cũng đã rất kỳ thị ta rồi. . .
Lâm thiếu gia lại mở miệng: “Được rồi, hôm nay ngươi với Lâm Nhiên đi ra ngoài ăn, tiền cơm ngươi trả đúng không? Ha ha, Lâm Nhiên khẳng định không biết giấu mặt vào đâu! Dĩ nhiên lại ra nông nỗi để phụ nữ trả tiền cơm!”
Tiểu tử a, tại thật lâu trước kia hắn cũng đã như thế, mà một điểm cũng không cảm thấy mất mặt. . .
Nghĩ tới nghĩ lui, không đúng nha, ta nghi hoặc hỏi: “Vì sao ngươi biết hôm nay nhất định là ta trả tiền a?”
Lâm thiếu gia đắc ý hất hàm: “Bởi vì — ví tiền của hắn trong tay ta!” Nói xong từ trong túi móc ra một cái bóp da màu đen rung đùi đắc ý nói tiếp, “Kỳ thực ta cũng không phải cố ý muốn lấy, bất quá gần đây học ảo thuật đang luyện tập nhanh tay lẹ mắt, cho nên lúc lấy áo khoác của hắn cho ngươi mặc bất giác thuận tay nhón lấy ví tiền của hắn thôi. . .”
Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi cái tên mượn gió bẻ măng thật đúng là hại chết ta. . .
An công chúa tiến lên lôi kéo ta đẩy vào phòng bếp: “Nhiều lời vô ích a, Phương Nam Nhân, hai chúng ta đều chưa có ăn, ngươi nhanh lên một chút làm món gì đi.”
Ta ngất, sao An công chúa lại mang về một tên ăn cơm chùa chứ! Chờ ta thật vất vả nấu được hai món mặn một bát canh, An công chúa cùng Lâm thiếu gia sớm đã gào khóc kêu rên thảm thiết.
An công chúa gắp một lát khoai tây chiên, bĩu môi: “Thiếu giòn.”
Lâm thiếu gia gắp một miếng thịt kho cà, nhíu mày: “Quá béo.”
Hai người song song uống một ngụm canh bí đao: “Không ngọt.”
Ta nổi giận! Hừ, hai người các ngươi ăn chùa mà còn dám chê bai như thế!
Cho dù lòng đầy bất mãn, thế nhưng đôi đũa của hai người một chút cũng không dừng lại, dùng một loại tư thái cực kỳ ưu nhã như hái hoa, rồi lại dùng tốc độ kinh người không thể tưởng tượng nhanh chóng tiêu diệt hết thức ăn trên bàn, chờ ta dọn dẹp bếp núc xong xuôi lại nhắc ghế ngồi xuống chuẩn bị ăn, chỉ còn lại có cái bàn không. . . Ta rốt cục khắc sâu nhận thức vì sao hai người này lại ‘nhất kiến như cố’. . .
Khó khăn lắm mới hầu hạ bọn họ cơm no rượu say, Lâm thiếu gia quần áo nón mũ chỉnh tề cười tủm tỉm nói hắn phải về nhà, An công chúa sung sướng ngoắc tay nói trở lại ăn a, Lâm thiếu gia gật đầu cười nhìn ta giơ ngón tay dặn dò: “Ân, nhớ kỹ khẩu vị ta tương đối nhạt, chén đũa ta phải rửa riêng phơi nắng ba lần, ta thích ăn thịt kho tàu, canh cá trích đậu hũ, . . .”
-_-#
Ta đột nhiên nhớ lần đầu tiên ta cùng An công chúa gặp mặt, nàng lê hoa đái vũ nhìn ta phun ra một tràng tên đồ ăn vặt mà nàng thích, cho nên, ta càng nhận thức sâu sắc thêm 1 tầng lý do mà hai người này ‘nhất kiến như cố’. . .
Ngươi tưởng ta là osin miễn phí hay sao vậy. . . Thỉnh ngài nghìn vạn lần không cần trở lại, nghìn vạn lần đừng có trở lại. . .
Khi trong nhà chỉ còn lại ta cùng An Hảo, nàng liền mở TV xem đĩa Tiểu Tân – bút sáp màu, thấy ta đứng ở một bên, vẫy tay gọi ta ngồi xuống xem chung. Ta do dự thật lâu, mới mở miệng nói cho nàng: “Ngày hôm nay. . . Ta gặp Tô Viễn.”
An Hảo sửng sốt, dường như có điểm mất hồn hỏi: “Tô Viễn…nào??”
Ta trầm mặc nhìn nàng, qua nửa ngày, nàng mới lắp bắp: “Ngươi nói. . . Tô Viễn? ! Ngươi. . . hôm nay gặp hắn sao? !”
Ta gật đầu: “Ân, hôm nay ra ngoài ăn với Lâm Nhiên gặp mặt hắn.”
Sau đó chúng ta đều trầm mặc, tự cúi đầu không biết nên nói cái gì, chỉ còn lại âm thanh ồn ào từ TV quanh quẩn khắp phòng.
Nhiều năm như vậy chưa từng nhắc tới tên này, mỗi khi có chuyện liên quan đến hắn, hai chúng ta luôn luôn ngầm ý quên hắn đi, ngay cả kì nghỉ đông trên QQ biết được tin hắn sắp về nước, ta cùng An Hảo cũng cực kỳ ăn ý đều tự tìm việc làm mà không có nhà.
Nói cũng không thể nói, nghĩ cũng không thể nghĩ, chạm đều không thể chạm vào. Bởi vì, cái kia tên là một điều cấm kỵ trong hồi ức chung của ta và An Hảo, một ngày nào đó chạm đến, sẽ dời sông lấp biển.
Thế nhưng hôm nay, người ấy, hắn đã trở về.
Chú thích:
(1) Nhất kiến như cố (一见如故): lần đầu gặp mặt mà như bạn cũ lâu năm.
(2) Tinh tinh tương tích tương kiến (惺惺相惜相见): cái nì không hiểu lắm a! – Mẹ Bí Ngô: 4 chữ đầu là thành ngữ, có nghĩa là “giao cảm”, ý chỉ người có chung cá tính, sở thích, vân vân. 2 chữ sau là “gặp mặt”.
(3) Từ giờ cho Lâm thiếu gia xưng hô với PN và AH là “ta-ngươi”, chính thức thành bang ba người ^^!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
81 chương
77 chương
16 chương
57 chương
57 chương
135 chương