Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
Chương 69
CHAP 69: NHẬT THỰC
Đôi mắt Như Ngọc nhìn Diễm Thu đã trở lại dáng vẻ bình thường nhưng pha nét căm phẫn. Nàng đánh mắt nhìn xung quanh thì thấy Thiên Hàn đang bị cái gì nhốt lấy thì hoảng hốt toan chạy đến chỗ y thì bị Diễm Thu túm lại ném ngược lại chỗ vân Lan. Kế, nàng ta biến ra một quả cầu đen đánh về phía hai người, vừa đến gần cả hai quả cầu đen kia liền biến thành một quả hắc cầu bọc lại cả hai như muốn nhốt trọn cả hai vào trong. Như biết được ý định đó của Diễm Thu, Vân Lan và Như Ngọc vội tách ra hai phía để né tránh nhưng không nhanh bằng quả hắc cầu vì vậy mà cả hai lại bị nhốt vào trong không thể thoát được.
- Ác ma ngươi muốn gì?_ Như ngọc cố bình tâm tỏ vẻ bình thản với Diễm Thu hỏi.
- Muốn gì? Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết?
- Ngươi…
- Ngươi thân là truyền nhân của Tiên Mai mà lại không làm tròn trách nhiệm, vì một ái tình nhỏ nhoi mà phá vỡ lời thề trốn bỏ khỏi nơi canh gác để rồi gây ra tai họa cho thế giới, bản thân ngươi còn không thấy xấu hổ hay sao?
- Hừ! Còn ngươi thì sao? Thân là ma thượng của ma tộc không những không biết cai trị ma giới cho tốt còn bày điều khấy động cư dân ma tộc gây chuyện, vi phạm hiệp ước người – yêu, xâm lấn ranh giới của con người. Ngươi không thấy có lỗi với tổ tiên ngươi không thấy có lỗi với ma tộc ngươi à?
- Hô…hô…hô, ngươi chưa nghe câu “thắng làm vua thua làm gặc sao”, cái hiệp ước đó chẳng qua chỉ là mảnh giấy củ rích, chỉ cần ta có sức mạnh chiếm được cả thế giới là được không phải sợ gì cả. Còn ngươi, đừng quên ngươi chỉ là một phần tái sinh của Phiếm Phiếm chẳng có phép thuật gì cả, ở tại nơi lãnh địa này của ta chỉ là một kẻ vô dụng. Thôi không đôi co nhiều với ngươi nữa, thời gian đã không còn ta nên làm việc ta nên làm thôi!.
Nói đoạn Diễm Thu quay đi, để mặc Như Ngọc đang căm phẫn nhìn mình, Vân Lan ở sau lưng nàng thì ngỡ ngàng nàng không dám tin người muội muội mà nàng vẫn luôn muốn che chở giờ phút này lại đổi khác đến thế. Đứng trước một ác ma khiến cho nhiều người run sợ mà lại có thể tỏ ra bình thản còn có thể đối mặt chất vấn trách tội nhau. Rõ ràng là người trước mặt nàng rất mạnh mẽ lại rất dũng cảm!
- Thả Lạc Minh ra! Không được làm y tổn thương!_ Như Ngọc đột nhiên hét lên.
Nghe đến tên Lạc Minh, Vân Lan rung rinh. Nàng vượt lên trước nhưng bị kết giới cản lại, còn bị một luồng điện làm tê người, cũng may Như Ngọc ở phía sau đỡ lấy nàng.
- Minh huynh sao vậy sao không đánh trả ả?_Vân Lan khổ sở nói ra, nhìn Lạc Minh như một con rối không phản ứng khi bị Diễm thu bắt lấy, những móng tay nhọn hoắc của ả đang cắm phặp vào da thịt y tuôn huyết.
- Y bị trúng tà rồi!_ Như Ngọc nói, đôi mắt nàng đảo qua Kỳ Phương rồi dừng lại ở Thiên Hàn, những giọt nước mắt cứ muốn chực trào khi nhìn y từng hồi đau đớn với kết giới ma quái đó. Nàng ước gì nàng sớm biết mình là Phiếm Phiếm của 500 năm trước hoặc chỉ cần lúc này đây nhớ lại trọn vẹn cả ký ức và phép thuật thì đã có thể cứu mọi người rồi! Tất cả chỉ vì nàng quá tin người và cũng vì đây là quả báo của nàng. Nhưng tại sao quả báo lại không chỉ trút lên mình nàng mà còn liên lụy đến những người bên cạnh của nàng, những người mà nàng yêu thương.
- Các ngươi có biết vì sao ta không trực tiếp bắt Vân Lan mà phải bắt tên này không?….đó là vì Thiên Hàn, Kỳ Phương và Như Ngọc ngươi đều là hóa thân của những kẻ có dính dáng đến chuyện phong ấn ta của 500 năm trước cho nên đối với Hắc Liên sa chỉ có tác dụng kiềm hãm chứ không thể làm nó phát triển. Còn cái tên này_ Diễm Thu dùng tay còn lại sờ vào mặt Lạc Minh cười yêu mị_ Tình nhân của Liên sa cung chủ mà, tất nhiên là một lựa chọn tốt để ép buộc ả ta tự động đến đây và tự động dâng hoa cho ta! Ha ha ha…
- Khốn kiếp!_ Kỳ Phương._ Vân Lan đừng tin ả, ả ta chỉ giỏi lừa người và đe dọa thôi.
- Lừa! Cứ chờ đi rồi sẽ biết ta có lừa hay không?
Dứt lời, Diễm Thu lại rút đoản kiếm vừa nãy ra miết sát vào cổ Lạc Minh, một đường máu chảy xuống. Lạc Minh trong mơ hồ như cảm nhận được cái đau thì nhăn mi lại còn bật lên tiếng rên nhỏ.
- Dừng tay!
Vân Lan hét lên, những giọt nước mắt kiềm nén cuối cùng cũng không giữ nổi rơi xuống, nàng khóc với những tiếng nấc khó khăn trong lòng. Như Ngọc bên cạnh cũng đau lòng ôm Vân Lan vào lòng như an ủi, hóc mắt nàng cũng hơi hoen đỏ nhìn Diễm Thu đang cười thõa mạn với cái dục vọng đáng kinh miệt. Chợt, nàng cảm thấy Vân Lan trong vòng tay mình run rẩy, vội vàng cúi xuống thì thấy Vân Lan đang ôm ngực nét mặt đau đớn vô cùng.
Vội vàng kéo lệch vai áo Vân Lan xuống, Như Ngọc hoảng hốt khi nhìn thấy Hắc Liên sa đang từ từ nở ra những cánh hoa còn lại, 3 rồi lại 4 rồi đến 5…
- Lan tỷ bình tĩnh đi! Ráng kiềm nén cảm xúc đừng để bông hoa oan nghiệt này nở ra! Diễm Thu ngươi cũng tỉnh lại đi, ngươi càng làm thế chỉ càng giúp cho yêu ma gây đau thương cho đồng loại, và đến cả ngươi cũng chẳng nhận được gì đâu!
- Hừ! Ta vốn dĩ đâu có hạnh phúc cũng chỉ có đau khổ triền miên vì thế các ngươi cũng phải vậy!
Ném mạnh Lạc Minh xuống đất, nàng ta từng bước tiến lại gần Như Ngọc và Vân Lan. Sợ hãi, Như Ngọc ôm chặt Vân Lan lùi về sau nhưng không được vì sau lưng các nàng đã là kết giới ngăn cản, dù nàng đã dùng hết sức bình sinh để phá kết giới nhưng vẫn không được, niềm hy vọng cuối cùng cho họ cũng không hề có khi mà Thiên Hàn và Kỳ Phương đều đang bị tà chú cầm giữ còn Lạc Minh vẫn chưa tỉnh lại được. Hết! Hết thật rồi.
“Tỷ đau quá! Rất đau”
“Tỷ tỷ cố lên, cố gắng bình tâm lại sẽ không đau nữa đâu! Cố lên Lan tỷ”
Cả hai người cùng nói trong tiếng nấc, mặc dù Như Ngọc biết rõ đó chỉ là lời an ủi Vân Lan. Vì một khi đóa hoa Hắc Liên sa đó nở thì không thể dừng lại nhưng kéo dài được bao lâu thì hay bấy nhiêu biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện.
Trên đầu họ bỗng nhiên sáng hẳn lên, những tán cây cao che chắn ánh nắng giờ đây như bị cái gì đó xé toạt đi, những tia nắng chói chang tràn ngập khắp mọi nơi nhưng cũng chỉ được vài phút ngắn ngủi rồi dần dần yếu đi và tối lại thậm chí tối hơn cả trước đó! Nhìn thấy thế, Diễm Thu rỏ ra vui mừng khôn siết, nàng ta hét lên những tiếng hân hoan quỷ dị của loài tà ma:
- Ha ha! Nhật thực đã xuất hiện rồi, mọi thứ đã sẵng sàng nào mau giao cho ta Hắc Liên sa!
- Không!_ Như Ngọc sống chết ôm chặt lấy Vân Lan, trong đôi mắt nàng sự hận thù tăng lên đỉnh điểm.
Mặc kệ cái nhìn oán hận của Như Ngọc, Diễm Thu vẫn cười khoái trá bước đến sát cạnh họ rồi thu kết giới lại. Một tay ả nắm lấy Như Ngọc tay kia tách Vân Lan qua một bên. Dù Như Ngọc có ra sức giãy giũa đánh vào Diễm Thu thế nào ả vẫn như một cáy mái mốc làm bằng sắt thép không bị đau cũng không bị thương tích. Rồi bất ngờ, Diễm Thu ném Như Ngọc sang một bên rồi dùng đến kết giới nhốt Như Ngọc vào trong đó lần nữa.
- Ngọc muội! A….A.._ Vân Lan nhìn thấy Diễm Thu làm thế vội vàng nắm Như Ngọc lại nhưng quá muộn màng nàng khẩn thiết gọi tên Như Ngọc lần nữa rồi lăn ra bất tỉnh có lẽ vì quá xúc động và cũng vì Hắc Liên sa đã hút hết sức lực cuối cùng của nàng.
Bên cạnh họ, Thiên Hàn và Kỳ Phương cũng vô cùng tức giận muốn xông lên cứu hai người nhưng vô ít, dù họ đã vận hết cả sức lực nhưng kết giới và chú cấm đó không thể nào bị phá được, cuối cùng thì họ cũng chỉ biết bất lực nhìn mọi chuyện diễn ra theo hướng ngày càng tồi tệ.
Lại nhìn về phía Vân Lan, sau khi nàng bất tỉnh thì từ ngực trái của nàng một cái gì đó đen đen tỏa ra kế đó cả người Vân Lan như vị cái gì đó hút dần nhựa sống và máu, da, thịt trở nên khô lại ôm lấy những khung xương nhỏ. Chẳng mấy chốc Vân Lan đã biến thành một bộ thi hài khô héo chỉ còn da khô và xương. Qúa khinh hoàng trước khung cảnh trước mắt Như Ngọc chết lặng cả người, những giọt nước mắt tuôn rơi vô thức. Kết giới bao quanh nàng từ khi nào đã biến mất không hay thậm chí Diễm Thu đã đứng bên cạnh nàng lúc nào nàng cũng không biết:
- Ngươi là yêu nữ man rợ! _ Như Ngọc ngước mắt nhìn Diễm Thu mắng.
Nhưng đổi lại chỉ là cái nụ cười ma quỷ vô cảm của Diễm Thu, nàng ta lạnh lùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Như ngọc kéo lại gần cái thể xác của Vân Lan rồi thản nhiên kéo y phục bên vai trái của Vân Lan ra, một đóa hoa Hắc Liên bay lên tách khỏi thân và rễ của nó đã cắm chặt rễ vào người Vân Lan. Nhìn đóa hoa tám cánh đang khoe sắc Như Ngọc hận không thể dẫm nát nó để báo thù cho Vân Lan, chỉ tiếc nàng ngay cả một chút sức cũng không còn và đang bị ả yêu nữ kia giữ chặt.
- Chưa hết cảnh hay đâu! Vẫn còn một đoạn hay không kém nữa đấy!
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
70 chương
30 chương
13 chương
113 chương
4 chương
90 chương