Oan gia là tổng tài
Chương 5
Não bộ Trầm Giai Lạc là một mảng trắng xóa, hình ảnh lưu lại cuối cùng là khuôn mặt tượng tạc của Phong Dực phóng gần trong tầm mắt. Bờ môi ấm nóng của hắn nhẹ áp lấy đôi môi anh đào của cô, chiếc lưỡi ngang tàng quấy đảo khoang miệng cô. Bàn tay hắn không an phận, siết chặt, giam cô vào trong lòng, áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của hắn. Cô không biết mình đã bị hôn mất bao lâu, chỉ biết sau khi môi hắn rời khỏi môi cô, sức lực một chút cũng không còn ngả người dựa vào hắn.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé xụi lơ trong lòng, đôi mắt mông lung, mặt đỏ hồng, đôi môi anh đào bị hắn ngậm cắn có chút sưng, son môi bị lem trên khóe miệng có chút quyến rũ. Hắn hít một hơi lạnh, bảo hắn không có phản ứng là lừa dối. Bởi vì ngay từ lần đầu tiên ở hộp đêm cô vô tư trong lòng hắn mà càn quấy thì hắn đã một lòng muốn đem cô chiếm làm của riêng. Mùi hương cô gái này dịu nhẹ, thanh mát, như một làn gió xuân hữu ý thổi vào trái tim hắn khiến hắn một lòng nhớ nhung. Hắn điên cuồng tìm kiếm cô nhưng cứ như mò kim đáy bể. Những người phụ nữ thỏa mãn nhu cầu của hắn lúc nào cũng mang một bộ mặt giả dối, tiếp cận hắn vì tiền, cơ thể lại nồng nặc mùi nước hoa đến gay mũi. Từ sau khi gặp cô, hắn không chấp chứa bất kì mùi hương người phụ nữ nào khác. Hắn hận không thể tìm ra cô. Thế nhưng một lần đi qua trung tâm thương mại, hắn bắt gặp cô đang cười đùa cùng cô bạn ở một quán cafe vắng. Cô gái kia không ai khác là bạn gái của Lâm Khải \- Liễu Tuệ Thanh. Hắn biết ông trời sẽ không phụ lòng hắn nhưng lại càng không ngờ cô lại là nữ luật sư bí ẩn hắn bỏ công mời về.
Tầm mắt Trầm Giai Lạc dần lấy lại tiêu cự. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm quyến rũ của nam nhân trước mặt. Nương theo cánh tay hắn đứng vững lại, vội giằng khỏi vòng tay hắn, cô đưa tay sửa sang lại quần áo xộc xệch. Sơmi của hắn bị cô nắm đến nhàu, hai nút đầu bị bung lộ ra vòm ngực màu đồng tráng kiện, môi hắn còn dính chút son môi của cô.
"Tôi không hiểu Phong tổng đây có phải là đang muốn cho tôi đi lối tắt?"
"Đi lối tắt?"
"Theo tôi biết thì đãi ngộ cho nhân viên của Phong thị tập đoàn rất hậu hĩnh. Những cá nhân có công lớn lại càng hậu hĩnh. Đây không phải là cho tôi cơ hội để làm dày ví hay sao?"
Trầm Giai Lạc cố giữ đầu óc tỉnh táo, môi vẫn nở nụ cười đắc ý đặc trưng. Cứ như người lúc nãy không phải là cô vậy.
"Hôn bạn gái mình là dùng quy tắc ngầm hửm?"
Phong Dực khẽ nheo mắt thích thú nhìn cô gái nhỏ đang xù lông lên với hắn. Rõ ràng là bị hắn hôn đến mơ màng mà miệng lưỡi vẫn luôn cay độc mà chất vấn hắn.
"Bạn gái? Phong tổng thật biết đùa. Tôi chỉ là một luật sư cố vấn. Không biết trở thành bạn gái của Phong tổng khi nào nha?"
"Hôm ấy ai ôm tôi, miệng gọi anh yêu ngọt ngào nhỉ?"
Phong Dực ngả người về trước, hơi thở ấm nóng trầm thấp vang lên bên tai cô bất giác khiến cô đỏ mặt vội vàng tránh ra.
"Chẳng qua lúc đấy tôi gặp phải người xấu nha. Anh cũng không thể để bản thân phí công mời về một luật sư cố vấn có quá khứ trụy lạc chứ."
"Nói tôi nghe xem em trụy lạc thế nào hửm?"
"Anh đoán xem khi ấy bọn chúng bắt được tôi thì sẽ làm gì nha."
Phong Dực cuộn nắm tay lại, nheo mắt nhìn cô gái đang ung dung trước mặt hắn, hơi thở lạnh đi vài phần. Hắn thật không dám nghĩ nếu cô không gặp hắn thì sẽ như thế nào nữa.
Trầm Giai Lạc giương mắt nhìn người đàn ông độc lãnh trước mặt đang tức giận mà đắc thắng bảy phần. Cũng do cô cứng rắn quen rồi chứ không cũng bị lúng túng trước nam nhân yêu nghiệt này.
"Phong tổng gọi tôi lên đây có chuyện gì? Bản thân tôi đã nói phí luật sư của tôi rất đắt, tôi không muốn anh lãng phí tiền của mình vào những thứ không kết quả như thời gian tôi đứng đây từ nãy đến giờ. Nhưng nếu chỉ vì một nụ hôn thì không có gì đáng nhắc, cứ coi như bổn cô nương cho anh chiếm chút tiện nghi để bù lại lần trước đi. Xí xóa nhé"
Nói rồi cô xoay giày cao gót, bước ra khỏi phòng chủ tịch, không để hắn phát ngôn thêm câu nào nữa. Ai mà biết được người đàn ông nguy hiểm này sẽ làm cái trò gì tiếp theo.
Trầm Giai Lạc về đến văn phòng của mình. Cô lập tức xụi lơ trên ghế, ánh mắt bần thần. Đúng là yêu nghiệt, cô phải cố gắng lắm mới không bị yếu thế trước hắn. Cứ như vận dụng hết sự tự tin phản biện của mình trước tòa án tối cao vậy. Nói cô không có dao động là giả, nói nụ hôn không đáng nhắc là giả. Mặc dù năm nay cô đã sang 25 tuổi nhưng nụ hôn đó là nụ hôn đầu nha. Hắn cuồng dã như thế, có muốn quên cũng khó. Giai Lạc khẽ day thái dương rồi tiếp tục công việc.
Ở phòng chủ tịch, Phong Dực nhìn cô gái cố gắng tự tin mà đối phó hắn rồi lại chạy tốc biến như một làn khói chuồn ra khỏi phòng làm việc của hắn mà ánh mắt cũng ngập ý cười. Cô bé ấy khi hôn trúc trắc như vậy, kinh ngạc như vậy chắc chắn không phải là người có kinh nghiệm. Nhớ lại mùi hương ngọt ngào thanh mát của cô, nhớ chiếc lưỡi thơm tho e dè quấn lấy đầu lưỡi hắn, cả thân ảnh mềm mại áp sát người hắn khiến hắn nảy sinh bao nhiêu ý định muốn cô ngay lập tức. Hắn lắc đầu cười khổ. Phong Dực hắn từ khi nào lại mất khống chế đến như vậy chứ.
"Tôi là muốn chơi đùa em từ từ nên hôm nay mới để em đi như vậy. Ngày tháng của chúng ta còn dài"
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
19 chương
112 chương