Nghĩ tới đây, Thanh Vy cảm giác như có chiếc búa lớn đang ráng mạnh xuống da đầu mình vậy. Trong lòng Thanh Vy có chút hoảng hốt, thậm chí còn có một loại cảm xúc chiếm hữu, như thể muốn công bố cho cả nước biết cô thực ra mới là vợ anh. Cô không biết mình đứng yên bất động bao lâu, chỉ là khi Ngô Hải Nam lên tiếng thì cô mới giật mình bừng tỉnh. - Em sao vậy Thanh Vy? - Em…không sao. - Vậy chúng ta về thôi. Thanh Vy gật đầu, cũng không nói thêm lời nào, đem vẻ mặt trầm tư bước vào trong chiếc xe đậu sẵn ngoài cửa. Trên đường trở về nhà, Thanh Vy cũng không nói gì nhiều, mặc cho Ngô Hải Nam có liên tục hỏi thì cô cũng chẳng mấy quan tâm. Tâm trí của cô lúc này chỉ nghĩ đến những hình ảnh của Trịnh Minh Đăng và Vũ Hà Trâm. Ngô Hải Nam lên tiếng hỏi: - em muốn về nhà hay về công ty. - Cho em đến công ty. - Nhưng… - Cứ cho em đến công ty. Ngô Hải Nam khẽ gật đầu, lúc chiếc xe dừng lại trước cổng công ty, Ngô Hải Nam lấy can đảm mãi mới dám hỏi: - Em đang buồn lòng về bài báo kia sao? Thanh Vy không muốn lột trần vết thương lòng mình trước mặt người khác, cho dù đó là Ngô Hải Nam đi nữa. Từ đầu tới cuối,ngoài mặt cô vẫn tỏ ra như không có gì, thần sắc giữ nguyên một vẻ cứng cỏi của một người phụ nữ mạnh mẽ, cô bình thản đáp: - Không có gì đâu anh. Em thấy bình thường mà, anh đừng lo nhé. - Ừm, vậy em vào trong đi. - Bye anh nhé. Cảm ơn anh nhiều. Ngô Hải Nam khẽ mỉm cười gật đầu. Thanh Vy xoay người bước thẳng vào trong công ty. Khi tay cô chưa kịp chạm tới nắm cửa thì từ đằng sau vang lên giọng nói: - Thanh Vy. Nghe giọng nói này, Thanh Vy quay đầu lại liền thấy Vũ Hà Trâm đang rảo bước đi tới. Đang trong mớ cảm xúc hỗn loạn, gặp Vũ Hà Trâm ở nơi này khiến trong lòng cô như muốn phát điên lên. Vũ Hà Trâm nở sẵn nụ cười trên môi, nhẹ nhàng hỏi: - Tôi nghe nói cô đi Sài Gòn. Cô mới về à? - Ừm. Tôi mới về. - Hôm nay tôi đến chụp ảnh cho công ty - Vậy cô đã xong việc chưa? - Xong rồi. - Vậy tôi xin phép đi làm việc của mình. Nói rồi Thanh Vy xoay người mở cửa phòng, cánh cửa vừa mở ra thì đã nghe giọng Vũ Hà Trâm vọng tới một lần nữa. - Chắc hẳn cô đã xem những tin tức trên mạng của tôi và anh Đăng rồi chứ? Nghe Vũ Hà Trâm nói, bàn chân Thanh Vy có khựng lại. Cô nghiêng đầu hỏi Vũ Hà Trâm. - Tôi xem hay không xem có quan trọng không? - Tôi chỉ muốn khẳng định với cô những hình ảnh đó là sự thật, không phải cắt ghép. Tình cảnh này hình như cô đã xem nhiều trên phim lắm rồi, nhưng không ngờ nó lại diễn ra với mình nhanh thế. Vũ Hà Trâm hôm nay lại tự tin đứng trước mặt cô như thể công bố mối quan hệ của hai người, cô ngẫm nghĩ vài giây rồi bình thản đáp: - Vậy cô định ăn mày quá khứ tới bao giờ nữa? Hai hàng lông mày của Vũ Hà Trâm khẽ nhíu lại, cô ta nheo mắt nhìn Thanh Vy. - Ý cô là tôi cố tình tung mấy ảnh quá khứ của bọn tôi á? Vậy thì cô nhầm rồi Thanh Vy, đó là thực tại của chúng tôi. Vũ Hà Trâm nói xong câu này, lòng Thanh Vy tiếp tục đau nhói như từng trận kim đâm. Tuy nhiên, cô vẫn cười cười đáp: - Cô Trâm nói vậy tức là cô đang công khai ngoại tình với chồng tôi? Và cô thừa nhận mình là kẻ thứ ba? - Đến lúc này rồi, cô cũng không cần diễn mối quan hệ của hai người trước mặt tôi nữa đâu. Anh Đăng đã nói cho tôi biết sự thật rồi, hai người chỉ là vợ chồng hờ. Mà cứ cho là chúng tôi ngoại tình đi, vậy thì cô nghĩ xem cô cũng nên có trách nhiệm hay sao? Nếu tôi là cô, tôi sẽ không oán trách chồng mình hay người thứ ba, ngược lại tôi sẽ kiểm điểm lại bản thân mình không hề có sức hút. - Nói như cô Trâm đây thì chẳng phải giống như bọn ăn trộm lúc nào cũng phủ nhận mình là một kẻ vô đạo đức. Và đổ tội cho việc chủ nhà không cẩn thận? Trong lúc nói chuyện, Vũ Hà Trâm đặc biệt chú ý quan sát từng biểu cảm trên mặt Thanh Vy, tuy nhiên từ đầu đến cuối dù cô ta có chọc tức cô bao nhiêu thì cô cũng không biểu lộ ra bất kỳ thái độ gì, dù chỉ là một chút đau lòng của kẻ thất bại cũng không có. Nghe Thanh Vy nói xong, cô ta có chút mất tự nhiên đáp. - Xem ra miệng lưỡi của một thiên kim đại tiểu thư rảo hoạt hơn tôi nghĩ. Nhưng có thế nào, trong lòng cô ắt hiểu. Tôi xin phép! - Không tiễn! Vũ Hà Trâm bước đi, Thanh Vy cũng bước vào phòng đóng sập cửa lại. Có câu này Vũ Hà Trâm nói rất đúng, dù cô có cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ tới đâu thì cũng thể phủ nhận lòng cô khi đối diện với từng câu từng chữ của Vũ Hà Trâm nói ra đều cảm thấy đau đớn và nhức nhối. Nghĩ tới đây, thân thể Thanh Vy chợt run lên như có một dòng điện chạy qua. Chẳng lẽ….cô thực sự đã thích người đàn ông đó thật sao? Ngày hôm đó, Thanh Vy làm việc tới tối muộn cũng chưa về nhà. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, cô đang chờ một tin nhắn hay một cuộc gọi của ai đó sao? An An từ ngoài cửa bước vào, thấy Thanh Vy vẫn hăng say làm việc, An An khẽ thở dài hỏi: - Cậu định làm việc tới sáng mai sao? - An An…bạn chưa về à? - Định đợi cậu về rồi hai đứa đi ăn món gì đó ngon ngon. - Ừm, sao không bảo mình sớm. Mà có hai ngày mình vắng mặt ở công ty thôi mà thấy lắm việc quá. - Dạo này trộm vía công ty mình ký được nhiều hợp đồng từ lớn. Mặc dù bây giờ có không ít công ty may mặc xuất hiện. Thanh Vy gật đầu thở dài rồi đứng dậy vươn vai một cái. - Về thôi. Thanh Vy cùng An An vui vẻ tới quán bún bò Huế mà hai người rất thích ăn, quán này cũng có một lần cô và Trịnh Minh Đăng ăn rồi, đúng là hương vị này chẳng quán nào đặc biệt bằng. Vừa thấy cô, cô chủ quán đã hỏi: - Ơ sao nay cháu với chồng không đi cùng nhau mà phải người đi trước, người đi sau thế? - Cô nói vậy là sao ạ? ( Thanh Vy nhíu mày hỏi) - Thì chồng cháu nè, các cậu đẹp trai hôm trước đấy, vừa mới ngồi chính cái chỗ mà cháu đang ngồi. Chắc đi được 5 phút thì cháu tới. Vô thức Thanh Vy liếc mắt nhìn ra ngoài đường, đáng tiếc trước mặt cô chỉ là một màu đen lạnh lẽo. An An nhìn Thanh Vy, được một lúc cô cảm thấy không an tâm khi Thanh Vy rất khác với ngày thường. An An khe khẽ hỏi: - Thanh Vy, có chuyện gì thì cứ tâm sự cùng mình nè. Đừng giấu trong lòng rồi chịu ấm ức một mình. Nghe An An nói tới đây, Thanh Vy như muốn vờ oà cảm xúc. Đúng vậy, cô đang cố gắng kìm nén. Cô cứ tưởng, trên đời này dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì cô cũng thong dong đối mặt với mọi chuyện. Nhưng hôm nay rốt cuộc cô không thể đè nén tình cảm thêm nữa. Sự xuất hiện của Vũ Hà Trâm như cái ngòi nổ, khiến cho bức tường kiên cố của cô phải lung lay. Đôi môi đỏ mọng của Thanh Vy khẽ run lên, giọng nói nhẹ nhàng khẽ vang lên: - An An, cậu đã bao giờ thích một người chưa? - Tất nhiên là có rồi. Mình thích người ta nhưng người ta không thích mình, cảm giác khi đó đau muốn tâm tê phế liệt. Và rồi từ đó, mình không đủ can đảm để yêu ai, căn bản là chưa quên được người đó. Nói xong, An An tuyệt vọng thở dài một hơi, nhìn Thanh Vy, cô hỏi: - Có phải cậu cũng thực sự thích anh ấy rồi, phải không? Lúc này đây, Thanh Vy cũng không hề né tránh, cô vộ lực gật đầu. - Ngày bắt đầu cuộc hôn nhân này, mình vốn nghĩ mình sẽ khống chế được tình cảm của bản thân, nhưng từ lúc đọc bài báo đó, xem những hình ảnh đó, mình không thể chuyên tâm làm bất cứ việc gì. Trái tim mình khó chịu và nhức nhối lắm. Thậm chí mình liên tục nhìn màn hình điện thoại, mình chờ đợi tin nhắn, cuộc gọi của người ta. Thật nực cười…. - Khi trái tim đã rung động thì làm sao trốn tránh được những cảm xúc đó đây. Huống hồ chồng của cậu, anh ta quá hoàn hảo khiến cho rất nhiều người phụ nữ khao khát có được. Nhưng Thanh Vy à, hay là cậu cứ nên thẳng thắn nói chuyện với anh ta, để xem những bức ảnh đó là thế nào. Dù gì cậu bây giờ cũng là vợ hợp pháp, cậu có quyền làm mấy điều đó. Thanh Vy lắc đầu thở dài. - Cậu không hiểu được đâu. Mối quan hệ này quá phức tạp… - Thanh Vy à, nhìn mình, nghe mình nói, hai người nên thẳng thắn với nhau. Biết đâu anh ấy cũng thích bạn. -Không, có lẽ anh ta không thích mình thật lòng đâu. - Thanh Vy…! - Mình mệt quá, về nhà nghỉ ngơi thôi. - Ừm. ****** Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Thanh Vy ngẩng đầu lên nhìn quanh. Toà nhà xây dựng theo kiến trúc kiểu Châu Âu ba tầng màu trắng ngà, đồ sộ, sang trọng, và cũng là nơi để cô trở về sau mệt mỏi trong suốt hơn hai tháng qua. Nghĩ lại, thời gian trôi nhanh thật ấy. Trong lúc cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì tiếng quản gia Kim vang lên. - Thiếu phu nhân, cô về rồi sao? - Dạ vâng quản gia Kim. - Thiếu phu nhân, cô đã ăn gì chưa? Tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô nhé. - Dạ cháu ăn rồi, quản gia Kim không cần mất công đâu. Cháu vào nhà trước. - Dạ vâng ạ. Thiếu gia cũng vừa mới về xong lại đi luôn rồi. - Thế ạ? ( Thanh Vy cười trừ) - À thiếu phu nhân, phu nhân gọi điện về hỏi cô ấy. Bà ấy nói không liên lạc được cho cô. Thanh Vy lúc này mới nhớ đến điện thoại cô để chế độ im lặng trong túi xách. Cô mỉm cười gật đầu đáp. - Dạ vâng, cháu biết rồi. Sau khi lên phòng, Thanh Vy mệt mỏi ngồi phịch xuống giường rồi chậm rãi rút điện thoại trong túi xách ra gọi cho mẹ chồng mình. Đầu dây bên kia vừa đổ chuông bà đã bắt máy, giọng nói gấp gáp. - Thanh Vy, chuyện bài báo kia mẹ vừa thấy. - Dạ mẹ, cũng không có gì đâu mẹ ạ. Mẹ đừng lo lắng quá. - Trong chuyện này mẹ chắc chắn là cái cô Vũ Hà Trâm kia giở trò chứ thằng Đăng và cô ta đã kết thúc từ mấy năm trước rồi. - Dạ, con biết mà. Mẹ yên tâm nhé. - Mở mắt tỉnh dậy đọc cái tin tức kia mà mẹ phải lập tức gọi cho con. Mẹ sợ con hiểu nhầm với sợ ông bà thông gia nhìn thấy sẽ không hay. Bố con cũng đã cho người liên hệ với trang báo đó để gỡ bài xuống rồi. - Dạ mẹ. Con…con cảm ơn bố mẹ nhiều lắm. - Trời ạ, con bé này, lúc nào cũng cảm ơn. Mẹ gọi tới thấy con như vậy là mẹ cũng yên tâm rồi. Thôi con nghỉ sớm nhé, tháng sau mẹ về. - Dạ vâng ạ. Bye mẹ! ****** Tắm xong Thanh Vy ra ngoài đã thấy Trịnh Minh Đăng đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Thanh Vy chăm chú nhìn anh, có lẽ cô vĩnh viễn không thể biết được đâu là lời nói thật lòng của anh. Khi còn đang suy nghĩ miên man đột nhiên anh quay lại. Cô bị giật mình chưa kịp lên tiếng anh đã nói: - Nhìn gì? - Không…tôi có nhìn gì đâu. Nếu như là ngày thường Trịnh Minh Đăng sẽ đối đáp lại với Thanh Vy tới cùng. Nhưng hôm nay, sau khi nghe cô nói thế thì anh cũng im lặng không nói gì nữa. Rõ ràng đứng cùng nhau trong một căn phòng, cách nhau có vài bước chân thôi nhưng mà cô cảm giác như là khoảng cách nó còn cao hơn cả núi, dài hơn cả sông. Nhìn bộ dạng của anh lúc này, cô thật sự không quen mắt. Tối đó, cô vài lần muốn mở miệng ra hỏi chuyện của anh và Vũ Hà Trâm là như thế nào nhưng mà rốt cuộc lại chẳng đủ can đảm để nói ra những lời chất chứa trong lòng. Trước khi đi ngủ Thanh Vy có xuống nhà vắt một cốc nước cam, cô nhìn phòng làm việc của anh vẫn còn sáng đèn, đắn đo mãi mới quyết định vắt nước cam cho anh. Thế nhưng, khi đứng trước cửa phòng thì cô lại đứng tận 15 phút mới dám gõ cửa. Gõ được hai tiếng thì tiếng anh vọng ra: - Vào đi. Trịnh Minh Đăng đang gõ laptop, thấy cô anh có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ, chỉ hỏi: - Có chuyện gì không? - Tôi…tôi tiện thể pha cho anh cốc nước cam. - Ừ. Để đó giúp tôi. Trịnh Minh Đăng lạnh lùng trả lời, Thanh Vy gật đầu để cốc nước cam xuống bàn làm việc của anh. - Còn gì nữa không? Thật ra cô định hỏi chuyện của anh và Vũ Hà Trâm, cũng muốn nhắc anh mai là cuối tuần bố mẹ cô gọi hai người về dùng bữa. Nhưng mà không hiểu sao, thái độ hôm nay của anh lạnh lùng khác thường khiến cô phải nuốt ngược lời nói trở lại. Cô hít một hơi thật sâu đáp: -Không có gì. Trịnh Minh Đăng có vẻ rất mệt mỏi, anh ngừng tay gõ chữ rồi ngẩng lên nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: - Cô về phòng nghỉ đi. Tối nay tôi ngủ ở phòng kế bên. Chẳng hiểu sao khi nghe anh nói thế, lòng cô đột nhiên lại thấy hẫng một cái, giống như mình vừa mới đánh mất một thứ gì đó mà lại sợ hãi không dám nghĩ đến nó là thứ gì. Thanh Vy không nói gì thêm nữa. Trong khoảnh khắc, không khí trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, lại thêm tiếng gió thổi qua những tán cây xào xạc khiến không gian lại càng tĩnh mịch. Chẳng bao lâu, Thanh Vy xoay người đi ra ngoài. Trịnh Minh Đăng nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, ánh mắt nổi lên hồi bị thương..