Ô Vuông Thủy Tinh
Chương 76 : Anh Và Cô Ấy Không Có Gì Nhớ Em Cơ Thể Cũng Nhớ Em
Trương Gia Khải và Trịnh Phong chợt hiểu rõ trong nháy mắt, Trương Gia Khải cũng không nhiều lời thêm mà đi ra ngoài.
Dương Kế Trầm tự châm điếu thuốc rồi ném bao thuốc lá cho Trịnh Phong: “Thử không? Vị thuốc ở đây rất đậm.”
Trịnh Phong cúi người cầm điếu thuốc và châm lửa.
Ông rít một hơi rồi nói: “Cậu thấy phong cách làm việc của Thịnh Đàm thế nào rồi đấy.”
“Đây không phải rất giống ông năm đó à.”
Trịnh Phong đã tập mãi thành quen việc thỉnh thoảng Dương Kế Trầm lại trào phúng mình, thế nên bây giờ ông cũng không để tâm.
Trịnh Phong nói: “Thời trẻ ai mà không có lúc phách lối, cậu bây giờ cũng không tốt hơn Thịnh Đàm là bao.
Tuy tôi vì cái lợi trước mắt, nhưng sẽ không làm ra việc hèn hạ thế này.
Cậu phải hiểu, càng sống trong tầng thượng lưu thì lòng dạ càng sâu xa, nhà họ Thịnh có gia nghiệp trăm năm thì quan hệ phía sau sẽ thế nào.
Thịnh Đàm là huấn luyện viên nhưng anh ta cũng là người làm ăn, người làm ăn sẽ lấy lợi nhuận làm trọng.
Lúc ở Mặc Thành tôi đã điều tra nhóm người dưới tay anh ta rồi, mỗi người đều có tuyệt chiêu của riêng mình, ở nước ngoài cũng là người nổi bật.
Thiếu niên nhiệt huyết bừng bừng, nhưng vẫn như mấy con rối mà thôi.
Tôi đã thấy kiểu đội như thế này nhiều rồi, lúc đầu vọt lên nhanh rồi sau đó ngã cũng nhanh.
Có điều dã tâm của Thịnh Đàm này lớn, khó nói lắm.
Thái độ của anh ta với cậu là thế nào, qua buổi tiệc tối qua cậu nhìn ra rồi chứ?”
Dương Kế Trầm lười biếng dựa vào sofa: “Tôi vậy mà nổi tiếng ghê.”
Đội của các cậu lỏng lẻo nên có rất nhiều người nhòm ngó, không thành bạn thì sẽ thành thù.
Dương Kế Trầm, nếu không có Tiểu Nhiễm, lúc này cậu cũng sẽ thành kẻ thù của tôi.
Dương Kế Trầm hút thuốc, nhưng không đáp lời.
Trịnh Phong nói: “Đừng chia tách ra thế này, nghĩ cho về sau đi, rốt cuộc là muốn trở thành hạng người gì, muốn leo tới độ cao nào.
Cậu nói cậu vô dục vô cầu, nhưng tôi không tin.
Tôi nghe nói người của Hiệp hội Mô-tô Trung Quốc đã nghe danh cậu, đừng bỏ qua cơ hội bước vào đội tuyển quốc gia.
CRRC lần này còn một chặng sau cùng thôi, bỏ thêm chút sức lực đi.”
Dương Kế Trầm nhướng mày như hơi hứng thú: “Hiệp hội Mô-tô Trung Quốc?”
“Nếu cậu thật sự vào được đội tuyển quốc gia, tôi nghĩ sẽ có hi vọng lớn cho MotoGP, đi thể nghiệm thi đấu và cơ chế huấn luyện khác biệt đi.
Dương Kế Trầm, cậu vẫn chưa phải một tay đua mô-tô chân chính, đừng quá tự phụ, đường còn rất dài.”
Trịnh Phong vỗ vỗ vào bả vai của Dương Kế Trầm rồi rời đi.
Đây là lời bình tĩnh mà hòa nhã của Trịnh Phong với Dương Kế Trầm, giống như ông bố già tràn ngập mong đợi với anh vậy.
Vào những năm 90, môn thể thao mô-tô của Trung Quốc mới bắt đầu khởi sắc, vẻ vang của Trịnh Phong cũng chỉ nằm trong vòng tròn nhỏ bé mà thôi.
Nào giống như hiện tại, sau mấy chục năm phát triển, môn thể thao này đã được quốc gia coi trọng, được người ta theo đuổi, cũng càng có những cấp thi đấu quan trọng hơn.
Đội tuyển quốc gia.
Dương Kế Trầm hơi nhíu mày, anh cầm thuốc rồi rũ mắt nhìn xuống.
…
Đêm qua Giang Nhiễm ngủ không ngon, vì uống một chút nên mơ mơ màng màng ngủ mất, tới giữa trưa hôm sau tỉnh lại mới chợt nhớ đến cuộc điện thoại đêm qua.
Giọng của phụ nữ vừa quyến rũ tươi đẹp lại không ướt át, còn rất quen thuộc nữa.
Giang Nhiễm nhìn chằm chằm lịch sử cuộc gọi kia rồi cuộn mình lại mà suy nghĩ hồi lâu.
Từ Đan tỉnh lại rồi đẩy vai cô, Giang Nhiễm chợt mở mắt thật lớn khi nhớ ra đó là ai.
Từ Đan: “Em sao thế?”
Giang Nhiễm không đáp lại, rồi chưa đi cả giày mà đã trốn vào trong phòng vệ sinh.
Cô gọi qua đó lần nữa, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Hôm nay không có xúc động như hôm qua, cũng không có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng sao cô có thể không suy nghĩ lung tung được đây.
Chúc Tinh nói anh đang tắm, hôm nay anh không gọi lại cho cô được, nghe vậy thật khiến người ta phải nghĩ nhiều.
Nhưng gọi cuộc đầu tiên thì điện thoại đang tắt máy, sau đó Giang Nhiễm gọi hơn 10 cuộc vẫn đều tắt máy như vậy.
Bây giờ là 10 giờ 8 phút, anh tắt máy, hoặc vẫn chưa tỉnh.
Trong đầu Giang Nhiễm hiện ra hình ảnh anh trần như nhộng, rồi ôm lấy Chúc Tinh cũng không mảnh vai che thân trong ngực, giống như đêm đó anh ôm cô ở khách sạn vậy.
Giang Nhiễm sửng sốt hồi lâu, tiếp đến lại gọi điện thoại cho Trịnh Phong nhưng không thể nối máy được, kể cả Trương Gia Khải cũng thế, nhóm người này như cùng biến mất vậy.
Sau khi trở về, Giang Nhiễm tâm sự nặng nề vô cùng, cô cũng cứ ôm điện thoại di động mãi như vậy.
So với những tưởng tượng lung tung của mình, Giang Nhiễm lại càng lo liệu có phải họ xảy ra chuyện gì hay không, vì sao tất cả đều không thể liên lạc được.
Thế nhưng cũng không có tin tức gì cực lớn, thành phố bên kia trời trong gió nhẹ, tất thảy đều vẫn an lành.
Hơn 4 giờ chiều, điện thoại nhận được một tin nhắn, lòng Giang Nhiễm vừa buông lỏng rồi lại chợt lo lắng.
Tin nhắn là của Quý Vân Tiên gửi đến, cô ấy hỏi cô có liên lạc được với Dương Kế Trầm không, không rõ Trương Gia Khải lăn đi đâu rồi, cô ấy nói sẽ mau chóng đến chỗ của mấy người kia.
Giang Nhiễm không để ý thấy cảnh cáo của thầy giáo ở phía trên, sau đó vẫn gõ cạch cạch lại dòng chữ: Nếu mày gặp mấy người họ thì bảo Dương Kế Trầm gọi điện lại cho tao, tao cũng không liên lạc được.
Thầy giáo: “Lớp phó đúng không? Không nộp điện thoại lên à? Muốn bị quy thành trốn học?”
“Em xin lỗi, thưa thầy.
Hôm nay em có việc gấp nên không nộp lên được.”
Vị thầy giáo này vừa mới tốt nghiệp và nóng tính vô cùng.
Thầy nghĩ mình không quản được học sinh nên bước tới, rồi cưỡng chế thu điện thoại của Giang Nhiễm.
Khi thấy Từ Đan cũng đang chơi điện thoại, thầy cũng thu nốt rồi nói: “Tôn trọng thầy thì thầy mới có thể tôn trọng các em.
Dù có là cán bộ lớp cũng không được lơi là, thân là cán bộ lớp thì càng phải làm gương.
Các em lên đại học là đến chơi hay đến để học? Muốn chơi thì đi ra ngoài cho tôi, đừng lãng phí tiền bạc của bố mẹ, lãng phí nước miếng của tôi.”
Từ Đan khó chịu mà đá vào chân bàn.
Giang Nhiễm gục xuống bàn và đưa đôi mắt vô thần nhìn sách.
…
Sau khi Trịnh Phong đi, Dương Kế Trầm hút liền 4 – 5 điếu thuốc.
Bỗng trong hành lang có tiếng gầm đầy giận dữ: “Trương Gia Khải, anh ra đây cho em!”
Chất giọng này không thể quen thuộc hơn được nữa.
Dương Kế Trầm thấy lạ, anh còn tự hỏi sao Quý Vân Tiên lại đến đây.
Vừa tự hỏi như vậy xong, anh lại nghĩ hay là Giang Nhiễm cũng đến, thế nên mới dập thuốc rồi ra mở cửa.
Trương Gia Khải nghe tiếng thì vọt ra ôm chặt lấy Quý Vân Tiên, sau đó dỗ dành: “Sao em lại tự đến đây, anh còn đang định đi tìm em đấy!”
“Tìm cái con khỉ! Điện thoại của anh đâu?” Quý Vân Tiên cấu anh ấy, đấm anh ấy như làm nũng rồi lại như trút giận.
Trương Gia Khải tốt tính nên cũng mặc cho cô ấy đánh chửi.
Trương Gia Khải bất đắc dĩ: “Đã bị trộm hết rồi, thật đấy, không tin thì em hỏi Trầm ca xem.”
Dương Kế Trầm tựa ở cửa xem kịch rồi hỏi: “Chỉ có mình em đến à?”
Quý Vân Tiên đánh mắng đủ rồi nên lại ôm cánh tay Trương Gia Khải mà cười hì hì: “Đúng vậy, chẳng lẽ… anh nghĩ là Tiểu Nhiễm cũng đến? Em cho anh biết nhé, thật ra…”
Cô ấy cố ý kéo dài âm cuối, đuôi mắt của Dương Kế Trầm hơi nhướng lên như tin tưởng chút gì đó.
Quý Vân Tiên: “Thật ra… chỉ có mình em đến thôi.”
Dương Kế Trầm híp híp mắt rồi cũng lười so đo với cô ấy.
Anh đang quay trở về thì Quý Vân Tiên gọi giật lại: “Tiểu Nhiễm không tìm được anh nên bảo anh gọi điện lại cho nó, hình như nó sốt ruột lắm.”
“Đưa điện thoại của em cho anh.” Dương Kế Trầm nói.
Quý Vân Tiên moi điện thoại đính đầy đá của mình ra rồi đưa cho Dương Kế Trầm: “Lát nữa gọi xong đưa cho em.”
Cô ấy kéo Trương Gia Khải vào phòng.
Dương Kế Trầm về phòng mình rồi đi tới trước cửa sổ, ánh tà dương trải dài ngàn dặm dưới trời chiều, hương vị của mùa Thu cũng đã rộng khắp cả thành phố này.
Anh gọi 3 cuộc nhưng không ai nghe máy.
…
Người tới là khách, Dương Kế Trầm mời Quý Vân Tiên ăn cơm.
Mấy người họ ăn trong quán cơm ở khách sạn, Dương Kế Trầm luôn rất hào phóng, anh gọi những 2000 tệ tiền đồ ăn.
Quý Vân Tiên: “Hôm nay có việc gì vui à, hào phóng thế này.”
Chu Thụ thấy dù mình bị thương, nhưng hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, vì Dương Kế Trầm đã chịu nhún một chút rồi.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Quý Vân Tiên nhắc tới Giang Nhiễm rồi bảo Dương Kế Trầm: “Mấy ngày trước em đến tìm Tiểu Nhiễm rồi ở đó vài hôm.
Trường nó to kinh khủng, nó còn làm lớp phó nữa, mà các anh đoán xem… Lớp trưởng là nam hay nữ?”
Trương Gia Khải: “Em hỏi như thế thì là nam rồi, sao thế, lại hóng được chuyện gì?”
Quý Vân Tiên nhìn Dương Kế Trầm rồi cười tủm tỉm: “Trầm ca, anh phải cẩn thận một chút, trong lớp họ nhé, sói nhiều thịt ít, Tiểu Nhiễm lại như hoa như ngọc, người cũng sắp bị bọn họ nhìn chằm chằm tới thủng rồi.
Nhất là cậu lớp trưởng kia kìa, nghe nói dù học môn gì cũng thích ngồi phía sau Tiểu Nhiễm, còn nghịch tóc của nó, cho nó kẹo, thỉnh thoảng còn ăn cơm cùng nhau nữa.
Nam sinh nghịch tóc nữ sinh chẳng là thích còn gì? Thế nên để dạy dỗ giúp anh, em đã ăn kẹo của cậu ta, còn vẽ lên mặt cậu ta nữa! Em trâu bò không? Xứng đáng với bàn đầy đồ ăn này của anh chứ?”
Dương Kế Trầm muốn cười nhưng không cười, đôi con ngươi đen thẫm cũng không gợn sóng chút nào.
Theo đuổi ở đại học là chuyện bình thường, Giang Nhiễm mà không có ai theo đuổi mới là có vấn đề.
Nhưng anh lại không nghe cô kể rằng có một người như vậy.
Quý Vân Tiên nói: “Khi nào về anh phải đối tốt với Tiểu Nhiễm một chút đấy, đàn ông không để tâm, con gái sẽ chạy mất.”
Dương Kế Trầm: “Chạy? Đánh gãy chân em ấy là được rồi.”
Quý Vân Tiên: “… Tiểu Nhiễm thật đáng thương.”
Dương Kế Trầm: “Đưa điện thoại của em cho anh mượn chút.”
Dương Kế Trầm cầm điện thoại đi đến hành lang, lúc này bốn phía không có ai, trên mặt đất là thảm đỏ hoa văn vàng đầy cổ điển.
Tới hồi chuông thứ ba thì điện thoại được kết nối.
Dương Kế Trầm: “Anh đây.”
Giang Nhiễm nghe được giọng anh thì bỗng tỉnh táo hơn, cô cũng cao giọng thêm mấy phần: “Anh đang làm gì? Sao gọi điện cho các anh đều không được?”
Giọng khàn khàn của Dương Kế Trầm ẩn thêm tia dịu dàng: “Điện thoại bị trộm hết rồi, hôm nay phát sinh chút chuyện nên chưa đi mua cái mới.
Mai lại thi đấu rồi, ngày kia sẽ đi mua lại.”
Hô hấp của Giang Nhiễm hơi ngưng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chu Thụ có mâu thuẫn với đội khác nên bị thương, phải đến bệnh viện một chuyến.”
“Vâng… Vậy không còn chuyện gì nữa à?”
Dương Kế Trầm hỏi ngược lại: “Còn phải có chuyện gì nữa?”
Bên phía cô gái nhỏ không có âm thanh gì, chỉ có tiếng hít thở rõ ràng.
Khoảng một phút sau, Giang Nhiễm hỏi: “Hôm qua thì sao?”
Cô cố gắng mềm giọng xuống để khi nghe không giống như đang chất vấn.
“Tối qua đi ăn cơm rồi uống chút rượu, về thì ngủ.”
Anh kể lại rất bình thường, cũng không chột dạ chút nào.
Giang Nhiễm lại càng ghen hơn, cô hỏi thẳng: “Chúc Tinh cũng ở đó?”
Dương Kế Trầm: “Ừm.”
Anh không phủ nhận, nhưng cũng không giải thích nhiều mà chỉ thản thản nhiên nhiên.
Trong lòng Giang Nhiễm tin anh, nhưng vẫn sẽ để ý.
Dương Kế Trầm thấy cô không nói lời nào thì hỏi: “Sao em biết?”
“Lần trước là cô ấy đưa sạc pin cho anh đúng không, hôm qua cũng là cô ấy đi cùng anh?”
Sự nhạy cảm của con gái tuyệt có thể sánh với thám tử.
Dương Kế Trầm cười: “Ghen rồi à?”
Giang Nhiễm: “Hơi hơi.”
“Anh và cô ấy không có gì.
Nhớ em, cơ thể cũng nhớ em.”
Anh vừa dỗ, Giang Nhiễm đã thoải mái: “Anh lưu manh.”
Dương Kế Trầm: “Anh lưu manh? Có lưu manh thì cũng không sánh được với thằng nhóc nghịch tóc em.
Thằng nhóc đó tên gì, chờ anh về sẽ xử lý cậu ta.”
Giang Nhiễm đảo mắt đã biết là Quý Vân Tiên nói rồi, cái đồ miệng rộng đó.
Giang Nhiễm nói: “Quan hệ của Tống Dật Thịnh với ai cũng tốt như thế, em và cậu ấy không có gì.”
Ý cười trên mặt Dương Kế Trầm dần cứng lại, yết hầu của anh dịch chuyển lên xuống: “Em nói lại lần nữa xem, cậu ta tên gì?”
“Tống Dật Thịnh.”
“Chữ Thịnh nào?”
“Chữ ‘nhật’ viết trên kết hợp với chữ ‘thành’ trong từ thành công.” (1)
(1) Chữ Thịnh [晟– chéng] được cấu tạo từ chữ [日– rì] (nghĩa là ngày, nhật, mặt trời) và chữ [成 – chéng] trong từ thành công.
Hết chương 76..
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
50 chương
106 chương
90 chương
12 chương
53 chương
57 chương