Ô Vuông Thủy Tinh
Chương 72 : Có Đôi Lúc Anh Cảm Thấy Đây Chính Là Điểm Khác Biệt Giữa Giang Nhiễm Và Những Người Phụ Nữ Kia
Chúc Tinh xòe tay ra, bên trong là một chiếc bùa bình an.
Cô ta nói: “Hai ngày trước em đi chùa xin đại sư, cầu bình an và thuận lợi.”
Dương Kế Trầm: “Không cần, cảm ơn.”
Anh vừa bước vào chân trước, thì chân sau Chúc Tinh cũng đã theo vào.
Chúc Tinh: “Không muốn nhận bùa bình an thì cũng nên nhận ít hoa quả và rượu chứ.
Sâm-panh này là bạn em trữ rồi cho, em mượn hoa hiến Phật, chúc ông chủ Dương ngày mai đoạt chức vô địch.”
Cô ta tự ý vào phòng tìm dụng cụ mở và hai ly rượu, Dương Kế Trầm đứng ở cửa nhìn cô ta rồi đầu mày chau lại, vẻ mặt không lạnh cũng không vui mà vẫn lạnh nhạt tùy ý.
Anh đi tới rồi ném ví da và chìa khóa xe lên bàn trà.
Chúc Tinh nâng ly lên đưa cho anh: “Cạn ly.”
Dương Kế Trầm nhận lấy, Chúc Tinh thản nhiên uống cạn.
Dương Kế Trầm vậy mà cũng uống, sau đó bỏ ly xuống và xoay người đi vào phòng ngủ.
Chúc Tinh không tiến vào mà lớn tiếng nói: “Em để bùa bình an này trên bàn coi như có thờ có thiêng.
Chặng vừa rồi nguy hiểm biết bao nhiêu, suýt nữa anh đã phạm lỗi, lần này nhất định phải thuận lợi.
Em thế mà đặt cược 200 vạn trên người vào đấy, đó là toàn bộ gia tài của em.”
Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, trên tay Dương Kế Trầm đã có thêm một cái bật lửa, anh xoay vài vòng rồi châm thuốc trên miệng.
“Gia tài của cô chỉ có 200 vạn thôi?” Khóe miệng của anh mang chút ý cười.
Chúc Tinh nói: “Em tiết kiệm ít tiền cũng khó lắm.”
Dương Kế Trầm nhàn tản ngồi xuống sofa, Chúc Tinh cũng ngồi xuống sofa đối diện rồi cười nói: “Em nghe nói hôm nay Trịnh Phong lại tìm anh, anh thật sự không định vào đội của ông ấy à? Bây giờ Lục Tiêu cũng vào tù rồi, ông ấy đang cần người, mà trước nay cũng luôn coi trọng anh.
Hơn nữa, bạn gái nhỏ của anh còn là con gái ông ấy, nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng mà, không định thử à? Hay là cứ định chơi như thế này?”
Dương Kế Trầm được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, cô rảnh lắm à?”
“Ban ngày ngủ nhiều, tối đến lại có tinh thần.
Nói chuyện hai câu cũng đâu mất miếng thịt nào của anh, tốt xấu gì em cũng mang cho anh nhiều quà như thế.”
“Chúc tiểu thư, ngài không ngủ nhưng tôi phải ngủ.”
Chúc Tinh cười cười, cô ta đi đến trước mặt Dương Kế Trầm rồi cầm một điếu thuốc của anh mà châm lên: “Hai ngày nay mệt lắm à? Có phải bạn gái nhỏ dính người quá không?”
Váy của cô ta cọ vào cánh tay anh, cứ một chút một chút như thế giống như gió đêm lướt qua vậy.
Dương Kế Trầm rời tay đi.
Từ lúc thi đấu đến giờ đã là hơn nửa tháng, Chúc Tinh vẫn luôn đi theo bọn họ từ đầu.
Mà “bọn họ” này không phải nhóm của Dương Kế Trầm, mà là toàn bộ đội ngũ thi đấu.
Xe sử dụng trong lần thi đấu này là nhà Chúc Tinh tài trợ độc quyền.
Chúc Tinh là con gái của ông chủ, có muốn tới xem thi đấu thì cũng không có gì đáng trách, bên tổ chức cũng hoan nghênh vô cùng.
Chúc Tinh này hào phóng và cởi mở, gặp ai cũng có thể trò chuyện, đối với ai cũng lễ độ nhiệt tình.
Nếu có việc gì tìm đến, cô ta cũng không bao giờ chối từ.
Đã vậy người còn quyến rũ lại khí chất, mang đậm dáng vẻ của con gái đại gia.
Dương Kế Trầm đối với bạn bè nào cũng như vậy cả, vẫn luôn đùa giỡn đôi câu, trêu chọc vài câu.
Kể cả bạn là nữ cũng vậy, ví dụ như mối quan hệ với Phùng Kiều cũng không tồi chút nào, nếu không cần thiết thì không cần đắc tội với người khác.
Nhưng tâm tư của Chúc Tinh thật sự quá rõ ràng.
Dương Kế Trầm gẩy tàn thuốc rồi nói: “Biết bạn gái tôi dính người thì cho tôi chút không gian riêng đi, tối còn phải gọi điện báo cáo nữa.”
Vừa nói như vậy xong, Dương Kế Trầm đúng là muốn bay qua ôm cô một cái, gặp cô một lần.
Về đây rồi không được gặp cô, anh luôn có cảm giác bên cạnh trống trải, làm gì cũng không thoải mái.
Chúc Tinh vẫn mỉm cười như cũ, cũng khiến người khác không thấy được chút tâm trạng tiêu cực nào.
Cô ta cầm túi xách lên rồi nói: “Cảm ơn thuốc lá của anh, vậy mai gặp, đừng trò chuyện lâu quá.”
Lúc gần đi, cô ta vỗ vào bả vai của Dương Kế Trầm, mà bàn tay của phụ nữ tinh tế mà mềm mại, lòng bàn tay còn hơi lướt qua tai anh.
“Chúc Tinh.” Dương Kế Trầm cười nhẹ một tiếng rồi bỗng gọi cô ta lại.
Chúc Tinh đi tới cửa thì hơi sững sờ, sau đó xoay người nhìn về phía anh.
Dương Kế Trầm ngồi trên sofa, hai chân hơi vắt sang, giọng cũng trầm thấp mà có lực: “Lần sau đừng đến tìm tôi, bạn gái tôi thích ghen, lại khó dỗ, thế này vô vị lắm.”
“Vô vị? Em lại muốn hỏi anh thế nào mới không vô vị đấy? Sao chỉ tìm anh nói mấy câu mà cũng không được?”
Dương Kế Trầm như cười như không mà nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại thiên lạnh và không mang chút tình cảm.
Chúc Tinh bị nhìn tới mất tự nhiên, cô ta gật đầu nhẹ rồi nói: “Được, em đi đây, chúc anh ngày mai may mắn.”
Người đi rồi, anh mới được yên tĩnh.
Làm bạn với Chúc Tinh cũng không tệ, nhưng tiến thêm chút nữa thì thật sự vô vị.
Anh không nói thẳng ra là để lại chút mặt mũi cho cô ta.
Tự mình có thể biết rõ là tốt nhất rồi, tránh cho bản thân phải khó xử.
Lúc trước Dương Kế Trầm cũng cho là mình sẽ thích kiểu phụ nữ eo thon chân dài, trước lồi sau vểnh kia.
Khi xem phim anh cũng thấy như vậy, phụ nữ có vóc dáng đẹp sẽ dấy lên dục vọng ở người ta.
Nhưng đặt vào thực tế rồi, bên cạnh anh cũng đầy rẫy những phụ nữ như vậy.
Có điều tất cả chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi, ở bên không thoái mái không tự tại, giống như có một lớp ngăn cách giữa người với người vậy.
Anh thích hơi thở sạch sẽ trên người Giang Nhiễm, không lập mưu với người khác, không mang tâm tư đùa bỡn, thích một người rồi sẽ nỗ lực thực tình hơn vạn phần.
Bỗng anh lại nhớ tới vẻ tức hổn hển và hờn dỗi của Giang Nhiễm, ngay cả vẻ mặt ửng đỏ ấy cũng thật trong trẻo, người càng mềm mại như bông.
Anh ôm cô, vuốt ve cô, những xúc cảm ấy thật gây nghiện biết bao.
Đi gặp cô không phải để đổi lại cô thế nào, ai ngờ Giang Nhiễm lại to gan như thế.
Có điều bản tính của đàn ông là chạm vào rồi sẽ không thu tay được, càng yêu cô thì những suy nghĩ kia lại càng mãnh liệt, dù chỉ là những đụng chạm thân mật đơn giản nhất thôi cũng có thể nhen lên ngọn lửa dục vọng.
Cảm giác từ bụng dưới ấy bỗng nhiên trỗi dậy, Dương Kế Trầm hít sâu một hơi rồi gấp rút rít thêm vài hơi thuốc, có điều trong đầu vẫn luôn là giọng nói và dáng vẻ của Giang Nhiễm.
Đúng là có chút t*ng trùng lên não.
Lúc Dương Kế Trầm định “tự giải quyết” thì chuông điện thoại lại vang lên.
Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Táo tháo đến, cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại là “Bảo bối”.
Giọng của Giang Nhiễm ở đầu bên kia mềm mại mà trong veo, cô hơi khổ não nói: “Hôm nay trong phòng ngủ không có ai.”
Dương Kế Trầm dập tắt thuốc rồi đè ham muốn xuống mà hỏi: “Sợ à? Mấy cô ấy đâu rồi?”
“Tối nay ăn cơm ở canteen rồi họ bị nôn mửa và tiêu chảy, em thấy giống ngộ độc thức ăn nên đưa mấy cô ấy đến phòng y tế.
Cuối cùng phòng y tế đông nghịt, thế là em phải đưa cả mấy người đến bệnh viện một chuyến, vừa mới về một lúc thôi.
Mấy người họ đều ở bệnh viện cả rồi.”
“Ừm… Canteen của bọn em cũng bán sô-cô-la quá hạn à?”
“Anh… Không để ý đến anh nữa.”
Dương Kế Trầm cười khẽ: “Thế còn em? Vẫn còn ổn đấy chứ?”
“Buổi chiều em ở chỗ của phụ đạo viên nên không ăn cùng mấy cô ấy, trên đường về mua bánh rán nên thoát một kiếp.
Hình như đồ ăn tối nay ở canteen đều có vấn đề, nhóm người ăn phải đều bị ngộ độc hết.”
“Thế là tốt rồi, đang nằm trên giường à?”
“Vừa nằm lên, tắt đèn rồi nhưng không ngủ được nên mới gọi điện cho anh, không phiền anh chứ? Mai thi đấu rồi.”
“Không, anh cũng mới về.”
“Thế anh rửa mặt rồi ngủ sớm chút đi?”
“Hơi khó ngủ.” Giọng anh khàn khàn.
Giang Nhiễm trở mình trên giường: “Khó chịu ở đâu à?”
“Có một nơi khó chịu.”
“Nơi nào?”
“Nơi em từng ngậm.”
Giang Nhiễm rúc đầu lại trong chăn rồi rầu rĩ nói: “Anh lại chơi lưu manh.”
Dương Kế Trầm: “Mặc màu gì?”
Giang Nhiễm: “… Anh làm gì thế.”
Sao lại hỏi vấn đề xấu hổ này.
Dương Kế Trầm dùng một tay cởi thắt lưng: “Bảo bối, gọi hai tiếng cho anh nghe.”
…
Xong việc, Giang Nhiễm nằm không nhúc nhích trên giường, trong điện thoại cũng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Giang Nhiễm khó thở trong chăn tới rịn ra một tầng mồ hôi, thế nhưng cô lại xấu hổ tới mức không dám ló mặt ra ngoài, dù cho trong phòng ngủ không có ai cả.
Dương Kế Trầm rút hai tờ khăn giấy để lau tay, sau đó cũng không cài lại thắt lưng mà chỉ khép hờ.
Anh cười nhẹ rồi nói: “Không lên tiếng à? Vẫn chưa thoải mái xong?”
Giang Nhiễm: “…”
Dương Kế Trầm sờ bao thuốc rồi dốc ngược ra, bên trong đã không còn điếu nào nữa.
Anh liếm liếm răng rồi vào trong phòng ngủ lấy bao mới.
Giang Nhiễm nghe thấy tiếng bật lửa thì nói: “Anh lại hút thuốc.”
“Nghe câu ‘xong việc làm một điếu sướng như tiên’ chưa?”
“Dương Kế Trầm… anh trở nên sắc tình rồi.”
Mệt anh có thể nghĩ ra cách này, gọi điện thoại mà cũng không buông tha cho cô.
Âm thanh khàn khàn trầm thấp kia cách điện thoại vẫn có thể khiến Giang Nhiễm thẹn tới đỏ mặt.
Dương Kế Trầm cầm quần áo vào phòng tắm rồi trầm giọng nói: “Ai khơi mào, hửm?”
Vì anh hút thuốc nên cổ họng hơi đặc lại, giọng nói cũng khàn như bị nhúng qua rượu và nhiễm thêm cả chút lười biếng.
Giang Nhiễm nghĩ nếu mình say rồi chắc sẽ không làm gì được nữa.
Cô hơi cựa quậy, mà trong chăn vẫn nóng hừng hực.
Giang Nhiễm nói: “Anh định đi tắm à?”
“Ừm, cả người đầy mồ hôi.”
“Vậy lát nữa xong sẽ đi ngủ?”
“Không thì làm gì nữa, hay là em muốn video?” Anh trêu chọc.
“Không, ý em không phải như thế.”
Dương Kế Trầm cởi áo: “Lần sau thử video chơi?”
Nếu bây giờ anh ở bên cạnh, Giang Nhiễm nhất định sẽ đạp vào mặt anh, càng ngày càng quá mức rồi.
Dương Kế Trầm cười cười: “Mai là thứ Hai, bọn em bắt đầu đi học à?”
“Vâng, lớp đầu tiên.
À đúng rồi, em thành lớp phó.”
“Phụ đạo viên của bọn em cũng tinh mắt lắm, lớp trưởng là ai?”
Dương Kế Trầm đang đứng trước bồn cầu, Giang Nhiễm nghe được tiếng nước nên biết anh đang đi vệ sinh.
Có điều âm thanh này thật làm người ta mơ màng quá mức.
Giang Nhiễm chưa thấy anh đi vệ sinh bao giờ, mà chỉ thấy được bóng lưng thôi, hơn nữa cô cũng sẽ không nhìn, tuy xưa nay anh chưa từng tránh né.
Từ ngày đầu tiên bọn họ ở bên nhau, anh đã không che đậy gì với cô rồi, cơ thể cũng thế, mà tình cảm cũng vậy.
Lúc không còn âm thanh kia nữa, Giang Nhiễm mới trả lời: “Là một nam sinh đứng thứ nhất trong lớp, người cũng không tệ lắm.”
“Mới khai giảng bao lâu mà đã thấy người không tệ lắm rồi, làm quen rồi à?”
Giang Nhiễm cố tình chọc giận anh: “Chứ sao, ở trường nhiều nam sinh đẹp trai như thế, còn cả bao nhiêu người có tài.
Tối mấy hôm trước em tới quảng trường xem bọn họ hát, một nam sinh đứng hát trong đó còn nháy mắt với em đấy.”
Lời nói của Dương Kế Trầm nhiễm ý cười: “Thế còn tìm được nam sinh kia không?”
“Dạ?”
“Tìm được thì nói cho cậu ta biết, như thế là bị tê liệt thần kinh mặt, tìm bác sĩ khám đi.”
Giang Nhiễm: “…”
Dương Kế Trầm: “Sắp 12 giờ rồi, em ngủ đi.
Mai thi xong lại tìm em, nhé?”
“Vậy anh cũng ngủ sớm một chút, giữ tinh thần thoải mái, mai nhớ chú ý an toàn.
Xếp hạng chỉ là thứ yếu, nhất định phải chú ý an toàn đấy, lúc huấn luyện bình thường cũng thế.”
Dương Kế Trầm khều tóc trên trán, khóe miệng cũng cong lên: “Biết rồi.”
Có đôi lúc, anh cảm thấy đây chính là điểm khác biệt giữa Giang Nhiễm và những người phụ nữ kia.
Hết chương 72..
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
50 chương
106 chương
90 chương
12 chương
53 chương
57 chương