Ô Vuông Thủy Tinh
Chương 5 : (¯`v´¯) Chương 5
Lão Ngũ vừa ôm phụ nữ vừa ca hát đung đưa, vui tới quên hết mọi người trong phòng.
Dương Kế Trầm tiện tay lấy một điếu thuốc trong bao ra châm, mắt nhìn Lão Ngũ lại hơi trào phúng.
Trương Gia Khải cũng coi như đã hiểu ý định của Lão Ngũ, hóa ra lại đến làm thuyết khách lần nữa.
Dương Kế Trầm hút hết điếu thuốc này rất nhanh, bao thuốc lá cũng đã trống không. Anh gảy tàn vào gạt tàn thuốc, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Dương Kế Trầm mua bao Trung Hoa ở siêu thị trong KTV, lúc châm điếu thuốc thì nghe được tiếng con gái cãi vã cách đó không xa. Khi nhìn kĩ lại thì trước người nữ kia còn có một cậu trai, mà cậu ta lại để mặc cô kia quở trách. Anh vốn định xoay người đi, nhưng một câu Giang Nhiễm của người nữ kia đã khiến anh dừng bước.
Anh còn chưa nhìn rõ hai người kia thì đã có hai cô gái lao ra từ khúc cua, sau đó là một giọng nói hơi quen tai. Giọng nói đó rất trong suốt, cũng rất rõ ràng.
Mấy người tôi một câu cô một câu, không ai chịu nhận thua.
Dương Kế Trầm tựa trên tường hút thuốc và xem màn kịch này.
“Đừng đánh nữa, đừng như thế! Mày buông nó ra!”
Bóng hình mảnh mai kia định ngăn lại nhưng lại chỉ như trứng chọi đá, không có tác dụng gì.
Dương Kế Trầm nhìn chằm chằm một lúc, rồi không hiểu sao lại nghĩ đến việc kia. Anh cười nhẹ một tiếng, rít một hơi thuốc rồi tiện tay đặt nửa điếu thuốc còn lại lên thùng rác gần đó, sau đó sải bước đi qua.
Người nữ kia đẩy một cái, vừa lúc đẩy Giang Nhiễm vào trong ngực anh. Dương Kế Trầm đỡ lấy cô từ phía sau, đầu nho nhỏ đâm không nặng không nhẹ vào ngực anh, giống như lông vũ xẹt qua vậy.
Áo khoác trên người cô bị kéo tới dúm dó, tóc lúc trước buộc đuôi ngựa cũng đã lỏng lẻo. Mái tóc đen nhánh vì ẩu đả mà tán loạn, trông như bà điên nhỏ vậy.
Dương Kế Trầm cúi đầu nhìn cô rồi không nhịn được trêu: “Ồ, mấy người đang nhảy điệu hất tóc à?”
Anh cảm nhận được cô cứng đờ lại.
Dương Kế Trầm cười khẽ một tiếng rồi buông lỏng Giang Nhiễm ra.
Tiết Đan và Quý Vân Tiên vẫn còn đánh xé, một người phun ra lời thô tục, còn một người dữ dằn hơn người kia. Anh cũng không ngờ Trương Gia Khải lại hẹn hò với một cô gái mạnh mẽ thế này.
Dương Kế Trầm đút hai tay vào túi quần rồi nhìn hai người kia, sau đó giọng hơi lạnh xuống: “Phiên phiến là được rồi, buông tay.”
Quý Vân Tiên thấy Dương Kế Trầm nên cũng không cam lòng thu tay lại. Tiết Đan thấy cô ấy không động đậy thì tức giận đẩy một cái, rồi chỉnh lại quần áo của mình.
Trương Gia Khải đợi trong phòng một lúc lâu, sau không thấy các cô quay lại nên cũng ra ngoài theo, vừa ra thì đúng lúc trông thấy cảnh này.
“Thế này là thế nào? Vân Tiên, sao mặt em tím vào thế này?”
Quý Vân Tiên quệt miệng nhưng không nói lời nào.
Tiết Đan cười lạnh, nói với Trần Hạo: “Thấy không, kĩ nữ anh thích không biết đã ra ngoài dụ dỗ bao nhiêu người rồi kìa, giờ còn có đàn ông ra mặt giúp nó nữa! Muốn cái gì mà không có, suốt ngày giả vờ thanh thuần!”
Trần Hạo đứng trong bóng tối rồi nói câu “đủ rồi” thật nhỏ.
Tiết Đan nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau vì con trai, mà cũng là lần cuối cùng. Trần Hạo, chút tiền đó tôi không đòi anh nữa, về sau đừng để tôi trông thấy anh!”
Tiết Đan nói xong thì muốn đi, nhưng chân vừa bước ra một bước đã nghe thấy người đàn ông đứng cạnh Giang Nhiễm nói: “Xin lỗi đã rồi hẵng đi.”
Giọng nói kia buông tuồng nhưng cũng rất có lực.
Tiết Đan lăn lộn quen rồi, cũng đã quen với mấy gã tiểu lưu manh nên luôn xem thường. Cô ta khinh thường ngoái lại nhìn về phía Dương Kế Trầm: “Các người muốn gây sự cũng phải xem có cái bản lĩnh đó không đã.”
Dương Kế Trầm bị giọng điệu của con oắt này chọc cười: “Cô xin lỗi các em ấy thì có thể đi.”
“Tôi xin lỗi?” Tiết Đan cười vài tiếng khó tin: “Mấy anh là gì, chúng nó cũng là cái thá gì? Soi gương nhìn kĩ lại mặt mình đi! Đồ rác rưởi!”
Tiết Đan trợn mắt nói với Dương Kế Trầm: “Muốn lăn lộn ở đây thì đừng có chọc vào tôi.”
“Thế à…” Dương Kế Trầm nhíu mày và nhìn xuống cô ta từ trên cao.
Tiết Đan chợt run rẩy vì bị anh nhìn chằm chằm. Cô ta đã gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng chưa có ai khiến người ta không rét mà run như người trước mắt.
Dương Kế Trầm cười nhạo một tiếng, ánh mắt anh tối tăm và lạnh lẽo, giọng thấp tới đáng sợ, nhưng vẫn như cố dùng cách ngây thơ để dạy dỗ bạn nhỏ: “Cô muốn xin lỗi bây giờ, hay là… Hôm nào đến lớp liếm giày cho hai em ấy?”
“Anh! Được đấy! Đây là anh tự tìm!” Tiết Đan lấy điện thoại di động trong túi ra gọi điện.
Giang Nhiễm sợ lại gây ra chuyện gì lùm xùm. Bởi dù sao việc này cũng do cô và Vân Tiên khơi mào trước, bên Tiết Đan đúng là không dễ chọc, chẳng may liên lụy đến bọn họ…
Giang Nhiễm kéo góc áo của Dương Kế Trầm rồi nhỏ giọng nói: “Bỏ đi.”
Dương Kế Trầm rũ mắt, cô đang nắm lấy góc áo len của anh. Áo len màu đen, còn ngón tay kia màu màu trắng xanh.
Trương Gia Khải nổi giận: “Tiểu Nhiễm, bỏ là bỏ thế nào, em yên tâm đợi đó!”
Tiết Đan vừa giậm chân vừa nũng nịu với đầu bên kia, sau đó đắc ý cúp điện thoại.
Chưa tới một phút sau, Lão Ngũ vội vã chạy từ đầu hành lang bên kia tới.
Tiết Đan vừa thấy người đã bổ nhào qua: “Chú hai!”
Lão Ngũ đỡ mặt cô ta nhìn trái nhìn phải: “Sao lại sưng lên thế này? Ai đánh? Đ*!”
“Lão Ngũ.” Dương Kế Trầm đứng ở bên kia, chậm rãi gọi một tiếng.
Lão Ngũ nghe tiếng thì nhìn về phía trước, sau vài lần liếc qua thì đoán được ngay. Ông ta vội vàng nói: “Hiểu lầm, Yang, là hiểu lầm cả thôi! Đan Đan, chuyện này là thế nào? Hả? Cháu đánh hai cô gái này à?”
Tiết Đan: “Chú hai! Chính chúng nó —— ”
“Im miệng! Xin lỗi người ta mau!”
“Cháu không xin lỗi! Bọn họ là cái thá gì!”
“Sao cháu không hiểu chuyện thế hả?”
Tiết Đan luôn kiêu căng tự mãn bị người ta làm mất mặt nên không nhịn được, cô ta đẩy Lão Ngũ ra rồi chạy đi mất.
“Con nhóc này!” Lão Ngũ biết điều nói: “Xin lỗi hai cô bé nhé, bình thường Đan Đan bị chúng tôi chiều hư, có chỗ nào không đúng thì xin lỗi, xin lỗi nhé! Tôi đi trước xem thử thế nào, không biết tổ tông này còn gây ra chuyện gì nữa!”
Lão Ngũ nói xong thì sốt ruột, vội vàng đuổi theo.
Dương Kế Trầm liếc mắt nhìn Trần Hạo đứng kia, sau đó lại nhìn Giang Nhiễm trước mắt, cô vẫn luôn cúi đầu như trẻ nhỏ làm sai.
Dương Kế Trầm nói: “Tiểu Khải, cậu về nói với mấy người Chu Thụ đi. Đi thôi, không chơi nữa.”
“Vậy bên Lão Ngũ thì thế nào? Việc này có lại…”
Dương Kế Trầm cười nhẹ: “Ông ta là cái thá gì. Cậu cứ nói với ông ta bạn gái tôi không vui, việc này vô nghĩa.”
Trương Gia Khải: “Bạn… Bạn gái?”
Dương Kế Trầm không trả lời Trương Gia Khải mà đi trước, đi được vài bước rồi lại quay đầu nói: “Tôi xuống lầu hóng gió, lát nữa mang áo khoác xuống cho tôi.”
“À được.”
Trương Gia Khải vây quanh và xót xa cho Quý Vân Tiên không thôi. Khi thấy Giang Nhiễm sững sờ ở đó, anh ấy hỏi: “Tiểu Nhiễm, em cũng bị thương à?”
Giang Nhiễm lấy lại tinh thần: “Không, em không sao.”
“Thế là tốt rồi.” Trương Gia Khải nhìn ra phía sau Giang Nhiễm thì kinh ngạc nói: “Chi Hạ, cô đứng đó làm gì?”
Từ Chi Hạ đi thẳng tới nhưng không nói gì, sau đó vượt qua bọn họ rồi đi mất.
Trương Gia Khải gật đầu nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Lúc Giang Nhiễm đi ngang qua người Trần Hạo thì hơi dừng lại, muốn nói gì đó nhưng lại như không có gì để nói.
“Tiểu Nhiễm!” Trần Hạo bỗng gọi giật cô lại.
Giang Nhiễm quay đầu: “Ừm?”
“Đừng nói ra chuyện tối nay nhé.”
Giang Nhiễm nhẹ giọng nói “được”.
“Cảm ơn.” Trần Hạo cúi thấp đầu.
Giang Nhiễm đi theo bọn họ về phòng, sau đó lại cùng xuống lầu. Trong đầu cô rất hỗn độn, quanh đi quẩn lại đều là câu: Bạn gái tôi không vui, việc này vô nghĩa.
Anh nói rất tùy ý, nhưng lại như cố tình.
Sau khi ra khỏi Huy Hoàng, một trận gió lạnh thổi tới khiến cô bừng tỉnh. Giang Nhiễm hơi co lại, xa xa đã thấy Dương Kế Trầm dựa vào mô-tô hút thuốc, sau lưng là cây được chăng đèn sáng ngời, phác họa lên bóng hình góc cạnh và rõ ràng của anh. Dường như lúc hút thuốc anh sẽ có thói quen nhíu mày. Mà hơi nhíu mày như thế lại càng giống lưu manh hơn, thật không đứng đắn và buông tuồng.
Giang Nhiễm thấy anh hút hết một điếu rồi lại châm ngay điếu khác.
Người này nghiện thuốc không phải nặng bình thường nữa rồi.
Trương Gia Khải đưa áo khoác cho Dương Kế Trầm, anh cắn thuốc lá trong miệng rồi mặc áo khoác lên.
Chu Thụ nói: “Muốn đi ăn bữa cơm không?”
Trương Gia Khải lắc đầu: “Tôi đưa em ấy về đã.”
“Thằng nhóc nhà cậu được đấy nhỉ, bây giờ còn biết thương hoa tiếc ngọc nữa.” Chu Thụ nói: “Được, vậy bọn tôi đi ăn. Này, bạn học Tiểu Giang thì sao? Muốn cùng đi ăn không?”
Giang Nhiễm xua tay: “Không cần, em phải về.”
Quý Vân Tiên nhìn đồng hồ: “Đã hơn 7 giờ rồi, mày định về thế nào?”
Giao thông ở Mặc Thành không phải quá phát triển, không giống các thành phố lớn đêm rồi còn có thể cuồng hoan. Chuyến xe cuối của nơi này là 7 giờ, ngày thường Giang Nhiễm đi học đều đi bằng xe buýt, bến xe buýt cũng chỉ cách nhà cô khoảng 10 phút đi bộ.
Giang Nhiễm: “Không sao, tao bắt xe là được.”
Quý Vân Tiên vẫn không yên tâm, cô ấy thấp giọng nói: “Tiểu Nhiễm, xin lỗi mày, hôm nay là tao kéo mày đi…”
Lúc đầu là chơi vui vẻ thật, nhưng rồi lại khiến cô nghe được những lời kia của Tiết Đan.
Giang Nhiễm cười cười: “Không sao.”
Quý Vân Tiên nói: “Trầm ca ở cạnh nhà mày còn gì? Nếu không để Trầm ca đèo mày về đi?”
Vài người khác sững sờ rồi lập tức cười rộ lên.
Chu Thụ: “Bảo sao, thì ra nhà Trầm ca tìm được lại ngay cạnh nhà bạn học Tiểu Giang à?”
Hạ Quần: “Đúng là có duyên.”
Dương Kế Trầm tựa ở trên xe, một tay cầm điếu thuốc, một tay ngắm nghía bật lửa.
Quý Vân Tiên nhờ cậy: “Trầm ca, anh đưa Tiểu Nhiễm về đi, phiền anh rồi. Vài ngày trước trong trường có nữ sinh ra ngoài đêm khuya một mình rồi gặp chuyện, em hơi không yên tâm.”
Dương Kế Trầm nhíu mày, nhìn về phía Giang Nhiễm: “Muốn tôi đưa về không?”
Không rõ có phải vì đã hút mấy điếu thuốc trong gió lạnh không, mà giọng anh rất khàn, nhưng lại vẫn cà lơ phất phơ như thế.
Quý Vân Tiên: “Muốn muốn! Cảm ơn Trầm ca!”
Giang Nhiễm: “…”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
50 chương
106 chương
90 chương
12 chương
53 chương
57 chương