Ô Vuông Thủy Tinh
Chương 40 : (¯`v´¯) CHƯƠNG 40
Lúc đầu Giang Nhiễm không phát hiện ra có gì lạ, nhưng ngày nào người này cũng bảo mai đến, rồi sau một tuần lễ, cuối cùng cô cũng ngộ ra. Ngày mai rồi lại ngày mai, làm gì có nhiều cái ngày mai như thế, rõ ràng là anh đang lừa cô.
Sau đó Quý Vân Tiên còn phải hỏi rốt cuộc Dương Kế Trầm nói thế nào, nhưng cô cũng không biết phải trả lời ra sao.
Tháng 4 Xuân tới, từng cành cây đâm chồi nảy lộc, gió lạnh dưới ánh sáng mặt trời cũng cuốn theo một vài tia ấm áp, rồi dần dà những chiếc áo khoác nặng nề của mùa Đông cũng được cất đi.
Giang Nhiễm tắm rửa xong thì ra ngoài lấy máy sấy sấy tóc. Cô sấy được một nửa thì thấy đã hơi khô nên để kệ cho tóc khô tự nhiên, sau đó lại ngồi ngẩn người trước bàn sách.
Trưa hôm nay anh nói thế nào?
Anh nói trưa mai đến đi, sẽ mang sườn kho cho em. Đó là đồ ăn mà đầu bếp Tây Châu làm ra, như thế là có thể nếm được hương vị của quê hương.
Mỗi lần ăn cơm trưa, anh cũng không nói hay làm gì cả, mà chỉ nhìn cô ăn. Thi thoảng có lúc chưa ăn thì anh sẽ ăn cùng cô, ăn xong lại đưa cô đến cổng trường học. Đột nhiên Giang Nhiễm bớt được tiền cơm cả tuần trời, đã vậy mỗi ngày còn có thêm một cốc trà sữa miễn phí.
Nhưng bây giờ Dương Kế Trầm lại không cho cô uống nữa, mà đưa cho cô chai sữa chua uống rồi nói là phải có chừng có mực, dù sao kia cũng là đồ uống không tốt.
Vì sao anh lại muốn mở tiệm trà sữa ở gần trường? Giang Nhiễm đã dần hình thành được một ý nghĩ, nhưng ý nghĩ này lại khiến cô mất ngủ và rối bời không thôi.
Ưu sầu của thiếu nữ luôn có thể tra tấn người đến thế.
Giang Nhiễm thở dài rồi cầm bút chọc chọc vào bài thi, thực sự là không có tâm trí nào mà làm nữa rồi.
Sau đó cô xoay người nằm lì trên giường và gọi điện cho Quý Vân Tiên.
Mấy ngày này họ không ăn trưa cùng nhau, thời gian nghỉ giữa tiết lại quá ngắn nên hai người không nói được nổi mấy câu. Quý Vân Tiên và Trương Gia Khải cũng đã làm hòa, sau đó lại càng như keo như sơn. Trương Gia Khải vừa đến trường đã đón cô ấy đi, mà cô thì ngày nào cũng được Dương Kế Trầm đưa đón.
Ở trong mắt Dương Kế Trầm thì tất cả những việc này đều là thuận theo tự nhiên. Nhưng với Giang Nhiễm thì mỗi phút mỗi giây đều là mở cờ trong bụng và thấp thỏm khó mà bình tâm được. Cô cứ bơi cứ bơi trong hũ mật này, nhưng bơi mãi mà vẫn không tới bờ được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Giang Nhiễm nghĩ mình sắp suy nhược thần kinh luôn rồi, nhưng cô cũng rất hưởng thụ quá trình này.
Giang Nhiễm ôm bạch tuộc bự làm đệm dưới ngực, thỉnh thoảng lại bóp bóp vào chân của nó một chút.
Quý Vân Tiên ở đầu kia vẫn luôn ngập tràn sức sống như thế: “Ô, sao hôm nay lại gọi điện cho tao thế?”
Giang Nhiễm nhìn về phía cửa kia một chút, sau khi xác định không có động tĩnh gì thì mới hạ giọng nói: “Tao thấy buồn bực quá.”
“Buồn bực cái gì? Gần đây mày cười rất ngọt mà?”
Giang Nhiễm sờ mặt mình: “Có à?”
“Có, trưa nào từ chỗ Trầm ca về mày cũng vui như hoa. Tao thấy thỉnh thoảng mày còn ngồi đó cười như đồ ngốc nữa, đúng kiểu thiếu nữ mộng mơ ấy.”
Mặt Giang Nhiễm đỏ ửng: “Mày mới mơ mộng.”
“Ha ha, mày còn chối đi. Gần đây Trầm ca có nói gì với mày không? Tao hỏi Gia Khải cho mày nhưng anh ấy sống chết không chịu nói. Tao thấy nhất định là có gì đó, ví dụ như Trầm ca thích mày.”
Giang Nhiễm nhỏ giọng nói: “Tao cũng nghĩ anh ấy có ý với tao. Gần đây tao còn thấy anh ấy cố tình tìm tao tới ăn cơm.”
Quý Vân Tiên ở đầu bên kia cười ha ha: “Đương nhiên là cố tình rồi, đừng bảo tao là bây giờ mày mới nhận ra nhé?”
“…”
“Có điều trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tưởng mà, đúng là Trầm ca chưa nhận ra được thì phải.”
Giang Nhiễm chọc chọc vào mắt bạch tuộc: “Mày nói nếu anh ấy thích tao, thì thích cái gì? Tao thấy mình chẳng có điểm nào tốt. Người khác còn có tài năng, tao thì chẳng biết gì cả.”
Từ nhỏ đến giờ, ngoài thành tích tốt một chút thì Giang Nhiễm thật sự không có gì quá nổi bật. Nói đến vẽ tranh thì có thể vẽ heo thành bươm bướm, hát hò thì có thể hát quốc ca thành nhạc thiếu nhi. Mà ngay cả nhảy cô cũng làm không ra hồn vì động tác quá cứng. Lần biểu diễn trước suýt chút nữa đã giết chết Giang Nhiễm, mà đó cũng là lần đầu tiên cô lên sân khấu biểu diễn.
Mặt mũi Giang Nhiễm bình thường, lại không biết ăn mặc như các bạn nữ khác. Gia đình phổ thông, thậm chí còn là gia đình đơn thân, không giống những người có người nhà giỏi giang kia. Về tính cách thì cũng là kiểu phổ thông, không có gì đặc biệt.
Vả lại, chút thành tích học tập ấy mà hòa nhập vào xã hội thì có tính là gì. Nếu cô có thể thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại thì mới gọi là giỏi giang trong một việc gì đó.
Nếu so sánh ra thì Dương Kế Trầm mặt mũi tuấn lãng, người cao thân dài, bề ngoài không có gì phải chê trách. Mà anh cũng là người được xưng tụng là nhân vật số một số hai trong lĩnh vực của mình, rồi được người ta vây quanh và sùng bái. Về phần gia cảnh, tuy bố mẹ mất từ sớm nhưng anh vẫn luôn dựa vào mình mà phấn đấu từng bước một, cũng là một thanh niên cố gắng chân chân thực thực.
Thích một người sẽ khiến bản thân rơi vào tự ti. Người kia ở trong lòng bạn quá mức đẹp đẽ và hoàn hảo, tới mức có thế nào bạn cũng sẽ thấy mình không xứng với anh ấy.
Vì thích, nên anh ấy là tốt nhất trên đời.
Quý Vân Tiên cười rồi nhớ tới khoảng thời gian mập mờ của mình và Trương Gia Khải. Vào khoảng thời gian đó, cô ấy cũng lo nghĩ như vậy, rồi ngày nào Giang Nhiễm cũng phải khen một lần để gạt bỏ tâm lý tự ti của Quý Vân Tiên.
Quý Vân Tiên an ủi: “Mày có chỗ nào không tốt? Người xinh đẹp tính cách lại tốt, thành tích cũng cao, trong trường có không biết bao nhiêu nam sinh thích mày đấy, họ còn coi mày là nữ thần cao cao tại thượng không thể bị vấy bẩn nữa kìa. Thích một người đâu cần nhiều lí do đến thế, có lẽ chỉ cần một ánh mắt, một chi tiết nhỏ khi ở chung, hoặc có lẽ là vừa gặp đã yêu. Nguyên nhân chính là vì tình cảm luôn phát sinh một cách khó hiểu, thế nên mới khiến người ta rung động không thôi. Mày đổi cách suy nghĩ xem, Trầm ca quen nhiều cô gái như thế, nhưng vì sao từ đầu tới cuối vẫn thích mày? Chắc chắn là vì mày có điểm hấp dẫn anh ấy, cũng là điều khiến mày khác biệt với những cô gái kia. Gia Khải cũng từng nói với tao, Trầm ca phong lưu nhưng không hạ lưu. Tuy anh ấy quen nhiều cô gái nhưng chưa từng chính thức yêu ai, thậm chí thân thiết cũng chưa từng có. Tiểu Nhiễm, mày phải tin tưởng vào chính mình, tranh thủ tóm lấy Trầm ca trước khi tốt nghiệp trung học đi. Đợi hai người thành đôi rồi, bốn người chúng ta có thể đi du lịch đôi. Này, mày nghĩ chúng ta nên đi Thanh Hải hay là Macao…”
Sau đó Quý Vân Tiên vẫn còn dông dài tiếp, nhưng Giang Nhiễm đã xoay người nằm sõng soài, rồi nghĩ thấy Quý Vân Tiên nói cũng khá có lý.
Cô với anh mà nói, là đặc biệt.
…
Khi Xuân tới, có thể nào các nữ sinh cũng sẽ len lén giấu mẹ mà cất áo gió và các loại quần áo giữ nhiệt đi, sau đó mặc vào thứ đồ mình thích. Tuy mấy thứ này mỏng tới gió thổi là bay, nhưng vì đẹp thì các cô vẫn luôn có thể kiên trì được.
Trước kia Giang Nhiễm không để ý đến những chuyện này mà chỉ cần giữ ấm là được. Nhưng không biết từ khi nào, mỗi ngày cô cũng bắt đầu tốn 10 phút để chọn quần áo. Dù buổi sáng có lạnh đến đâu thì cô cũng chịu được, sau đó tới trưa sẽ tắm nắng ấm áp mà vui vẻ đi đến tiệm trà sữa.
Một tuần sau, Giang Nhiễm bị ốm. Sau khi tỉnh dậy vào sáng thứ Tư, cô thấy cổ họng đau đớn không thôi, đến mức uống miếng nước vào cũng sẽ đau.
Giang Nhiễm tìm thuốc cảm trong nhà, sau khi ăn sáng xong thì uống hai viên.
Giang Mi biết chuyện nên nổi giận: “Thể chất của con đã kém mà sao còn mặc ít thế? Gần đây con sao vậy hả?”
Giang Nhiễm bị câu cuối cùng của bà dọa sợ. Tối đến Dương Kế Trầm vẫn thường tới phòng cô, mà trong khoảng thời gian dài như thế, cô rất khó xác định được Giang Mi có nghe thấy động tĩnh gì không.
Khi còn trẻ, Giang Mi sẽ dễ nổi giận, nhưng bây giờ đã dịu tính hơn nhiều. Có điều Giang Nhiễm cũng muốn hỏi bà một chút, gần đây bà sao vậy? Vì người ở Mặc Thành kia nên mới ăn ngủ không yên hay sao?
Đến bây giờ Giang Mi vẫn chưa nhắc tới nửa câu với cô, mà bầu không khí trong nhà lại rất nặng nề. Giang Nhiễm không biết nên chia sẻ với bà thế nào. Cô từng có ý muốn tâm sự với bà, nhưng Giang Mi không muốn ảnh hưởng đến việc học của cô nên nói chờ thi đại học rồi lại tính.
Buổi sáng ngày này, Giang Nhiễm bị Giang Mi bọc trong ngoài ba lớp rồi mới được loạng choạng lê thân nặng nề tới trường. Đến giờ đi ăn cơm trưa, Giang Nhiễm cởi một cái áo len ra để mặc đồng phục trông không bị thùng thình.
Việc buôn bán của tiệm trà sữa vẫn tốt như trước, nhân viên cửa hàng đã quen với việc cô tới đây, nên tới trưa mà trông thấy thì kiểu gì cũng thuận miệng nói: “Ông chủ Dương đang ở bên trong.”
Một số học sinh thường tới mua trà sữa cũng quen mặt Giang Nhiễm. Trong trường học đã lưu truyền rất nhiều tin đồn về bà chủ này, tóm lại nữ sinh nghe được thì rơi lệ, mà nam sinh thì trầm mặc.
Giang Nhiễm vừa vào cửa đã hắt xì hơi 3 cái.
Dương Kế Trầm đặt hai tay ra sau đầu để gối lên nghỉ ngơi, anh nghe được tiếng thì mở mắt ra và hỏi với giọng khàn khàn: “Đến rồi à?”
Giang Nhiễm gật gật đầu.
Mắt anh có tia máu trông rất mệt mỏi.
Giang Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Tối qua anh không ngủ à?”
“Ừm.”
“Bận việc lắm à?”
Dương Kế Trầm hơi cong khóe miệng, sau đó nhắm mắt lại nói: “Bận cái gì, tối qua chơi mạt chược thâu đêm.”
Giang Nhiễm: “…”
Dương Kế Trầm: “Thắng được 1000 tệ.”
Giang Nhiễm ngồi ở cuối giường rồi mở đồ ăn trên bàn ra, sau đó “vâng” một tiếng.
Dương Kế Trầm thấp giọng nói: “Trên bàn có cái hộp, cho em đấy.”
“Dạ?” Giang Nhiễm xoay người lại nhìn anh, sau đó liếc nhìn chiếc hộp nho nhỏ hình chữ nhật kia.
Dương Kế Trầm không nhanh không chậm nói: “Điện thoại di động của em thường hết pin nhanh còn gì, không bằng đổi cái mới luôn. Đây là kiểu nắp gập mới nhất, em xem thử có thích không.”
Tay cầm đũa của Giang Nhiễm run lên: “Anh mua điện thoại cho em à?”
“Dùng 1000 tệ kia mua, thay vì nói là tôi mua, thì nên nói là bạn tôi góp tiền vào mua.”
Giang Nhiễm xoay người và yên lặng ăn cơm, sau đó nói: “Không cần, của em vẫn dùng được, tốt nghiệp xong mẹ em sẽ mua cho cái khác.”
Điện thoại Nokia kia của cô là đồ second-hand, lúc mang về dùng đã có rất nhiều vấn đề rồi, nhưng nếu chỉ dùng để nhắn tin và gọi điện thì vẫn được. Giang Mi sợ không tìm được cô nên mới mua điện thoại cũ này, sau này lên đại học sẽ mua cái mới.
Người phía sau không trả lời, mà sau đó lại truyền đến tiếng quần áo ma sát với ra giường sột soạt sột soạt.
Phía sau của Giang Nhiễm chợt nóng lên, hai bên sườn trái phải của cô cũng nhiều thêm một đôi chân dài. Anh ngồi ngay sau lưng cô, hai chân bao lại, tuy người đang ngồi nhưng vẫn cao hơn cô nửa cái đầu.
Dương Kế Trầm dựng đùi phải lên rồi đặt tay phải lên đầu gối, tay trái vòng qua cô để cầm chiếc hộp. Sau đó tay phải của anh bao thành hình vòng cung, vì thế Giang Nhiễm cũng rơi vào trong ngực người này. Dương Kế Trầm vừa bao lấy cô vừa dùng hai tay mở hộp trước mặt Giang Nhiễm.
Có lẽ anh đã tắm rửa ở chỗ này nên trên người cũng tản ra mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Xương cốt cả người Giang Nhiễm đều cứng đờ, cô không thể động đậy được, bởi chỉ cần khẽ động thôi cũng sẽ đụng vào cánh tay hay đùi của Dương Kế Trầm, hơn nữa phía sau cũng sẽ dán lấy ngực anh.
Dương Kế Trầm lấy điện thoại di động từ trong hộp ra, rồi hơi nghiêng đầu nói bên tai cô: “Màu hồng, thích không?”
“Vâng… Trông đẹp lắm.”
“Thế thì cầm đi, không trả hàng được, tôi cũng không dùng được đâu.”
Nếu như anh cho cô một cây bút hay một cái kẹo, thì cô sẽ nhận lấy. Nhưng đây là một chiếc điện thoại di động, Giang Nhiễm thấy thứ này quá quý giá.
Dương Kế Trầm như biết cô đang nghĩ gì, anh chưa đợi cô từ chối đã mở miệng: “Nếu em thấy tôi tặng cho cô gái khác cũng không sao, thì tôi đưa bừa cho người khác cũng được. Ai không biết còn tưởng tôi đang cưa người ta đấy.”
Giang Nhiễm tưởng tượng xong thì lòng buồn bực vô cùng.
Dương Kế Trầm cười nhẹ, sau đó lắc lắc điện thoại: “Không lấy thật à? Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho con gái đấy.”
Lần đầu tiên.
Dường như con gái luôn rất nhạy cảm và để ý với lần đầu tiên.
Giang Nhiễm cúi đầu xuống rồi nói: “Lần sau đừng tặng đồ quý thế này, được không?”
Dương Kế Trầm như có ý lừa gạt nên nói câu “được” một cách qua loa.
Giang Nhiễm hít mũi một cái rồi nhận lấy điện thoại, tuy điện thoại lạnh băng nhưng cầm vào lại rất có cảm giác.
Cô quay đầu nhìn về phía Dương Kế Trầm, mà vì anh áp sát quá gần nên Giang Nhiễm lại bất giác lùi về phía sau, tiếp đó mới nói: “Cảm ơn.”
Dương Kế Trầm vẫn là vẻ biếng nhác đó, đôi mắt hẹp kia vẫn luôn nhìn cô chăm chú.
Giang Nhiễm bị nhìn tới mức tim đập như trống, trên mặt cô dần nổi lên hai mảng đỏ ửng, sau đó nước mũi từ trong mũi cũng bất giác chảy xuống.
Dương Kế Trầm bật cười mà nhìn Giang Nhiễm, sau đó anh đưa tay rút hai tờ khăn giấy và tự nhiên che mũi cho cô.
“Xì đi.”
Vì căng thẳng nên Giang Nhiễm lại khẽ hít vào, sau đó ngẩn ra mà nhìn anh.
Hết chương 40.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
50 chương
106 chương
90 chương
12 chương
53 chương
57 chương